Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13: Suy tính

Đêm đầu tiên rời Bắc Kinh, Ngu Thư Hân vẫn như cũ trước khi đi ngủ xoa bóp hai bên thái dương cho Triệu Tiểu Đường. Nàng nằm nghiêng, cô rúc vào ngực nàng lim dim tận hưởng cảm giác thoải mái dễ chịu vợ nhỏ mang lại, tay đặt bên hông nàng bất giác siết chặt vòng ôm.

"Đường."

"Hửm?"

"Sau này có khi nào Đường chán chị, kim ốc tàng kiều ở đây không?"

Câu từ phảng phất mùi chua làm Triệu Tiểu Đường không thể không mở con mắt ra mà bật cười nhìn nàng, tự hỏi trong đầu bạch thỏ kia đang nghĩ những gì.

"Ngu Thư Hân, xem ít hí kịch thôi." Cô lầm bầm rồi lại tìm đến chỗ ấm áp dụi vào.

"Đó thấy chưa, vừa tới nơi là không thèm gọi bảo bối nữa rồi."

Triệu Tiểu Đường thật sự sợ cái nàng này muốn chết! Cùng là nữ nhân nhưng sao hai người bọn họ nửa điểm cũng không giống nhau vậy?

"Ngoan, đến đây hôn một cái nào bảo bối."

Ngu Thư Hân làm sao không biết Triệu Tiểu Đường đang dụ dỗ mình lảng sang chuyện khác cơ chứ! Nhưng chỉ cần cô khiêu mi đối nàng nhu tình mật ý một chút thôi, nàng liền mất sạch khí thế nhào vào lòng cô ngay được. Giống như bây giờ đây! Rõ ràng nửa phút trước còn giận dỗi, nửa phút sau đã bị Triệu Tiểu Đường đè dưới thân cướp đoạt mật ngọt rồi.

Buông tha cho phiến môi sưng đỏ, cô nặng nề thở ra từng hơi nóng rực phả vào mặt nàng, khẽ thì thào: "Đêm nay định tha cho chị nhưng hình như chị không thích."

Hai má Ngu Thư Hân hồng thấu, mắt ngọc mơ màng tham lam bắt lấy hình ảnh xinh đẹp của nữ nhân phía trên, dáng vẻ cầu người thương yêu khiến huyết quản Triệu Tiểu Đường sôi sùng sục. Cô chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ có một ngày bị quyến rũ. Chỉ cần là Ngu Thư Hân, tuỳ tiện cười một cái thôi cũng dấy lên ham muốn chiếm hữu tâm hồn và xác thịt trong cô.

"Bảo bối."

"Ưm.." Cơ thể mĩ miều run rẩy, bờ ngực phập phồng khi cảm nhận được vị khách thân quen tìm đến nơi kín đáo giữa hai chân.

Sự ướt át thấm trên đầu ngón tay làm Triệu Tiểu Đường đắc ý vô cùng. Lần nữa cúi xuống ngậm mút môi nàng, cô thì thào giữa chiếc hôn: "Nói gì dễ nghe xem."

"Đường, yêu chị."

Quần áo sau đó rất nhanh bị quăng đi, hai cỗ thân thể trắng nõn quấn lấy nhau đong đưa qua lại. Tiếng thở gấp, rên rỉ nỉ non chẳng mấy chốc vang vọng khắp căn phòng. Một đêm này lững thững trôi qua.

*

Sáng hôm sau Ngu Thư Hân tỉnh giấc đã là gần trưa. Có lẽ vì lệch múi giờ nên nàng uể oải chẳng muốn xuống giường. Nếu không phải bên ngoài thơm nức mùi thức ăn đúng lúc cái bụng nàng réo ầm ĩ thì chắc Ngu Thư Hân sẽ mặc kệ sự đời nằm ỳ trong đống chăn mềm mại.

Vệ sinh cá nhân xong, Ngu Thư Hân lười biếng kéo lê tấm thân đầy những dấu chủ quyền mới cũ ra gian ngoài. Còn đang tính toán ăn vạ Triệu Tiểu Đường một phen, nào ngờ trước mặt nàng lại là đứa nhóc cùng cha khác mẹ nhỏ hơn cô 16 tuổi - Triệu Úc Phong.

"Chị dâu!" Thằng bé phấn khích reo lên.

Ngu Thư Hân tỉnh cả ngủ.

"Úc, Úc Phong..?"

"Vâng! Chị hai nói em qua chơi với chị cho chị đỡ buồn." Nó nhanh nhảu liến thoắng, song thấy nàng vẫn đứng đó liền chạy tới, kéo tay nàng ngồi vào bàn: "Chị dâu, chị ăn sáng đi."

Ăn sáng? Ngu Thư Hân liếc qua đồng hồ treo tường, 10 giờ rồi..

Bỏ qua vấn đề đó, nàng tò mò hỏi: "Úc Phong, Đường đâu rồi?"

"Chị hai ở thư phòng, đang trao đổi với thầy giáo của em." Thằng bé nhăn nhó, khuôn mặt non nớt giống ai kia đến bốn, năm phần mỗi khi cô lên cơn khó ở làm nàng cười ngất.

"Đang nói chuyện gì mà vui thế?" Ban nãy Triệu Tiểu Đường đi gần đến nơi đã nghe tiếng nàng lanh lảnh như chuông ngân, nhịn không được vừa bước vào liền hỏi.

Ngu Thư Hân lắc đầu tỏ ý chuyện vặt vãnh thôi, còn đứa nhóc nọ từ lúc nào đã tụt khỏi ghế chạy tót ra trốn sau lưng nàng.

"Triệu Úc Phong, đừng nghĩ như thế thì chị không thấy nhóc."

Đương lúc Ngu Thư Hân chưa hiểu gì nó đã lủi thủi bước tới trước mặt Triệu Tiểu Đường: "Chị hai, có phải kết quả của em lại kém đi không?"

"Đúng."

"..."

"Nhưng chú Metz nói khả năng tiếp thu kinh doanh của nhóc tiến bộ, nên chị bỏ qua lần này."

Kinh doanh? Ngu Thư Hân ngồi một bên còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng rồi không quá khó để nàng hiểu được dụng ý của cô.

Nhánh thứ hai Triệu gia cũng là sản nghiệp đầu não do Triệu Tiểu Đường nắm giữ, việc cô yêu thích nữ nhân đồng nghĩa với tương lai không có người nối dõi. Trước kia còn Triệu Kiến Hào làm bia đỡ, hiện tại cô đuổi hắn đi rồi, khó tránh sau này Triệu gia xảy ra tình trạng tranh chấp.

Sự có mặt của Triệu Úc Phong theo nàng đoán hẳn ngoài Triệu Tiểu Đường thì không ai biết, thậm chí ngay cả lão phu nhân. Mà đứa nhỏ này hiển nhiên được chọn trở thành người thừa kế, điều đó giải thích vì sao tuy nó mới 9 tuổi nhưng đã bắt đầu tiếp xúc với kinh doanh.

Chuyện này cũng dễ hiểu thôi. Chẳng ai muốn dâng công sức một đời cho người ngoài. Mặc dù nhánh thứ nhất và thứ ba trên cơ sở vẫn chung dòng máu, nhưng so với Triệu Úc Phong cùng cha sinh ra tất nhiên có sự khác biệt.

Mải mê suy nghĩ, Ngu Thư Hân nào biết nét mặt trầm tư của mình khiến Triệu Tiểu Đường bị cuốn hút thế nào. Cô an tĩnh ngắm nàng, khoé môi kiều mị nâng lên đường cong yêu diễm. Nữ nhân này quả nhiên không phụ kì vọng của cô. Những gì cô muốn nàng biết, nàng đều dễ dàng suy ra được. Thông minh như vậy, lại sạch sẽ tâm tư, cô thích.

*

*

Thời gian lưu lại Pháp không lâu nhưng Triệu Tiểu Đường theo đúng lời hứa đưa Ngu Thư Hân đi thăm thú rất nhiều nơi. Thoắt cái trôi qua một tuần, hôm nay là ngày cuối cùng bọn họ ở Pháp.

Sau lưng biệt thự tư nhân có một sân golf cỡ nhỏ, Ngu Thư Hân lần đầu tiếp xúc với loại hình thể thao này cảm thấy rất thú vị, sau khi học qua cách chơi liền cùng Triệu Úc Phong thi đấu.

Cách đó chừng 5 mét, Triệu Tiểu Đường nằm dài trên ghế, đồng tử hắc diệu thâm thuý híp lại nhìn về phía Ngu Thư Hân. Bên kia bàn tròn, bà Anne nhận lấy li rượu vang từ quản gia Metz, thư thả đưa lên nhấp một ngụm.

"Tiểu Đường, con đưa Thư Hân tới đây là có ý đúng không?"

Bà nào phải người thân sinh ra Triệu Tiểu Đường nhưng ở bên cô từ thuở tấm bé, ngót nghét hơn hai mươi năm chẳng lẽ lại không nhận ra.

"Con yêu thích cô ấy hơn người khác thôi." Triệu Tiểu Đường nhàn nhạt đáp.

Bà Anne thở dài, ánh chiều tà hắt lên gương mặt trẻ trung càng làm người phụ nữ vốn tú lệ thêm phần cao quý.

"Tiểu Đường, đừng vì lời ba con năm đó mà vất vả trải đường cho Úc Phong."

"Kể cả ba không dặn thì con cũng sẽ làm. Úc Phong là em trai con, con chỉ có duy nhất một đứa em này thôi."

Năm ấy Triệu mẹ sinh khó, sau khi Triệu Tiểu Đường ra đời thì sức khoẻ dần lụi bại. Cầm cự không quá ba năm, bà mất. Triệu Tiểu Đường bấy giờ vẫn còn nhỏ xíu được Triệu cha đưa sang Pháp cùng mình. Ở đây ông gặp Anne, cũng là mẹ hai của cô.

Bà Anne xuất thân Hoa kiều, sinh ra trên đất Pháp nên tư tưởng hoàn toàn khác xa với người phương Bắc. Bà đối xử với Triệu Tiểu Đường rất tốt, thay Triệu mẹ bù đắp phần nào hơi ấm tình thân. Sau đó rất lâu thì bà mang thai Triệu Úc Phong, cô không vì chuyện này mà chán ghét, có lẽ phần lớn bởi trưởng thành trong môi trường tiên tiến và văn minh khiến cô sớm trở nên độc lập, biết đặt mình vào vị trí người khác để suy nghĩ. Cho đến bốn năm trước Triệu cha mất, ông dặn dò cô chăm sóc cho bà Anne và Triệu Úc Phong.

Kì thực nếu ông không trăn trối thì Triệu Tiểu Đường cũng sẽ làm. Vì đúng như cô nói, Triệu Úc Phong là đứa em trai duy nhất của cô. Còn về Ngu Thư Hân, có lẽ là trùng hợp đi.

Chuyện của Triệu Kiến Hào hết thảy đều nằm trong tính toán của cô. Sự cố xảy đến với nàng giống như ném cho cô một cái thang, sớm chút trừ bỏ thứ phế vật ấy, đồng thời đẩy nhanh quá trình thu lưới khi thông qua đó đánh động tâm tư bất chính của Lăng thị nhắm vào Triệu gia.

Về phần vì sao cô đưa nàng đến đây... Triệu cha trước khi mất để lại cho cô một quản gia Metz, cô cũng nên đề phòng để lại cho Triệu Úc Phong một Ngu Thư Hân.

====

Nay Lắc Pin comeback, tui high quá nên tặng cả nhà 1 chap nè hihi 😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com