Chương 15: Tâm bình lặng chợt gợn sóng lăn tăn
Cứ nghĩ Đường Gia từ Dịch Thất Lâu trở về sẽ dẫn theo tình nhân. Thậm chí Lăng Tuyết Nhiên còn chuẩn bị sẵn khí thế chê cười sự tự tin mù quáng của Ngu Thư Hân. Nào ngờ đến nửa cái bóng nhân tình cũng không thấy, Ngu Thư Hân kiêu ngạo ôm tay Đường Gia cùng nhau sóng vai lướt qua nàng ta vào phòng khách.
Đây là lần đầu tiên Ngu Thư Hân trực tiếp gặp mặt lão phu nhân. Đứng trước người đàn bà từng một thời gầy dựng nên cơ ngơi này, nội tâm nàng vô vàn lo lắng, sợ rằng bản thân khiến lão phu nhân mất hứng. Cảm nhận được run rẩy trong lòng nàng, Triệu Tiểu Đường ở góc khó thấy vỗ lên mu bàn tay nhỏ nhắn thay cho lời trấn an.
"Ngồi đi."
Nương theo Triệu Tiểu Đường, nàng căng thẳng nép sát bên cô. Dáng vẻ e lệ như chim non trái ngược hoàn toàn với bộ dạng phong tình vạn chủng toát ra khiến Triệu Tiểu Đường có chút buồn cười. Ban nãy ở Dịch Thất Lâu chẳng biết ai hùng hùng hổ hổ chạy tới dằn mặt người ta, bây giờ khác nào hổ giấy đâu cơ chứ!
"Cứ bình tĩnh, bà già này trông giống sắp ăn thịt con lắm hay sao?"
Rặng mây hồng nháy mắt phủ lên đôi gò má mịn màng. Ngu Thư Hân cúi đầu thưa một tiếng "không" rất nhỏ.
Chuyện hôm nay ở Dịch Thất Lâu quản gia Lưu kể qua với bà rồi. Cháu dâu nhỏ thế nhưng đặt điều kiện trao đổi rất thông minh, vừa đem lợi về cho Triệu gia vừa giảm bớt tình địch cho mình, một mũi tên trúng hai đích. Quả nhiên đúng như Triệu Tiểu Đường nói, năng lực không tồi. Lão phu nhân càng nhìn nàng càng thuận mắt.
"Ta gọi hai đứa tới chẳng qua trước khi về Đông Bắc muốn gặp cháu dâu nhỏ thôi. Không còn chuyện gì quan trọng nữa, hai đứa nghỉ ngơi đi."
"Vậy bọn con về phòng, bà cũng sớm chút nghỉ ngơi."
Lão phu nhân gật đầu, nét cười hiền hậu như cũ treo trên môi phần nào vỗ về tâm trạng thấp thỏm không yên của Ngu Thư Hân.
"Bảo bối, hóa ra chị cũng biết sợ." Cửa vừa khép lại, ác bá họ Triệu liền hứng thú chọc ghẹo bạch thỏ trong lòng.
Thấy nàng mặc kệ mình, cô biết nàng lại muốn dỗi rồi, ha ha cười cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng. Dù chỉ thoáng qua thôi nhưng Ngu Thư Hân chưa từng kháng cự được mị lực của Triệu Tiểu Đường, ngượng ngùng trừng mắt với cô. Nữ nhân đáng hận này, trước mặt bao nhiêu người mà cứ như chỉ có hai bọn họ không bằng, cứ thích hôn là hôn thôi.
*
Đêm hè nóng nực, Triệu Tiểu Đường xoay qua xoay loại mãi vẫn chưa ngủ được. Tận đến khi Ngu Thư Hân tắm rửa xong trở lại, ngửi thấy mùi hương dịu mát quen thuộc thì đầu óc mới dễ chịu một chút.
"Bảo bối."
Động tác lau tóc của Ngu Thư Hân dừng lại, có chút ngấp ngáp tiến đến: "Sao thế? Đường mệt ở đâu à?"
Người nọ chẳng nói chẳng rằng đưa tay ra, Ngu Thư Hân theo thói quen nắm lấy, lập tức bị Triệu Tiểu Đường kéo ngã lên giường, thọt lỏm trong ngực cô. Mặt nàng áp vào vai Triệu Tiểu Đường, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã nghe cô làu bàu.
"Ngu Thư Hân, chị yểm bùa tôi đúng không?" Nếu không sao cô cứ thiếu nàng liền ngủ mất ngon chứ?
Hiểu được vấn đề, nàng cao hứng ngẩng đầu hôn lên cổ cô. Song, cuộn tròn thành một đoàn êm ái như bông dính chặt Triệu Tiểu Đường, nỉ non đôi ba câu nũng nịu lấy lòng. Rốt cuộc vẫn là Đường Gia đầu hàng nữ nhân tinh quái này, chặn lại miệng nhỏ của nàng.
"Đi ngủ đi ngủ."
"Đường chê chị ồn sao?" Nàng mếu máo chớp chớp mắt.
"Bảo bối, chị không mệt có thể giúp tôi giải tỏa một chút."
Ngu Thư Hân nháy mắt im bặt, đáng thương hướng cô lắc đầu. Được rồi, nàng không nói nữa, mất công rước việc vào người. Sức khỏe của nàng có hạn, nào dư thừa tinh lực như Triệu Tiểu Đường cứ cách ngày lại chơi trò một đêm không ngủ cơ chứ!
Đương lúc nàng ai oán, Triệu Tiểu Đường lim dim tìm Chu Công đánh cờ từ khi nào. Đợi Ngu Thư Hân nhìn đến, cô đã đều đặn hô hấp, buông bỏ hết thảy phòng bị mệt mỏi thiếp đi thật sâu.
*
*
Kim ngắn đồng hồ tích tắc dịch chuyển đến số 3, cúc áo sơ-mi cuối cùng vừa vặn đóng lại. Triệu Tiểu Đường hai tay buông thõng, đôi con ngươi sắc xảo ẩn sâu nhu tình rơi lên gương mặt kiều diễm của Ngu Thư Hân.
Từ lúc gả cho cô đến nay, nàng vẫn giữ thói quen dậy sớm chỉnh đốn trang phục giúp cô, xong xuôi mới nhanh chóng sửa sang đến mình. Hẳn Ngu Thư Hân không để ý tiểu tiết này đâu nhưng Triệu Tiểu Đường lại bị chính những thứ nhỏ nhặt ấy thu phục. Cô thích ngắm nhìn nàng vì mình tất bật, càng yêu hơn mỗi nụ hôn buổi trước khi ra cửa nàng dành cho cô.
"Được rồi bảo bối, chị cứ tỉ mỉ thế thì muộn mất."
Ngu Thư Hân bĩu môi, bày ra dáng vẻ chán ghét: "Chị tỉ mỉ là cho ai đẹp hả?"
"Chị đúng, cái gì chị nói cũng đúng. Còn bây giờ mau đi chuẩn bị."
Công tác ăn mặc và trang điểm của Ngu Thư Hân rất nhanh, tựa hồ trong thời gian giúp cô chỉnh chu thì nàng đã nghĩ xong bản thân sẽ biến hoá thế nào cho xinh đẹp nên chỉ cần một khắc là vẹn toàn bước đến, ngọt ngào khoác lấy tay cô.
Triệu Tiểu Đường hôm nay không nói với nàng địa điểm, chỉ dặn nàng mặc đồ sang trọng một chút. Rút kinh nghiệm rắc rối đến từ Triệu Kiến Hào, nàng sau đó mỗi lần ra đường đều ăn vận hết sức rực rỡ quý phái.
Xe dừng trước cổng khách sạn Thái Châu, Ngu Thư Hân mới biết Triệu Tiểu Đường đưa mình đi tham gia buổi đấu giá có tiếng nhất Bắc Kinh. Thấy vợ nhỏ ngẩn ngơ ngắm nghía cách bài trí xung quanh, cô ghé tai hỏi nhỏ: "Thích không?"
Vốn sự xuất hiện của Đường Gia đã đủ gây náo loạn rồi, cô còn dẫn theo nữ nhân, đối với nàng dịu dàng thân thiết càng khiến mọi người tò mò thân phận người kia là ai. Nhiều kẻ tinh ý đoán ngay ra Nhị phu nhân nên lập tức cụp mắt, không dám liếc đông liếc tây thêm bất kì giây nào. Ai nha, chuyện Triệu Kiến Hào mấy tháng trước bọn họ vẫn nhớ như in, có bệnh mới tìm đến bóng hồng Thượng Hải của Đường Gia gây sự.
Phí Điền Tang - chủ trì buổi đấu giá vừa nghe gia nhân báo Đường Gia đến liền hấp tấp đến tận nơi đón tiếp.
"Đường Gia đại giá quang lâm, vinh hạnh cho tôi quá!" Thái độ tươi cười, lời nói khách khí nhún nhường khác hẳn dáng vẻ đĩnh đạc ngang hàng với quan khách khác làm mấy phú hộ tầm trung xung quanh không khỏi mở rộng tầm mắt.
Lại nhìn sang nữ nhân đi cùng Đường Gia, Phí Điền Tang coi như nở này nở mặt: "Đây hẳn là Nhị phu nhân."
"Phí tiên sinh." Ngu Thư Hân gật đầu đáp, tư thái muốn bao nhiêu quý khí có bấy nhiêu.
"Đường Gia, Nhị phu nhân mời đi bên này."
Bọn họ theo Phí Điền Tang đến hàng ghế đầu tiên dành cho khách vip. Ban đầu Ngu Thư Hân còn hào hứng lắm, khuôn diện sáng bừng thích thú ngước nhìn lên sân khấu hệt như hài tử tò mò khiến Triệu Tiểu Đường biểu tình lạnh lùng cũng phải vì nàng mà bật cười. Bỗng nhiên nảy ý định trêu chọc bạch thỏ, vươn tay kéo nàng vào lòng rồi bịt mắt lại không cho xem nữa.
Khung cảnh lung linh đột nhiên biến mất, Ngu Thư Hân bất mãn tìm đến trước ngực cô chọc chọc: "Đường~ đừng xấu thế."
Tâm tình vốn bị tiếng ồn xung quanh làm cho khó chịu, nghe nàng nũng nịu không quá ba giây liền cao hứng trở lại. Triệu Tiểu Đường ở góc khuất cắn lấy vành tai ngọc ngà, trầm giọng thì thầm: "Muốn chị rồi bảo bối, làm sao đây?"
Ngu Thư Hân trừng mắt, người này hết trò rồi phải không? Đang yên đang lành muốn cái gì chứ hả? Nhưng nàng tuyệt đối không có biện pháp ngăn hứng thú của cô, chớp chớp mắt thỏ thẻ: "Đường, đợi về nhà rồi muốn nhé?"
Ngốc thật!
"Được, về nhà rồi muốn."
Triệu Tiểu Đường sảng khoái đáp ứng như vậy, Ngu Thư Hân cũng an tâm, tiếp tục dựa vào lòng cô thủ thỉ. Nàng hỏi rất nhiều thứ, thỉnh thoảng còn có những câu khiến người ta chán nản nhưng cô vẫn vô cùng kiên nhẫn giải đáp. Đổi lại nụ cười của nàng mỗi lúc một chói mắt, với Triệu Tiểu Đường thì vụ làm ăn này tương đối lời.
Qua một lúc, khách đến đông đủ, chung quanh dần im lặng, bắt đầu đấu giá. Giữa hàng chục thanh âm hô hào, chẳng hiểu sao Ngu Thư Hân cứ cảm thấy có người cứ chăm chú vào mình rất lâu. Lơ đãng quay lưng tìm kiếm, vừa vặn chạm mắt nam nhân cách mình hai hàng ghế, tâm bình nước lặng bỗng gợn sóng lăn tăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com