Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

NẮNG HẠ TRƯỜNG LONG

Trường Long, trời lại sáng rồi...

Ngu Thư Hân khoan khoái vén cao rèm cửa, thả đôi mắt trông ra xa, hít thở bầu không khí của ngày mới. Bình minh đẹp thật, vài chú bồ câu theo thói quen lại đáp xuống ban công gật gù, nàng xé nhỏ mẩu bánh mì, vui vẻ cho chúng ăn no.

Bất chợt, bàn tay ai đó xoa lấy làn tóc nàng, Tuyết Nhi từ sớm đã rời khỏi nên không cần nói cũng biết là Triệu Tiểu Đường. Ngu Thư Hân phủi tay đứng dậy, nở một nụ cười thật đáng yêu.

-Chào buổi sáng, Tiểu Đường.

-Chào buổi sáng. Vừa mở mắt đã chẳng thấy cậu đâu nên tưởng cậu đến phòng tập rồi chứ.

-Hôm nay mình muốn đợi cậu cùng đi cơ.

Thư Hân bắt lấy cánh tay Tiểu Đường, nghiêng đầu tựa vào vai cậu. Triệu Tiểu Đường nghe thấy trong lòng có vài chú bướm bay qua, nhưng nhanh chóng che giấu niềm vui đó. Chính là bởi vì, cậu không dám để Ngu Thư Hân biết mình thích nàng. Suy cho cùng, giữa hai kẻ nổi tiếng khoa trương ấy, chưa một ai từng thể hiện rõ ràng... rằng họ đã thầm yêu đối phương.

Triệu Tiểu Đường chẳng hứng thú gì với mối quan hệ mập mờ như thế cả, chúng đè nặng tâm tư cậu đến phát điên. Song, càng muốn thổ lộ thì càng sợ bị từ chối, lỡ trao đi rồi liệu có thể nhận về trái ngọt? Câu hỏi kia cứ quanh quẩn bao vây, hết lần này tới lần khác xóa tan tất cả dũng khí của Tiểu Đường.

Nắm chặt bàn tay người trong mộng, đây chính là hạnh phúc sao? Triệu Tiểu Đường cảm giác được, bản thân sẵn sàng vì cái nắm tay này mà trút bỏ sự mạnh mẽ, biến chúng thành lá chắn, che chở một đời nàng.

Tiểu Đường mắt vẫn không rời khỏi Thư Hân, gương mặt kia lúc nào cũng sáng bừng và tràn đầy năng lượng. So với dáng vẻ đề phòng của cậu đúng là một trời một vực. Ở bên nàng, Tiểu Đường mới trở thành chính mình, dễ dàng bật lên những tràng cười ngây ngốc. Thế giới cuồng loạn ồn ào, sự chân thực hiếm có mà Thư Hân mang lại, hẳn cậu đã phải dùng rất nhiều may mắn để gặp gỡ nàng giữa muôn vạn người.

...

Cảnh vật hôm nay không có gì đổi khác, Thư Hân cũng giống bao lần, say mê ngắm nhìn mọi thứ trên đường đi. Còn Tiểu Đường thì ngắm nhìn nàng. Dạo gần đây Thư Hân thường hay nói, muốn lưu giữ cẩn thận từng đoạn kí ức dù là nhỏ nhất. Quỹ thời gian dành cho những ngày tháng ở Thanh 2 đang hẹp dần. Chỉ cần lãng phí bất kì giây phút nào thì sẽ chẳng thể tìm lại được.

Triệu Tiểu Đường bỗng nhớ những lúc cậu lỡ miệng nói mấy chuyện xúi quẩy về khả năng xuất đạo liền bị Thư Hân ở bên mắng cho. Mắng xong thì nàng nước mắt ngắn nước mắt dài giận dỗi đánh cậu, bắt cậu cất mồm vào. Nghĩ tới việc đó, Tiểu Đường vô thức bật cười thành tiếng. Thư Hân tròn xoe mắt, biểu cảm đầy khó hiểu quay sang. Cậu biết mình hơi lố, lúng túng giả vờ ho khan. Ngu Thư Hân phụng phịu bĩu môi, tỏ ý chê cậu lại suy nghĩ nhí nhố gì rồi.

Quảng Châu mùa hạ, tiết trời vô cùng bí bách, tia nắng gắt gao chiếu lấy mọi ngõ ngách. Vừa bước xuống xe, Ngu Thư Hân vội ôm mặt vì bị hơi nóng hắt lên. Nàng thở dài than vãn.

-Mình ghét cái không khí này ghê...

-Chịu khó một chút. Sắp vào trong rồi.

Triệu Tiểu Đường một tay che trước trán nàng, tay kia loay hoay xách túi giúp. Dù lúc nào cũng đi cùng nhau nhưng bởi vì khác nhóm nên hễ đến phòng tập là hai người phải chia ra. Triệu Tiểu Đường thường hoàn thành sớm hơn nên luôn ở đó đợi nàng về.

-Tiểu Đường, hẹn gặp cậu sau nhé! Bye bye~

...

Buổi tập hôm nay diễn ra suôn sẻ, Shaking còn bí mật chỉ thêm cho Triệu Tiểu Đường vài chiêu biểu diễn hay ho. Vừa mở miệng định khen cậu ấy thì liền bị đánh phủ đầu.

-Mấy kỹ năng này có là gì so với tài cưa đổ mỹ nhân của Triệu vương tử cậu chứ. Sau này Tiểu Khả tôi mới phải nhờ cậu chia sẻ bí quyết.

-Mấy cậu gán cho tôi cái danh phận đó, Thư Hân mà nghe được...

Đột nhiên Triệu Tiểu Đường cắt ngang lời nói của chính mình. Tạ Khả Dần nhíu mày, nhìn cậu với ánh mắt hoài nghi. Như ngộ ra điều gì, cô nhếch miệng cười lém lỉnh, khoát vai Tiểu Đường thì thầm.

-Này người anh em, thứ lỗi tôi nhiều chuyện. Cậu thích Thư Hân thật rồi đúng không?

-Cậu nói gì vậy?

-Ehem! Là kiểu... ngày xưa tụi mình đi học sẽ thường hay bị bạn bè cùng lớp ghép đôi mà, xong thành ra bỗng nhiên cảm tình với người kia tăng lên... Ey, bộ dạng Thư Hân, Thư Hân của cậu làm tôi hơi...

Khả Dần đưa tay xoa cằm, đi hết một vòng liền lấy đà lao ra khỏi cửa.

-Không được, để tôi trực tiếp đi hỏi Hân Hân.

Triệu Tiểu Đường hốt hoảng vội chạy lên dang tay chặn ngang. Trống ngực cậu đập thình thịch như đang làm chuyện sai trái thì người ta bắt ngay tại trận vậy. Tạ Khả Dần đắc chí vỗ tay, cho rằng phản ứng này của Triệu Tiểu Đường vô cùng phù hợp với những điều cô suy đoán.

-Rõ mười mươi là cậu thích Hân Hân nhé!

-Tôi...

-Yên tâm, thử lòng cậu chút thôi chứ tôi đâu ngốc đến nỗi hại cậu mất hết mặt mũi với cậu ấy. Mà Hân Hân biết chưa?

-Tôi không chắc lắm.

-Ngốc tử nhà cậu. Đúng là tức chết tôi.

Khả Dần cốc đầu Tiểu Đường, bắt đầu kéo cậu vào giảng dạy chuyện đạo lý trong tình yêu. Nào là "phải tìm hiểu đối phương có để ý mình không", "trong lòng người ta nghĩ gì về mình", bla bla bla... Luyên thuyên một hồi đồng hồ điểm qua con số 11 giờ đêm lúc nào chẳng hay.

Triệu Tiểu Đường ngồi ôm đầu, đang yên đang lành chọt trúng chỗ ngứa của Tiểu Khả làm chi khiến cậu ta hăng hái như thế. Nhịn không được, Tiểu Đường đành phô bày gương mặt ủy khuất nhất, nũng nịu cầu xin.

-Hảo huynh đệ ơi, cậu cho phép tôi đón Thư Hân về có được không? Nhìn xem, gần hết canh ba luôn rồi.

Khả Dần giật mình ngó đồng hồ, tự cảm thấy bản thân quả là trời ban thiên phú ăn nói, tố chất rapper lay động lòng người. Mai sau nếu chăm chỉ học hỏi, thừa sức trở thành diễn giả kiếm cơm. Coi như Triệu Tiểu Đường tốt số có được vị bằng hữu chân thành, tâm lý như cô, tạm tha cho cậu ta về với tiếng gọi con tim vậy.

...

Tiểu Đường vác túi xuống tầng dưới, kịp lúc gặp Lục Kha Nhiên đang lui cui dọn đồ trong phòng tập.

-Kha Nhiên, sao chỉ còn mỗi cậu thế? Thư Hân đâu?

-Hửm? Cậu chưa hay tin gì à? Thư Hân bệnh nên về trước rồi.

Sắc mặt Triệu Tiểu Đường lập tức đen lại, Kha Nhiên nhanh chóng tìm lời giải thích.

-Tập giữa chừng thì Thư Hân bảo mệt nên ngồi nghỉ. Lát sau, chị trong tổ nhân viên đến kiểm tra mới biết là phát sốt. Chắc do dạo này thời tiết nóng quá, cậu đừng lo lắng.

-Cậu ấy về khi nào?

-Khoảng hơn 9 giờ...

Lục Kha Nhiên chưa dứt câu, Triệu Tiểu Đường đã ba chân bốn cẳng phi ra bãi đỗ xe. Lục Kha Nhiên luống cuống cắp túi đuổi theo.

-Ơ kìa, đợi mình về chung với!

...

Triệu Tiểu Đường nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, trông thấy cô gái nhỏ đằng xa đang cuộn tròn trong chăn ấm, cậu từ từ tiến lại, leo lên chiếc thang của giường tầng, cẩn thận chạm lấy vầng trán nàng.

Ngu Thư Hân cựa mình thức giấc, vô thức tìm kiếm bàn tay cậu như một thói quen. Tiểu Đường dịu dàng cất giọng.

-Có mệt lắm không?

Nàng khẽ lắc đầu, gắng sức ngồi dậy, chừa khoảng trống trên giường cho cậu. Tiểu Đường ở phía sau, vòng tay ôm Thư Hân vào lòng.

-Ngốc, bị bệnh mà chẳng thèm nói với mình.

-Vì mình sợ cậu lo lắng. Mình sợ cậu sẽ lại giận mình.

-Sao mình có thể giận cậu được chứ?

Ngu Thư Hân thoáng im lặng, nàng không giỏi thừa nhận rằng nàng để tâm đến mọi biểu hiện của cậu. Lưu giữ chúng thành một quyển ghi nhớ để trong đầu. Triệu Tiểu Đường thích gì và ghét gì, nàng đều biết rất rõ.

Nguyên nhân là ngày cá tháng Tư, Ngu Thư Hân vì muốn trêu chọc Triệu Tiểu Đường đã cất công pha nước ấm, bỏ nhiệt kế vào làm mức nhiệt tăng, sau đó ngậm trong miệng rồi nằm rên hừ hừ giả vờ sốt cao. Tiểu Đường thật sự bị dọa chết khiếp, cuống cuồng chạy khắp nơi nhờ vả người này mua thuốc người kia nấu cháo. Chừng biết mình ăn phải quả lừa thì giận dỗi quyết không nói chuyện với Ngu Thư Hân suốt ba ngày. Làm cho qua hôm sau nàng muốn chúc mừng sinh nhật cậu cũng chẳng dám.

Từ đó, Thư Hân mới hiểu, Tiểu Đường đối với nàng là một tấm chân thành, dù bên ngoài rất nhiều người ghen ghét, mắng chửi cậu, nhưng ở đây nàng sẽ không để cậu phải chịu thiệt thòi thêm lần nào nữa.

Bởi những điều chúng ta không nhìn thấy, đâu có nghĩa là nó chưa từng xảy ra.

Ngu Thư Hân hít sâu, ôm chặt cánh tay Triệu Tiểu Đường hơn. Nàng hi vọng giây phút này vĩnh viễn cũng đừng trôi qua. Sự ấm áp này cũng đừng trở nên lạnh nhạt.

-Tiểu Đường...

-Hửm?

-Cậu chịu đựng nhiều áp lực như thế, mình lại chẳng thể giúp gì ngoài việc cổ vũ cậu.

-Bản thân cậu cũng có áp lực, còn cổ vũ cho mình. Thật là!

Triệu Tiểu Đường bật cười, nên nói Thư Hân đơn thuần hay lương thiện, sao cứ nghĩ cho người khác mà không bao giờ bộc lộ mặt yếu đuối của mình.

-Lần công diễn sắp tới, cậu nhất định phải thể hiện thật tự tin. Phải cho mọi người chứng kiến một Triệu Tiểu Đường hoàn toàn xứng đáng với vị trí hiện tại.

-Đương nhiên. Mình vẫn luôn tự tin mà.

Hết Tạ Khả Dần lại đến Ngu Thư Hân, thay phiên nhau hành hạ đôi tai Triệu Tiểu Đường. Ai chứ riêng cậu đặc biệt thích nghe nàng luyên thuyên. Tiếc là hôm nay bị bệnh nên đã nói ít hơn rồi. Chốc lát cũng mệt mỏi ngủ thiếp đi, bỏ lỡ đáp án cho câu hỏi cuối cùng của nàng...

-Nếu là con trai, cậu sẽ thích kiểu con gái như thế nào?

Tiểu Đường đặt Thư Hân nằm xuống, kéo chăn đắp lên người nàng, tiện tay vén mấy lọn tóc phủ trên gương mặt đáng yêu ấy. Tập luyện cả ngày, khắp cơ thể đều toàn mồ hôi, thèm được tắm rửa nhưng nàng giữ khư khư thế thì biết đi đâu. Cậu nằm kế bên, chăm chú ngắm nhìn tiểu công chúa đang say ngủ, bất giác mỉm cười...

-Là con trai hay con gái quan trọng lắm sao, mình chỉ thích mỗi cậu thôi.

...

Giữa khuya, Khổng Tuyết Nhi trở về, bắt gặp một đôi tiểu tình nhân ôm nhau ngủ trong phòng liền tự giác xách gối đi tìm Đoàn Nghệ Tuyền.

...

...to be continued...

(*) Cố tình trồng hoa, hoa không nở. Vô tâm lọt hố, lại đào thêm. =)))) Từ đây đến chung kết, để dành cho những ngày đói cơm chó và series đã ra đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com