Chương 16: Mị Tu dung
Bước đi nhẹ bẫng không chút tiếng động, Bộ Xuân đặt tách trà mới lên ngự án rồi lùi sang một bên. Lưu Đông bẩm báo trước sau xong cũng im lặng cúi đầu, hạn chế phát ra tiếng động. Đại khái vì bọn họ đều hiểu, Nữ quân đây là thật sự tức giận rồi.
"Vi Phương Ngữ." Lẩm bẩm ba tiếng, Triệu Tiểu Đường cười lạnh. Đoạn, lơ đãng xoay chiếc *ban chỉ bạch ngọc trên tay: "Vi thị tính tình chua ngoa, nhiều lần gây chuyện không biết hối cải, giáng làm Tiệp dư, nội trong hôm nay dọn khỏi chính điện Tân Nguyệt cung. Cấm túc 3 tháng, mỗi ngày chép phạt mười lần Nữ tắc, chép xong thì tự mình đốt hết đi."
"Bộ Xuân, bản vương giao chuyện này cho ngươi giám sát. Còn nữa, một lát ngươi đi Thiếu phủ chọn ra vài người đắc lực đưa đến Chương Nhật các đi."
Bình thường Nữ quân phân phó đều dặn dò chọn người tay chân nhanh nhẹn. Hiện tại nhấn mạnh hai từ "đắc lực" làm cô cô không khỏi cảm khái. Xem ra vị chủ tử ở Chương Nhật các rất được lòng Đại vương đâu.
"Nô tỳ minh bạch."
Bộ Xuân vừa đi thì Nhan phu nhân đến. Triệu Tiểu Đường nhấp một ngụm *Lão Quân Mi, vô hỉ vô nộ cất lời: "Không gặp."
(*) Lão Quân Mi: tên một loại trà.
Lưu công công nhận lệnh, rời bước ra ngoài tiền sảnh thay người giải quyết rắc rối hậu cung.
*
*
Chỉ cần tư lịch ở hậu cung đủ lâu, không ai không biết thân phận đặc thù của Bộ Xuân. Biết tin cô cô đích thân đi Thiếu phủ chọn lựa cung nữ, nội thị hướng tới Chương Nhật các, chúng phi tần chẳng khác nào bị lửa cháy đến mông.
Vương cung rộng lớn, nhân mạch của các nàng dù sâu tới đâu cũng không thể tác động được hai nhân vật lớn bên cạnh Nữ quân. Bộ Xuân và Lưu Đông cũng chỉ nghe Đại vương sai khiến. Những việc bọn họ làm nôm na chính là thay người ra mặt. Nay săn sóc Ngu Thư Hân thế kia không phải quá mức thiên vị hay sao?
Thời điểm cô cô đi ngang qua, phía sau là hai cung nữ và tiểu nội thị khác, Tố Sam vô thức thấp thỏm. Nàng ta sợ vị trí nhất đẳng của mình sẽ bị người mới cướp mất.
"Nô tỳ khấu kiến Ngu Dung hoa."
Ngu Thư Hân làm sao gánh nổi một bái này, nhanh chóng đỡ tay Bộ Xuân: "Cô cô đa lễ rồi."
"Đại vương lệnh cho nô tỳ chọn ra vài người đắc lực hầu hạ Dung hoa."
"Nhờ cô cô thay ta tạ ơn Đại vương ưu ái."
"Tiện đây Đại vương cũng muốn Dung hoa xem cái này." Cô cô vẫy tiểu công công bê khay gỗ tới: "Chỗ này có bốn chữ, không biết Dung hoa thích chữ nào?"
Bốn chữ lần lượt là: Kỳ, Mị, Giác, Nhu. Ngu Thư Hân xem qua một lượt, ngẫm nghĩ đôi chút rồi chỉ vào mảnh giấy viết chữ Kỳ.
"Nô tỳ có thể hỏi vì sao không?"
"Chữ Giác hàm chứa hai viên ngọc, để làm danh xưng quá mức quý giá. Nhu thì mềm mại ôn hòa, nhưng cảm giác không xuất sắc lắm. Chỉ có chữ Kỳ này là ước nguyện, là hy vọng, mang ý nghĩa hơn cả."
"Vậy còn Mị?"
Ngu Thư Hân không muốn đa tâm nhưng chẳng có lý do gì ngoại trừ Nữ quân định đem một trong số đó ban cho mình làm phong hào, bởi vậy mới tránh chữ Mị.
"Ta cảm thấy quá khoe khoang, quá.. yêu diễm." Nàng ngập ngừng.
"Nô tỳ hiểu rồi, sẽ bẩm báo lại với Đại vương. Không làm phiền Dung hoa nghỉ ngơi nữa, nô tỳ cáo lui."
Tự mình tiễn Bộ Xuân ra cửa, song dõi theo bóng cô cô, không hiểu sao nội tâm Ngu Thư Hân cứ bất an thế nào. Lại nhìn qua nhóm cung nhân mới tới, nàng quay về nhuyễn tháp ngồi xuống, chỉ vào tỳ nữ nom từng trải nhất: "Bắt đầu từ ngươi đi."
"Nô tỳ tên Tịch Lam, từng phụng sự trong cung Bạc Thái hậu."
Sau Tịch Lam, một cô nương tầm tuổi nàng nhưng ổn trọng tiến lên hành lễ: "Nô tỳ tên Tố Tố, trước kia làm việc ở Dịch Đình."
"Chờ đã." Chưa để nội thị tiếp theo giới thiệu, Ngu Thư Hân cắt ngang: "Ta không thích cái tên Tố Tố, đổi thành Chước Hoa đi. *Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa. Ngươi thấy sao?"
(*) Hai câu thơ trong bài Đào yêu 1 của Khổng Tử.
"Nô tỳ tạ Dung hoa ban tên."
Trực tiếp bỏ qua biểu tình lúc xanh lúc xám trên mặt Tố Sam, nàng lạnh nhạt hạ lệnh: "Chương Nhật các của ta không có cung nữ nào tư lịch sâu như Tịch Lam cô cô. Nhóm người mới đều nhờ cả vào cô cô chỉ dạy."
Tịch Lam vội vàng quỳ xuống, ngữ khí không giấu được mừng rỡ vì được trọng dụng: "Nô tỳ minh bạch."
"Ta mệt rồi, lui xuống hết đi."
Ngu Dung hoa đã nói rõ, Tố Sam dù có muốn lưu lại dò thám ý tứ cũng chẳng có cách nào, cắn răng theo đoàn người đi ra ngoài. Đợi cho cánh cửa kia khép lại, Ngu Thư Hân nặng nề lấy trong ngăn kéo tủ ra túi thơm hôm nọ.
Chiều qua nàng lấy lý do thân mình không khỏe mời Tương thái y đến xem mạch, trước đó đã sai Tố Sam đi Thiếu phủ lĩnh *vân lụa. Tương thái y sau khi xem qua túi thơm xác định bên trong có chứa *giáp mãnh thảo có mùi hương đặc biệt thu hút rắn.
(*) Vân lụa: loại lụa dệt theo dạng thổ cẩm, họa tiết hình đám mây.
(*) Giáp mãnh thảo: hay còn gọi là bạch hoa xà thiệt thảo, tên một loài thực vật.
Kỳ thực Ngu Thư Hân vẫn không tin lắm. Nàng cảm thấy Tố Sam chẳng có nguyên cớ gì phản bội mình. Nhưng hôm nay Đại vương để Bộ Xuân cô cô dẫn người tới, tám phần cho thấy nàng ấy điều tra ra rồi. Chỉ là thay nàng giữ thể diện, để nàng tự trừ bỏ bạch nhãn lang.
*
*
"Nàng ấy thật sự nói như vậy?" Rời mắt khỏi chiếc bình cổ, Triệu Tiểu Đường hứng thú nhếch môi.
"Vâng thưa Đại vương."
Con thỏ nhỏ không thích chữ Mị vì nó quá yêu diễm, nhưng sao nàng cảm thấy rất hợp với nàng ấy đâu. Nhất là lúc đôi đồng tử ướt át ngước lên nhìn nàng, vô thanh vô thức cào nhẹ vào lòng người ngứa ngáy.
"Lưu Đông, cho người đi truyền chỉ."
Nhận lấy thánh chỉ, y khom lưng lùi lại hai bước rồi mới quay gót phụng mệnh. Chẳng mấy chốc tin tức Túc vương phong Ngu Thư Hân làm Mị Tu dung, Tiêu Ý Nhân làm Diệu Chiêu hoa đã lan khắp hậu cung. Càng đáng nói hơn là, trong khi hai người kia được tấn vị thì Vi Phương Ngữ bị hàng một cấp, buộc phải dọn khỏi chính điện Tân Nguyệt cung và chịu phạt.
Dồn dập như một trận sóng thần ập đến khiến ngay cả Nhan phu nhân và Vãn Quý tần cũng không trở tay kịp. Chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ khác ngày qua ngày tiến gần mình hơn một bước.
====
Nhấn VOTE để có chap mới nhanh hơn ^^ cảm ơn mọi người!
(*) Hình ảnh minh họa cho ban chỉ bạch ngọc (nhẫn đeo trên ngón tay cái)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com