Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Phóng túng một phen

Những lời Triệu Tiểu Đường nói với Ngu Thư Hân đều là thật. Từ trước đến nay nàng không thích cầm tay ai, cảm thấy hành động ấy quá mức khắng khít. Giữa phi tần và quân vương tồn tại sủng ái nhưng vĩnh viễn sẽ không có thứ gọi là tình yêu. Giáo huấn ấy đã in sâu vào tâm trí, vô tình tạo nên một hoa hoa Túc vương như bây giờ.

Thế mà ngày hôm đó con thỏ nhỏ sợ hãi nắm lấy tay nàng, còn lớn gan đem mười ngón tương khấu. Triệu Tiểu Đường khi ấy chẳng biết nghĩ gì, có lẽ vì thấy Ngu Thư Hân quá mức ỷ lại vào mình, nhất thời mềm lòng dung túng. Để rồi ngày qua ngày, người thích mân mê bàn tay nhỏ nhắn đó lại biến thành mình.

"Đại vương có mỏi lưng không? Thiếp xoa cho người nhé?"

Quả nhiên là thỏ nhỏ ngoan ngoãn! Triệu Tiểu Đường nghĩ thầm, đoạn nghiêng người úp mặt vào bụng Ngu Thư Hân cọ dụi. Đám phi tần kia kẻ nào kẻ nấy lo sợ nàng trong kỳ nguyệt sự tính khí thất thường chạy xa cả thước. Chỉ có con thỏ nhỏ nghĩ tới sức khỏe của mình, không uổng công nàng sủng ái nàng ấy.

Nắm đấm nhỏ di chuyển quanh thắt lưng, tận tâm tận lực giúp Túc vương đấm bóp: "Thiếp vừa nhờ Bộ Xuân cô cô pha trà hoa cúc rồi. Uống trà hoa cúc thêm mật ong sẽ làm giảm đau nhức, Đại vương dùng nhiều một chút."

"Lạ thật!"

"Dạ?"

Triệu Tiểu Đường chọc chọc gò má mịn màng: "Nàng đó, càng nhìn càng thấy thuận mắt."

"Thế bình thường Đại vương nhìn không thuận mắt à?"

"Bình thường nhìn chỉ muốn bắt nạt thôi." Đương nhiên bắt nạt ở đây phải hiểu theo nghĩa không đứng đắn rồi.

Đợi mãi chẳng thấy con thỏ nhỏ đáp lời. Triệu Tiểu Đường nhìn lên, đập vào mắt chính là vành tai phủ màu hoa đào thập phần khả ái. Toàn thân nàng ngứa ngáy, đại não bắt đầu mường tượng ra cảnh hai người lăn lộn. Con thỏ nhỏ khi ấy tao mị, nhu kiều diễm lệ biết bao nhiêu.

"Đại vương, ngày mai thiếp tới hầu hạ người được không?"

"Nàng thích đến vậy à? Không sợ bản vương cáu giận vô cớ trút lên nàng sao?"

"Thì lúc Đại vương giận thiếp trốn đi là được."

Triệu Tiểu Đường phì cười, chống tay ngồi dậy tựa vào thành giường. Nàng kéo Ngu Thư Hân tới gần, niết lên bờ môi căng bóng đỏ mọng: "Tiểu yêu tinh, để nàng tới đây chẳng khác nào đày đọa bản vương."

"Nhưng.. nhưng thiếp muốn ở gần Đại vương mà."

Lần đầu tiên trong đời Túc vương bị phi tần làm cho cứng họng. Đổi lại là người khác đứng trước mặt nàng xin xỏ ỉ ôi đảm bảo đã sớm bị Lưu Đông lôi ra ngoài rồi. Nhưng đặt Ngu Thư Hân vào hoàn cảnh ấy thì khác! Con thỏ nhỏ toàn nói mấy lời làm Triệu Tiểu Đường xiêu lòng.

Chân thật, mộc mạc, không toan tính - những thứ mà từ khi khai thiên lập địa đã định sẵn không thuộc về Vương cung.

Được rồi, chẳng phải Ngu Thư Hân là nữ nhân của nàng sao? Chưa kể nàng ấy còn vì mình mới bị hạ xạ hương, bị người tính kế. Nàng sủng ái nàng ấy thêm một chút thì thế nào? Cùng lắm thì phóng túng đôi ba ngày, đợi nguyệt sự qua đi đâu lại vào đấy.

"Đừng ủy khuất nữa, bản vương đồng ý với nàng." Triệu Tiểu Đường bất đắc dĩ đáp ứng.

Thế là mấy ngày sau đó người ta thấy Mị Tu dung ra vào Tử Thần điện như chốn không người. Sáng sớm thỉnh an xong sẽ ở đến tối mịt mới ngồi kiệu về, quan trọng hơn là chưa từng truyền ra tin Túc vương tức giận giống mọi lần làm phi tần chốn hậu cung rục rịch suy tính. Nếu bây giờ bọn họ tới lấy lòng có ổn không?

*
*

Một chiều nọ, Ngu Thư Hân tỉnh dậy từ trong mộng. Bẻ ngón tay nhẩm tính mới tới ngày thứ tư trong kỳ nguyệt sự. Vậy là có khi nốt ngày mai quỳ thủy hết rồi, nàng sẽ trở về Chương Nhật các thành thật chờ đợi Đại vương tới lật thẻ. Nghĩ đến đó, tâm trạng Ngu Thư Hân trùng xuống. Nàng không muốn!

Thất thần hồi lâu, Ngu Thư Hân ngẩng đầu nhìn khuôn diện diễm lệ gần trong gang tấc. Tay người kia vẫn luôn vắt ngang eo mình từ lúc bắt đầu nghỉ trưa, hơi thở đều đặn nhịp nhàng cho thấy nàng ấy ngủ khá sâu.

Chẳng biết lấy dũng khí từ đâu, Ngu Thư Hân rụt rè vuốt ve lông mày Nữ quân, còn muốn sờ tóc nhưng không dám. Đầu là cấm huyệt của mỗi vị quân vương, đuôi tóc so ra giống như lông trên đầu lão hổ, nào có thể tùy tiện chạm vào. Nàng muốn sờ ngũ quan của Triệu Tiểu Đường cũng chỉ dám nhân lúc nàng ấy ngủ say mà thôi.

Túc vương bị phá đám, nhập nhèm mở mắt. Thấy con thỏ nhỏ lơ đãng chọc má mình thì bất lực dâng trào. Mấy hôm nay nàng quá mức dung túng Ngu Thư Hân nên hình như lá gan phồng lớn rồi.

"Tiểu yêu tinh." Nàng khàn giọng gọi.

Con thỏ nhỏ giật bắn, vội vã thu tay lại. Bất quá động tác ấy khiến Triệu Tiểu Đường không vui. Nàng đâu phải hồng thủy mãnh thú, Ngu Thư Hân sợ vậy làm gì?

Tâm tư nữ tử rất mẫn cảm. Những lúc riêng tư Triệu Tiểu Đường cũng lười che giấu, hỉ nộ đều hiện rõ trên mặt. Lúc này hàng lông mày chau lại, Ngu Thư Hân chưa cần dò hỏi liền biết mình lại làm Nữ quân mất hứng.

"Đại vương."

"Gì?"

"Thiếp có một thỉnh cầu." Con thỏ nhỏ vụng về kéo đẩy, lén lút liếc qua dòng suối óng mượt như nhung: "Thiếp chạm vào tóc Đại vương được không?"

"Thế nào? Sờ chán quân nhan rồi muốn sờ tới trên đầu bản vương luôn?"

Chỉ dựa vào ngữ điệu thì không thể đoán chắc Triệu Tiểu Đường đang giận hay vui. Bất quá thời gian gần đây Ngu Thư Hân được nuông chiều, cũng mơ hồ cảm nhận được nàng ấy có ý dung túng mình. Đại khái mấy lần nàng trộm hương Triệu Tiểu Đường đều biết, nhưng không vạch trần.

"Đi mà, một xíu thôi."

"..."

"Đi mà Đại vương. Đại vương~"

Phi tần bên cạnh Triệu Tiểu Đường nũng nịu vô số, nàng xem mãi thành quen, tựa hồ đã miễn nhiễm với loại tình tiết này. Thế nhưng hôm nay, nghe con thỏ nhỏ ngọt lịm ỉ ôi liền không cứng rắn được. Nữ quân rầu rĩ đổ cho nguyệt sự, vì quỳ thủy đến mới làm nàng dễ lây động.

"Được rồi được rồi, nàng sờ đi."

Chỉ chờ có thế, Mị Tu dung nào đó hí hửng sờ tới vui vẻ. Mà Triệu Tiểu Đường nằm dài một chỗ, vẻ mặt hiện rõ hai chữ hưởng thụ. Tinh thần cảnh giác sớm đã vứt ra sau đầu, duỗi người như con hổ lớn áp mặt vào nơi mềm mại đàn hồi cọ dụi.

Đương lúc thân mật, cách một tấm rèm châu, Lưu Đông hắng giọng bẩm báo: "Đại vương, có Vãn Quý tần cầu kiến."

Động tác quấn tóc nghịch ngợm của Ngu Thư Hân khựng lại. Người trong ngực cũng chậm rãi ngồi dậy, ý tứ tiếp nhận rất rõ ràng: "Cho vào."

Bất giác, nội tâm nàng hung hăng nhói lên như bị ai nhéo một cái. Có phải Nữ quân rất coi trọng Vãn Quý tần không? Nàng ta vừa đến, nàng ấy lập tức buông nàng ra. Trong lòng Ngu Thư Hân không khỏi khổ sở.

"Nàng cứ ở đây."

Níu lấy tay người nọ, nàng mím môi: "Đại vương cho thiếp đi cùng." Cái chính là muốn xem bình thường Triệu Tiểu Đường đối đãi với phi tần khác ra sao.

Túc vương không quá để tâm thay đổi của con thỏ nhỏ. Đúng lúc nàng định gọi Châu Túy Túy đến, có việc giao cho nàng ta.

====

Nhấn VOTE để có chap mới nhanh hơn ^^ cảm ơn mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com