Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29: Thị uy

Tối hôm ấy Chương Nhật các thắp đèn.

Ngu Thư Hân gối đầu lên tay Nữ quân, quấn lấy tóc nàng ấy chơi đùa. Triệu Tiểu Đường chiều chuộng con thỏ nhỏ phần vì Ngu Thư Hân mang thai, phần vì muốn ngắm nhìn dáng vẻ tươi cười đầy sức sống của tiểu yêu tinh.

"Đại vương."

"Ừ."

"Giữa thiếp với Tào Mỹ nhân thì Đại vương thích ai hơn?"

Túc vương ngẩn ra, vạn lần không nghĩ tới con thỏ nhỏ sẽ hỏi câu này. Đúng là dạo gần đây nàng sủng hạnh Tào Mặc Lan chậm trễ thời giờ đến Chương Nhật các nhưng bấy nhiêu chẳng thể hiện cho điều gì cả. Trong lòng Triệu Tiểu Đường, Tào Mặc Lan sao có thể đặt ngang hàng với Ngu Thư Hân. Mà đâu chỉ Tào thị, phi tần hậu cung đều không thể cùng con thỏ nhỏ so sánh.

"Tào.. xuỵt!" Triệu Tiểu Đường trừng mắt, còn đang định lớn giọng dạy dỗ một phen liền chạm phải cái bĩu môi hàm chứa cả hồ đầy ủy khuất.

Bất lực. Sở Túc vương thế nhưng lại bất lực với nữ nhân bên gối. Bị nàng ta giật tóc mà không làm gì được!

"Đại vương đi tới chỗ Tào Mỹ nhân đi."

"Bản vương đã nói xong đâu."

Động tác hậm hực đẩy người rốt cuộc dừng lại. Ngu Thư Hân ngơ ngác ngước lên đôi con ngươi long lanh như chờ đợi. Vậy là nàng ấy thích nàng hơn đúng không?

"Tào thị đương nhiên kém xa tiểu yêu tinh nàng." Nói xong liền ghé môi hôn lên trán Ngu Thư Hân.

"Vậy còn những tỷ muội khác?"

"Đều không tốt bằng nàng." Đoạn, Triệu Tiểu Đường kéo con thỏ nhỏ sát vào ngực, tưởng chừng một vòng tay sẽ ôm gọn cơ thể mềm mại như nhung: "Nàng mới là vật báu của bản vương, bọn họ không phải."

Bốn bề im ắng, câu từ dẫn dụ chạy thẳng vào tai Ngu Thư Hân. Trái tim nàng run rẩy, nghi ngờ dấy lên vài canh giờ trước chốc lát hòa tan theo tâm trí trắng xóa. Giờ thì nàng đã hiểu vì sao hậu cung tần phi sẵn sàng bởi một khắc cùng quân vương thân cận mà tranh đấu sứt đầu mẻ trán.

Thứ tình yêu ấy vốn là hư ảo, là cấm kỵ. Song những gì cấm kỵ lại khiến người ta lưu luyến, mê mẩn không dứt. Giống như Ngu Thư Hân lúc này, dẫu biết nữ nhân trước mắt chẳng qua chỉ đang dỗ dành mình thì nàng vẫn tình nguyện trầm luân trong vũng lầy ngọt ngào giả dối.

*
*

Liên tiếp mưa rào mấy ngày, đợi mãi cũng được hôm trời hửng nắng. Bấm ngón tay nhẩm tính, Mị Chiêu nghi đã hoài thai hơn 4 tháng. Túc vương miễn cho nàng hành lễ, miễn thỉnh an những ngày mưa gió đường đi trơn trượt.

Nhan phu nhân đối với việc phi tần thỉnh an nay thiếu hai mai thiếu ba rất khó chịu nhưng không dám tỏ ra bất mãn, chỉ đành mượn cớ chỉ trích Vãn Quý tần ỷ sủng sinh kiêu đánh tiếng những người khác một phen.

Ngu Thư Hân chẳng quan tâm lắm. Dù sao nàng mang trong mình cốt nhục của Nữ quân, được nàng ấy chính miệng đảm bảo. Ngu Thư Hân không tin Ngụy Tô dám qua mặt nàng ấy gây khó dễ mẫu tử nàng.

"Nương nương, phía trước là Ngự uyển rồi, người muốn đi tiếp không?"

Mải mê suy nghĩ, nàng cùng Tịch Lam đứng trước lối vào Ngự uyển từ khi nào. Vốn định quay về nhưng nhớ tới Túc vương bảo mới cho người dọn dẹp lại hồ sen, Ngu Thư Hân lại muốn ghé xem một chút. Thuận tiện có thể bảo Nhị Hỉ sáng mai sai hai tiểu nội thị lội xuống lấy sương sớm đọng trên lá sen để pha trà.

Đi qua dãy cây leo, bước chân Ngu Thư Hân chợt khựng lại. Tịch Lam yên lặng lắng nghe, quả nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên kia vọng tới.

"Tiệp dư nói đúng, Mị Chiêu nghi chẳng qua ỷ vào cái thai trong bụng, bằng không sao bì được với người."

"Tất nhiên! Biểu tỷ của ta là Thái úy đương triều. Nàng ta xuất thân bần hàn, đứng trên đầu ta tác quái không lâu được đâu."

Ngu Thư Hân còn tưởng ai, hóa ra là Vi Phương Ngữ. Nàng ta được giải trừ cấm túc chưa bao lâu liền quên mất bản thân đang đứng ở vị trí nào ư?

Nàng cười nhạt, vịn tay Tịch Lam thong thả đi tới: "Các tỷ muội tán gẫu rôm rả quá!"

Người cùng Vi Phương Ngữ khua môi múa mép là Lý Tài nhân. Nàng ta trước kia tương đối thân thiết với Võ Tài nhân, từ lâu rồi chưa thấy lại quân nhan. Tương lai có lẽ cũng không thể nên Ngu Thư Hân coi như mở lòng từ bi bỏ qua lần này.

Về phần Vi Phương Ngữ.. nàng nhếch môi: "Chẳng hay Vi tỷ tỷ có gì bất mãn, ở đây mắng mỏ sau lưng bản cung?"

Bản cung? Vi Phương Ngữ trừng mắt. Từ khi nào Ngu Thư Hân có thể tự xưng như vậy rồi?

Kế bên nàng ta, Lý thị hận không thể khâu mồm mình lại. Từ dạo Võ Tài nhân gây chuyện ảnh hưởng thanh danh nữ tử Thiên triều, trừ bỏ Tào Mỹ nhân giữ được thành sủng thì nhóm người các nàng đều bị lạnh nhạt. Nàng ta không lọt vào mắt xanh của nhị vị nương nương trên cao, suy tính nịnh bợ Vi Tiệp dư tìm chỗ tốt. Nào ngờ gặp phải Mị Chiêu nghi ở đây.

"Thần thiếp khấu kiến Chiêu nghi nương nương." Lý Tài nhân rối rít hành lễ.

Chắc chắn Vi Phương Ngữ không nhận ra vẻ mặt lúc xanh lúc xám của mình hiện giờ có bao nhiêu thú vị. Ngu Thư Hân híp mắt, khẽ chọc vào tay Tịch Lam.

Cô cô hiểu ý, hắng giọng: "Vi Tiệp dư sao còn chưa thỉnh an Mị Chiêu nghi thế?"

Hai chữ Tiệp dư đặc biệt nhấn mạnh như một cái tát vào mặt Vi Phương Ngữ. Lúc trước nàng ta từng ỷ thế Tu dung ức hiếp Ngu Thư Hân liệu có nghĩ tới ngày hôm nay không? Nàng bây giờ đã là Chiêu nghi tam phẩm, muốn xử ép nàng ta dễ dàng như bóp chết một con kiến.

Tự tôn của Vi Phương Ngữ nào cho phép mình hèn mọn cúi đầu trước Ngu Thư Hân. Nhưng ngày đó Vệ Tử Úc đã cấm nàng ta gây chuyện, bằng không sẽ mặc kệ sống chết của nàng ta.

"Thần thiếp khấu kiến Chiêu nghi nương nương."

Đợi qua nửa chung trà vẫn chưa nghe Ngu Thư Hân bảo đứng dậy, Vi Phương Ngữ cắn răng nhìn lên. Chỉ thấy nữ nhân từng thấp kém nay trở mình thành hoàng yến đậu trên cành cao ném cho nàng ta ánh mắt khinh thường, tiếu dung yêu kiều vô hại chớp nhoáng biến thành ý lạnh thấu xương.

Ngu Thư Hân tiến tới, đặt tay lên vai Vi Phương Ngữ vẫn đang ở trong tư thế hành bán lễ, đột ngột ấn mạnh khiến nàng ta mất lực khuỵu xuống.

"Tỷ tỷ mới qua kỳ cấm túc chưa lâu đã nhắm vào bản cung xuất khẩu cuồng ngôn chứng tỏ chép Nữ tắc vẫn còn ít. Bản cung không dám khinh bạc tỷ tỷ, bất quá cung quy sâm nghiêm, buộc phải nghiêm phạt làm gương."

Đoạn, nàng phân phó Tịch Lam: "Lưu lại người ở đây giám sát, đợi Vi Tiệp dư quỳ đủ 2 canh giờ mới cho đứng dậy."

"Nô tỳ minh bạch."

Xong xuôi đâu đó, Ngu Thư Hân ghé tai Vi Phương Ngữ thì thầm: "Tỷ tỷ đừng giận, nha!?" Dứt lời, vịn tay Tịch Lam ưu nhã rời đi.

====

Nhấn VOTE để có chap mới nhanh hơn ^^ cảm ơn mọi người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com