Chương 59: Đắc ý
Đêm đã khuya, chuông nhỏ đính ở mạn giường thôi không vang vọng từ lâu. Trân Tích cung thu mình hòa vào bóng tối, lẳng lặng quan sát mặt biển ngầm gợn sóng từng cơn.
Ân ái qua đi, Túc vương thỏa mãn ngả lưng xuống đệm đánh một giấc ngon lành. Chỉ có Ngu Thư Hân khó ngủ, giữ nguyên tư thế nghiêng người ngắm Triệu Tiểu Đường thật lâu. Nữ nhân này đối với nàng yêu chiều có đủ, thậm chí còn dư thừa dung túng. Nhưng chính vì Triệu Tiểu Đường phóng khoáng đa tình, chỉ cần có hứng thú sẽ không giấu diếm nên nhiều lúc khiến Ngu Thư Hân rơi vào mơ hồ.
Trước khi nhập cung, nàng chưa từng trải qua yêu đương. Chưa kịp biết cảm giác thế nào là yêu một người thì đã bị ném vào hang hùm miệng sói, chật vật học cách lấy lòng nữ nhân tôn quý nhất nước Sở. Đến lúc nếm thử mùi vị rung động rồi mới muộn màng nhận ra bản thân đã yêu một người không nên yêu nhất.
Bất quá, nàng không hối hận.
Ngu Thư Hân nhớ tới những lời Nữ đế từng nói với mình. Về lý do ngày ấy Hoa Danh Nguyệt bị cẩu Hoàng đế nhìn trúng, về điều kiện thứ hai nàng ấy đưa ra tại sao lại là muốn nàng. Từ đầu đến cuối, tất cả mọi chuyện vốn đều nằm trong tính toán của Triệu Tinh Dao.
"Năm đó, Tiểu Đường và Hoa thị lưỡng tình tương duyệt. Hoa thị xuất thân không cao nhưng mỹ mạo hơn người, trời ban thông tuệ. Lần đầu tiên trẫm thấy nàng ta, trẫm đã biết Hoa thị sẽ làm nên chuyện. Vì vậy, trẫm cố ý an bài để Hoàng đế gặp nàng ta. Đúng như dự đoán, hắn lập tức muốn nạp Hoa thị làm phi."
"Muội Tử, có phải nàng thắc mắc sao trẫm dám chắc chắn vạn sự sẽ thành đúng không? Bởi trẫm biết rõ Tiểu Đường giống trẫm, đặt hoàng quyền lên đầu. Chỉ là muội ấy không mang hoài bão như trẫm, chỉ muốn hảo hảo làm một phiên vương mà thôi. Cho nên Tiểu Đường sẽ không vì một nữ nhân mà đối đầu với vây cánh Hoàng đế khi đó."
"Trên đời này không có gì là dễ dàng, muốn đạt được mục đích tất nhiên phải bỏ ra cái giá tương ứng. Tiểu Đường khi ấy chỉ là một Công chúa lập được vài chiến công, giữa Hoa Danh Nguyệt và giang sơn nước Sở, chưa cần nghĩ cũng biết muội ấy chọn gì."
"Nhưng Muội Tử này, trẫm cảm thấy Tiểu Đường thật sự thích nàng. Cách muội ấy nhìn nàng, che chở cho nàng.. giống như trẫm đối Tình Phong. Trẫm muốn nàng tới Thiên triều cũng vì muốn Tiểu Đường nhìn cho rõ, người muội ấy thật sự để tâm là ai."
Không phải Hoa Danh Nguyệt - mối tình thuở niên thiếu Triệu Tiểu Đường hằng nuối tiếc, mà là Ngu Thư Hân - chân tình dành cho nàng ấy giữa chốn thâm cung giả dối bạc bẽo.
*
*
Trung thu là tết đoàn viên, bách tình nhà nhà làm cơm quây quần bên nhau. Hậu cung cũng coi như mái nhà lớn, tất bật chuẩn bị cho dạ yến hôm nay. Đặc biệt phải nhắc đến tú nữ ở Thượng Dương cung, ai nấy đều sống chết luyện tập vũ khúc, mong sao may mắn lọt vào mắt xanh của Túc vương.
Sáng sớm thỉnh an xong, phi tần hối hả hồi cung sắm sửa cho dạ yến. Ngu Thư Hân cũng không cản bọn họ, chỉ lưu lại Lâm Tiệp dư tán gẫu đúng như ý muốn của nàng ấy mà thôi.
"Thần thiếp nghe nói cả bốn người đều có phụ thân làm quan trong triều." Lâm thị ngồi một bên cắn hạt dưa, dáng vẻ y như lúc Tịch Lam bắt quả tang cung nữ nhiều chuyện lơ là quét dọn.
Tiền điện không có người ngoài, Ngu Thư Hân chẳng ngại tiết lộ cho nàng ấy: "Đúng thế! Xuất thân cao nhất phải kể đến Giang thị, phụ thân là Thái thường tự Thiếu khanh trật chính tứ phẩm."
Tuy nói đều là quan triều đình nhưng vị trí nhậm chức cho thấy thực quyền của người đó. Phải nhậm chức tại kinh thành, mỗi ngày vào triều diện kiến Đại vương mới xem như có danh vọng.
"Nhưng theo thần thiếp biết, chức quan này có vẻ không quan trọng lắm!"
Nàng gật đầu, đoạn bảo: "Có một vị là nữ nhi nhà Tông chính giám Thiếu khanh. Phương thị, tỷ lưu ý đừng xích mích với nàng ta."
"Tạ nương nương nhắc nhở."
"Cũng muộn rồi, giờ này chắc Đại vương đã bãi triều. Bản cung đi Tử Thần điện một chuyến, tỷ tỷ về cung sửa soạn đi thôi."
"Thần thiếp xin cáo lui."
Vừa vặn lúc Tịch Lam quay lại mang theo thực hạp, chờ Lâm thị khuất bóng liền hỏi: "Nương nương tính toán sẽ nâng đỡ Lâm Tiệp dư ư?"
"Người mới tuy hoạt bát xinh đẹp đấy nhưng dù sao chúng ta cũng chưa tiếp xúc với các nàng. Muốn nâng đỡ chi bằng chọn người chúng ta biết rõ, sau này xảy ra chuyện gì dễ xử lý hơn."
Trải qua bao thăng trầm, Ngu Thư Hân của hiện tại như phượng hoàng niết bàn trùng sinh. Nàng không ngồi yên chờ đối phó nữa mà chủ động đề phòng, tính toán cho tương lai. Nhìn nàng từng bước trưởng thành, Tịch Lam vui mừng khôn xiết.
"Đừng đứng ở đây nữa, chúng ta đi tìm Đại vương."
"Nhị Hỉ đã chuẩn bị kiệu, mời nương nương."
*
*
Gió thu mát mẻ, ngồi kiệu lâu cũng không lo chóng mặt vì nóng. Ngu Thư Hân chọn con đường ngang qua Ngự uyển, tình cờ nghe được cung nhân xôn xao bàn tán. Nhưng vừa thấy nàng, bọn họ ngay tức khắc ngậm miệng, cuống quýt tránh né ánh mắt quý nhân.
Phải biết, trong cung bàn tán về chủ tử là điều cấm kỵ.
"Lần sau chú ý đừng nói chuyện lúc làm việc. Tú nữ tương lai sẽ là chủ tử, để các nàng nghe được thì không hay đâu." Nàng dặn dò đôi câu rồi lệnh cho công công nâng kiệu đi tiếp.
"Nương nương, có cần điều tra không?"
Ban nãy các nàng nói, Mạnh thị bị người chơi xấu nhét kim vào giày múa khiến nàng ta bị thương.
"Không vội, đợi tối nay xem sao."
"Vâng."
Qua thêm nửa khắc thì tới Tử Thần điện. Tịch Lam đỡ Ngu Thư Hân xuống, giúp nàng chỉnh lý y phục rồi chủ bộc hai người một trước một sau tiến vào. Tới gần tiền điện mới phát hiện có phi tần đứng ngoài, miệng tươi cười dúi hà bao cho Lý Trung.
"Có chuyện gì vậy?"
Lý Trung mừng rỡ như vớ được vàng, kiên quyết gạt tay Âm Tiệp dư ra: "Mị Quý tần vạn an."
"Đại vương xong việc chưa?"
"Đại vương đang đợi nương nương."
Nàng à một tiếng, liếc Tào Mặc Lan mặt mày xanh lét cười nhạt. Hóa ra nàng ta muốn thông qua Lý Trung gặp Nữ quân nhưng không xem lại, phàm là nô tài ở Tử Thần điện, có mấy ai dễ dàng bị mua chuộc!?
Mặc kệ Tào Mặc Lan đứng đó, Ngu Thư Hân cầm thực hạp tiến vào tẩm cung. Vừa rẽ sang noãn các liền thấy Lưu công công ngược hướng đi tới, đoán chừng phụng mệnh Nữ quân ra ngoài giải quyết Tào Mặc Lan.
Thấp thoáng bóng dáng kiều diễm ở cửa, Triệu Tiểu Đường hắng giọng: "Nàng đến rồi đấy à! Lại đây, bản vương có cái này tặng nàng."
"Đúng lúc thiếp cũng chuẩn bị điểm tâm cho Đại vương đây." Đặt thực hạp lên bàn, nàng nhanh nhẹn bày biện, múc cho nàng ấy một bát: "Yến chưng dừa tươi, mời Đại vương nếm thử."
"Lâu rồi mới thấy nàng nấu gì đó cho bản vương."
"Đồ tốt quý ở tấm lòng. Lâu lâu thiếp làm một lần Đại vương mới không chán."
Lém lỉnh ôm cổ Nữ quân từ phía sau, đợi nàng ấy ăn mấy thìa xong, Ngu Thư Hân nhỏ giọng thủ thỉ: "Thế nào? Có ngon không?"
"Mềm ngọt thanh mát, trù nghệ của Thư Hân nhà chúng ta càng ngày càng tốt rồi." Đoạn, Triệu Tiểu Đường lấy dưới gối tựa ra một cuốn sổ ghi chép xưa cũ đưa cho con thỏ nhỏ: "Là bản nhạc phổ viết tay của Đường Thi từ thời Bắc Chu."
Ngu Thư Hân ngơ ngác một lúc, mãi sau mới hoàn hồn. Nàng dở liên tiếp mấy trang, mắt ngọc theo đó mở to dần. Hồi nhỏ Ngu Thư Hân lén đứng ngoài giáo phường nghe giảng, các vũ nương dạy múa ở đó nói cuốn nhạc phổ của Đường Thi tiên sinh tụ họp tất cả tinh túy nhân gian đã thất lạc từ lâu. Không ngờ, vật tưởng rằng chỉ có thể gặp được trong mơ bây giờ lại nằm trong tay mình.
"Thích không?"
Hỏi vậy thôi chứ xem kìa, con thỏ nhỏ sắp mọc cánh bay lên trời luôn rồi. Triệu Tinh Dao tinh thông âm luật thì sao?! Vật hiếm có khó tìm này làm sao họ Triệu đó có được cơ chứ! Triệu Tiểu Đường âm thầm đắc ý.
"Đại vương, thiếp nên thưởng gì cho người bây giờ?"
Nữ quân thập phần hưởng thụ tiểu yêu tinh dựa vào lòng mình nũng nịu. Vuốt ve eo mềm, Triệu Tiểu Đường xấu xa cười: "Tối nay múa cho bản vương xem."
Còn muốn? Ngu Thư Hân trừng mắt, mím môi đánh nhẹ lên vai nàng ấy. Triệu Tiểu Đường cười càng giòn, thích chí ôm ái phi hôn thật sâu. Thiết nghĩ đâu cần tam cung lục viện, miễn có con thỏ nhỏ vây quanh mình líu ríu mỗi ngày, buồn chán gì cũng không còn nữa.
====
Mọi người đừng quên thả ⭐️ để có chap mới nhanh nhất nhé! Cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com