Chap 22
Cái này là đăng nóng đấy nhé =))) Chừng nào C21,22 hơn 140v thì tui up chap mới =)))
*
*
*
*
Đưa mắt nhìn ra bầu trời xanh thẳm, Thư Hân khẽ khàng đẩy ra một hơi thở dài. Tinh Kiệt lái xe phía trước, chốc lát lại quan sát nàng qua gương chiếu hậu. Mấy năm trở lại đây nàng không còn vui vẻ hoạt bát như trước nữa, thỉnh thoảng anh sẽ thấy nàng trầm tư thật lâu, giống như lúc này.
3 năm qua, Thư Hân từ một thiếu nữ kiêu ngạo bất cần dần trở nên thuần thục chín chắn. Nàng 28 tuổi rồi, dáng dấp mê hoặc tính tình trầm ổn lại cơ trí bản lĩnh, duy nhất nhất gương mặt là không già đi, vẫn y hệt thuở đầu chưa từng thay đổi, có chăng nhiều thêm một tầng u tĩnh khiến chúng tinh dù rất muốn tiếp cận lại sợ hàn băng quanh thân mà rút lui.
Trưởng thành tốt như vậy, nhưng cũng lấy đi của nàng nhiều thứ. Tỉ như nét duyên dáng đọng lại trên nụ cười thanh khiết. Tỉ như một người vô cùng quan trọng trong nhân sinh của mình. Hay thứ tình cảm nhận ra quá đỗi muộn màng nên càng không thể buông tay.
Xe chầm chậm dừng trước cổng Ngu gia, Thư Hân nói vài câu qua loa với Tinh Kiệt rồi bước xuống. Năm nay so với năm rồi chẳng mấy khác biệt, nàng về nhà cùng ba mẹ ăn bữa cơm đầu tháng. Bất quá bước chân chợt khựng lại khi trông thấy Dụ Ngôn an tĩnh ngồi dưới bàn trà dưới chân gốc ngân hạnh.
Bọn họ không gặp nhau cũng rất lâu rồi!
Trốn tránh 3 năm, rốt cuộc vẫn phải đối mặt. Thư Hân điềm đạm tiến tới, Dụ Ngôn thấy nàng thì bất ngờ vô cùng, xem lẫn còn có chút xúc động. Kì thực bản thân cô vẫn luôn áy náy và dằn vặt. Thậm chí Dụ Ngôn nhiều lúc ấu trí tới mức thật sự ước gì cỗ máy thời gian tồn tại. Khi đó cô sẽ không khiến nàng khó xử, sẽ để mặc hai người họ êm đềm bên nhau.
Nhưng tiếc là, thời gian trôi qua như bát nước đổ đi, cái gì cũng không quay về được nữa. Ngay cả quan hệ thân thiết giữa cô và nàng.
Dụ Ngôn máy móc cười: "Chị.. vẫn khỏe chứ?"
"Cũng tạm." Nàng ôn hòa đáp.
Bầu không khí kì quặc rơi vào im lặng. Trước kia bọn họ ở cùng một chỗ chưa từng trải qua cảm giác ngột ngạt cùng ngại ngùng này. Rõ ràng ban đầu thân thiết dựa dẫm, hiện tại so với xa lạ khách sáo chẳng khá hơn bao nhiêu.
Kì thực Thư Hân biết mỗi năm đến ngày Tiểu Đường mất, Dụ Ngôn đều đến nghĩa trang trước nàng một hôm thắp hương và dọn dẹp bớt cỏ dại. Bất quá vết thương trong lòng luôn hiện hữu ở đó chưa từng nhạt phai. Trách cô một thì tự hận bản thân mười, buộc mình vào vòng tròn luẩn quẩn không thể thoát ra.
"Vào thôi, đừng để mọi người đợi."
Dụ Ngôn nghe nàng nói ngoài gật đầu thì chẳng biết làm gì hơn. Suy cho cùng mọi thứ đều cần thời gian, mà cô lại chưa từng muốn nàng phải gồng lưng chịu ủy khuất.
*
*
9 rưỡi tối,
Đứng trước cửa Bạo Hồng, Thư Hân có chút bất ngờ khi hôm nay bỗng dưng đông khách đến lạ! Phải biết kể từ ngày Tiểu Đường đi, quầy bar kia thiếu mất bóng dáng cô nàng bartender xinh đẹp cao ngạo liền vơi dần sự chú ý. Một thời gian dài khiến Tuyết Nhi mất ăn mất ngủ chạy dọc xuôi tìm người mới có thể tạm lấp đầy chỗ trống.
Ôm tâm tình tò mò xuyên qua hành lang lót nhung êm ái, Thư Hân theo quán tính hướng mắt đến quầy bar thăm dò liền lập tức đứng hình. Vẫn là dáng vẻ đó, người nhẹ cong cánh môi đỏ hồng tiêm diễm, đôi tay thoăn thoắt như đắm chìm vào thế giới đầy màu sắc của riêng mình. Thư Hân tựa hồ hụt mất một nhịp thở, bước chân cũng dồn dập hơn.
Chẳng lẽ trên đời này lại có người giống nhau đến thế?
Người nọ nhìn nàng, thấy nàng thất thần liền nhắc nhở: "Cô dùng gì?"
Không đúng! Dưới mắt phải Triệu Tiểu Đường có một nốt ruồi lệ, cô gái này không có. Dẫu vậy thì sao? Thư Hân vẫn muốn đối với cô ấy dịu dàng một chút.
Thu lại vẻ mặt vì xúc động mà thất thố, nàng ôn hòa cười: "Margarita, cảm ơn."
Có thể gặp được một người giống em sáu, bảy phần đã rất tốt rồi.
Kĩ thuật pha chế của người nọ so với Tiểu Đường ngày ấy một chín một mười. Thư Hân nâng ly nhấp một ngụm, vị đạo quen thuộc chạm phải đầu lưỡi suýt chút nữa khiến nàng bật khóc tại chỗ. Nhưng may sao Thư Hân kịp thời ngăn được, liên tiếp uống thêm ngụm thứ hai, thứ ba.
Lúc đặt xuống, ly cocktail đã vơi đi một nửa. Thư Hân ánh mắt mơ màng nhìn cô gái trước mặt, dường như đã ngà ngà say. Dù sao trước khi đến Bạo Hồng ở Ngu gia uống không ít, tuy Margarita chưa thể coi là rượu hạng nặng nhưng vẫn đủ để nàng phải gạt bỏ minh mẫn.
"Cô tên gì?"
"Tiêu Đàn."
"Hửm?" Nàng nhíu mày, hỏi lại: "Tiểu Đường?"
Người nọ bất động, lát sau mới chậm rãi giải thích: "Là Tiêu Đàn, *Đàn trong ngọc bích."
"À.." Đáy mắt vụt qua mất mát, nàng yếu ớt cười: "Tôi trông cô quen lắm, có phải chúng ta từng gặp rồi không?" Hình như khoảng hai tuần trước thôi, người phụ nữ đeo chiếc túi xách có treo móc khóa hình ngôi sao đã sờn màu. Thư Hân nhớ loáng thoáng.
Bất quá Tiêu Đàn cũng không phủ nhận mà trực tiếp gật đầu. Hôm ấy tuyết rơi rất dày, đi lòng vòng một hồi liền quyết định vào đây rồi cứ thế gặp nàng trong tình trạng cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, khóc lóc đến mức ngoen hết mascara.
Cứ thế, nàng hỏi một câu Tiêu Đàn liền trả lời một câu, chốc lát quán bar đã chẳng còn ai, và nàng thì thiếp đi từ lúc nào. Tiêu Đàn thu dọn vật dụng nhẹ nhàng nhất có thể tránh đánh thức người kia. Xong xuôi đâu đó thì ôm nàng đến chỗ sofa để nàng nằm cho dễ chịu.
"Tiểu Đường, Tiểu Đường.."
Đôi chân chợt khựng lại, Tiêu Đàn ngoảnh đầu nhìn nàng. Có vẻ Thư Hân nằm mơ nên nói mớ, dù khẽ thôi nhưng cô vẫn nghe rất rõ. Ước chừng 5 phút sau, Tiêu Đàn tắt bớt điện xung quanh, nói với bảo vệ thêm mấy câu rồi về nhà.
Phía sofa, Thư Hân hai mắt nhắm nghiền, trên người đắp chiếc áo măng-tô màu nâu nhạt ấm áp yên bình chìm sâu vào mộng mị.
⭐️⭐️⭐️
(*) Giải thích một chút
萧瑭 là Tiêu Đàn. Chữ 瑭 này có nghĩa là tên một loại ngọc (tui tra thơ thẩn các thứ thì nó dịch là Đàn nên bê nguyên vào), đọc phiên âm ra nó cũng là táng đồng âm với táng trong 棠 tên Đường. Chữ Tiêu (xiāo) với Tiểu (xiǎo) cũng gần giống thế, đặt vào hoàn cảnh say rượu lãng tai nên nghe na ná nhau.
Cái này tui đi tra trên từ điển Hán thôi chứ không dám chắc chắn đúng 100% =))) nhưng mọi người cứ mường tượng đại khái ra vậy là được :v
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com