Chap 24
Cố tình chọn một ngày Thư Hân bị công việc quay vòng quanh thân, Dụ Ngôn một mình ghé qua Bạo Hồng. Thực ra với tính cách của cô mà nói, những nơi thế này trừ tình huống bắt buộc, nếu là ngày thường cô sẽ không hay lui tới. Bất quá chuyện Thư Hân gần đây phản ứng ra sao với nữ nhân viên mới tên Tiêu Đàn có lẽ khiến Tuyết Nhi cảm thấy cực kì đáng lo rồi mới nói với cô, muốn cô đến xem một chút.
Bản thân Dụ Ngôn đương nhiên không tin trên đời lại có người giống người đến mức ấy. Cô chỉ đơn thuần nghĩ do Thư Hân những năm qua vẫn chưa buông được tình cảm với Tiểu Đường mà thôi.
*
Tối nay Bạo Hồng đón kha khá khách, Dụ Ngôn liếc qua một lượt tìm Tuyết Nhi, rốt cuộc tầm mắt lại dừng trên người cô nàng bartender đứng sau quầy pha chế. Khí chất lãnh đạm, ngũ quan sắc sảo nhưng ở góc độ nào đó vẫn tồn tại nhu hòa mềm mại rất thu hút ánh nhìn. Nổi bật như vậy, khó trách lần đầu gặp đã được Thư Hân chú ý.
Dụ Ngôn thong thả đi tới, chọn cho mình chỗ ngồi gần Tiêu Đàn lại dễ quan sát, chống cằm đợi người nọ rảnh tay. Tựa hồ cảm nhận có kẻ đang chăm chăm về phía mình, Tiêu Đàn ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải Dụ Ngôn an tĩnh ở đó. Mi tâm hơi nhíu lại nhưng rất nhanh liền thả lỏng, mặc kệ cô mà tiếp tục làm việc.
Bị công khai quăng sang một bên, Dụ Ngôn bất mãn cất giọng: "Này, cô không thấy tôi à?"
Tiêu Đàn liếc cô một cái, song lại cúi đầu lau cốc lau li. Đại ý: Thấy thì sao mà không thấy thì thế nào, tôi chính là lười tiếp chuyện cô đấy!
"Cho tôi một li Daiquiri."
Thấy Dụ Ngôn kiên trì bắt chuyện như vậy, Tiêu Đàn vẫy tay gọi cậu đồng nghiệp trẻ tuổi đến, thì thầm với cậu ta gì đó rồi nhường chỗ. Không cần đoán cũng biết Tiêu Đàn nhờ cậu ta thay mình phục vụ Daiquiri cho cô.
Lần này thì Dụ Ngôn tức giận thật sự! Cô cao giọng: "Đứng lại đó!"
Tiêu Đàn thế nhưng xoay người thành thật đến trước mặt Dụ Ngôn. Cứ nghĩ Tiêu Đàn sẽ xin lỗi tử tế, nào ngờ cô ta chậm rãi nói: "Tôi trước giờ nhìn mặt pha chế, không thích cô nên không pha cho cô. Cô có thể nói với bà chủ, tùy cô." Song, bỏ mặc Dụ Ngôn tức đến trợn tròn, đường hoàng rời khỏi.
Lúc Dụ Ngôn đem chuyện kể cho Tuyết Nhi nghe, cô nàng chẳng những không an ủi câu nào mà còn tủm tỉm cười.
"Kiêu ngạo như vậy, không biết có điểm gì mà Thư Hân lại để tâm đến." Cô làu bàu.
"Em thật sự không biết à? Dụ Ngôn, câu hỏi này trước kia em đã hỏi chị một lần rồi."
Có sao? Dụ Ngôn tự hỏi, đoạn cố gắng tìm kiếm chút ấn tượng còn sót lại trong vùng kí ức. Bên cạnh cô, Tuyết Nhi nhấm một ngụm trà thanh mát, kiên nhẫn chờ đợi.
Hôm đó là ngày Dụ Ngôn và Tiểu Đường xảy ra tranh chấp. Sau khi Thư Hân hỏi han Dụ Ngôn xong liền mau chóng rời đi vì sợ Tiểu Đường đợi lâu. Bạo Hồng bấy giờ chỉ còn hai người bọn họ, Dụ Ngôn chỉnh lại cổ áo, khó chịu mà hỏi nàng rằng: "Triệu Tiểu Đường ngang ngược bướng bỉnh, không biết Thư Hân thích cậu ta ở chỗ nào?"
Tuyết Nhi cười cười đáp lại: "Thư Hân thích chính là điểm này của em ấy."
Đối với Thư Hân, Tiểu Đường đơn thuần hệt một đứa trẻ. Nàng bao dung đến mức gần như phải dùng đến bốn chữ "bao che khuyết điểm" để miêu tả cách nàng nuông chiều em. Cho nên trong mắt nàng, dù Tiểu Đường có bá đạo hơn nữa thì cũng chỉ là chút tính tình trẻ con do nàng dưỡng thành mà thôi.
Bỏ qua vấn đề đó, Dụ Ngôn chậc lưỡi: "Em thấy Tiêu Đàn giống thì có giống, nhưng chưa tới độ giống sáu, bảy phần như chị bảo."
"Ban đầu chị cũng nói với chị ấy thế. Chị ấy lại kêu chị nhìn kĩ một chút mắt và môi Tiêu Đàn. Chị không hiểu tại sao, đến khi xem lại thì giống thật."
Ý Tuyết Nhi đang muốn cô hãy làm giống nàng, chầm chậm quan sát thêm lần nữa. Dụ Ngôn và Tuyết Nhi ngồi cách quầy bar không xa, ở góc độ này càng thêm dễ dàng theo dõi.
"Thế nào?"
Lặng lẽ gật đầu, hiện tại cô đã hiểu hà cớ gì Thư Hân cứ khăng khăng Tiêu Đàn giống Tiểu Đường rồi. Thật sự nếu chỉ lướt qua, chắc chắn sẽ không thấy tương đương mấy phần. Bất quá mắt và môi... Tiểu Đường sở hữu cặp mắt sắc và sáng, thường trang điểm xuôi dần về phía đuôi mắt hơi xếch lên thể hiện ngang tàng bất phục. Đôi môi đầy đặn, đường khuôn rõ ràng, tuy Dụ Ngôn chưa thấy qua em cười nhưng tự biết lúc ấy hẳn sẽ có phần hơi ngốc.
Quả nhiên, càng nhìn lâu càng thấy giống. Nhưng quan trọng ở đây là, bằng cách nào mà Thư Hân khẳng định được cơ chứ?
*
*
Tự nhiên khi không được mời đến Ngọc Tường làm Tiêu Đàn thoáng bất ngờ. Thậm chí Thư Hân còn chẳng cho cô cơ hội từ chối, đợi cô tan ca liền trực tiếp lái xe đón cô về nhà cùng mình. Trông nàng vui vẻ hào hứng thế kia, Tiêu Đàn cũng không nỡ phá hỏng chút tâm tình hiếm hoi của nàng.
Vừa đặt chân vào phòng khách, hương tinh dầu thoang thoảng quanh quẩn nơi đầu mũi liền đánh tan mọi mệt mỏi tích tụ cả ngày. Tiêu Đàn biết Thư Hân lãnh đạo cả một công ty lớn sản xuất nước hoa nên cũng tự hiểu, nàng hẳn là rất yêu thích hương liệu.
"Lần trước cô mời tôi, lần này phải để tôi đáp lễ đó." Thư Hân cong cong hai mắt nói một lèo, chặn luôn câu từ chối của Tiêu Đàn ở cửa miệng.
Cô bất đắc dĩ đáp ứng ngồi ở sofa. Đợi trong bếp vọng ra tiếng dao va chạm với thớt gỗ, tâm tình cứng nhắc mới bình tĩnh hạ xuống. Tiêu Đàn buồn chán lựa một quyển sách trên bàn trà, định trong lúc chờ nàng làm cơm thì nghiền ngẫm chút ít. Nào ngờ chỉ mấy phút sau, có lẽ vì làm việc mệt mỏi mà vô ý thiếp đi.
Kì thực Thư Hân chưa từng rời mắt khỏi Tiêu Đàn. Nàng vẫn luôn đi tới đi lui lấy đồ trong tủ lạnh, thực chất là len lén quan sát cô từ xa. Giây phút cô gục xuống, tim nàng cũng đánh thịch một cái. Thư Hân biết bản thân như vậy là sai, là đang vì chấp niệm của mình mà tổn thương người khác, nhưng nàng không thể dừng lại. Nàng chỉ muốn xác định một chút, một chút thôi. Nếu thật sự không phải, từ nay nàng vẫn có thể làm bạn với Tiêu Đàn.
Tự an ủi bản thân xong, Thư Hân nhẹ bâng bước đến bên cô, khẽ khàng đỡ cô nằm xuống sofa cho thoải mái còn mình thì lặng thinh quỳ ở đó. Vươn tay chạm vào khuôn mặt kia, hốc mắt nàng phút chốc ửng đỏ.
Đầu ngón tay lành lạnh men theo đường nét mị hoặc vòng ra sau, động tác rõ ràng muốn chạm tới sau tai. Nàng thoáng run, hơi thở cũng trở nên đè nén sợ người đang say ngủ thức dậy. Bất quá, chưa kịp sờ thấy thứ gì khả nghi đã bị bất ngờ giữ chặt lấy.
Tiêu Đàn chậm rãi mở mắt, gần như nghiến răng mà gằn: "Chị định làm gì?"
*
*
*
*
*
Bắt gặp nàng ngồi đợi trước cửa nhà, Dụ Ngôn nhiều hơn xúc động chính là bất ngờ. Cô còn nghĩ sau chuyện Tiểu Đường, nàng sẽ chẳng bao giờ muốn trông thấy mình nữa, đừng nói chủ động tìm tới như hiện tại.
"Cần em giúp gì sao?"
Thư Hân gật nhẹ, bộ dáng nghiêm túc khiến Dụ Ngôn vô thức căng thẳng. Nàng chần chừ hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: "Theo em, có cách nào cải trang thành gương mặt khác một cách triệt để nhất không?"
Nàng vẫn luôn nghi ngờ, hoặc do nàng quá thương tâm nên lẫn lộn ảo tưởng. Nhưng cảm giác của con tim thì làm sao đặt sai chỗ được? Trước kia vì ngu ngốc mà chẳng thể hoàn hảo yêu em, nàng bây giờ... chỉ mong chân chính biết người khiến nàng rung động có phải chính là người năm đó từng yêu nàng hơn mọi thứ hay không.
Dụ Ngôn nhăn mày, nhàn nhạt khẳng định: "Có."
Chính là dùng mặt nạ da người.
🌟🌟🌟
Chap sau là Extra nhé, nếu nhanh thì đăng luôn tối nay 😌
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com