Chương 31-35: Để cho cô ta tự đi
Chương 31
Vốn dĩ Bạc Hà và Đường Họa Họa đang ồn ào nhốn nháo, lập tức an tĩnh xuống dưới.
Qua một lát, Bạc Hà cùng Đường Họa Họa mới một trước một sau mở miệng: "Tiểu Nhã!."
Lâm Nhã đại khái là nhận thấy được không khí có chút không thích hợp. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía trước, sau đó bước chân liền dừng tại chỗ.
Lâm Nhã nhìn thấy đầu tiên chính là Bạc Hà đang đi đầu, sau đó là Đường Họa Họa. Môi cô ta giật giật, như là muốn trả lời, chỉ là lời nói còn chưa nói ra miệng, liền thấy được người đi ở cuối cùng-Quý Ức. Sắc mặt cô ta ngưng lại, ánh mắt lạnh xuống, sau đó cái gì cũng chưa nói, trực tiếp vòng qua Bạc Hà, kéo rương hành lý, cũng không quay đầu lại cất bước rời đi.
Quý Ức thấy Lâm Nhã khi đi qua bên người mình, nhìn thấy trên mặt Lâm Nhã có vết thương.
Quý Ức nhịn không được ngoảnh đầu nhìn mặt của Lâm Nhã. Tuy rằng Lâm Nhã đã trang điểm che đi nhưng kia vết thương vẫn thấy được dấu vết. Quý Ức còn chưa thấy rõ đến tột cùng là hình dạng vết thương như thế nào, Lâm Nhã đã cảm giác được ánh mắt của cô. Cô ta như bị điện giật, đột nhiên liền nâng tay lên che mặt của mình. Sau đó liền quay đầu, hung hăng mà trừng mắt nhìn Quý Ức, ánh mắt lại lạnh lẽo, theo sau liền nện bước chân nhanh hơn, thực nhanh biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang.
......
Đoạn thời gian rất dài sau đó, Quý Ức chưa từng gặp lại Lâm Nhã.
Lúc trước nếu không phải bởi vì Lâm Nhã, Quý Ức cũng sẽ không gặp lại Hạ Quý Thần, mà hắn cũng sẽ không xuất hiện ở trong thế giới của cô. Cho nên, việc Lâm Nhã biến mất trước mắt cô như hiện nay cũng làm cho Hạ Quý Thần biến mất sạch sẽ trong thế giới của cô.
Quý Ức thiệt tình cảm thấy như vậy khá tốt. Cô lại trở về sinh hoạt bình thường. Cuộc sống không gợn sóng, không bị kinh sợ, nhẹ nhàng khỏe mạnh.
Sống qua mỗi ngày, mắt thấy mùa thu sắp đi qua, khi Quý Ức cho rằng sắp đem chuyện mình gặp lại Hạ Quý Thần quên sạch sẽ. Thì cô lại nghe được chút về tin đồn về hắn.
Đó là ngày thứ năm, cô học xong khóa vũ đạo, trở lại ký túc xá, có Bạc Hà cùng Đường Họa Họa. Thấy không khí có chút không thích hợp, cô liền nhíu mày, thuận miệng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Đường Họa Họa cùng Bạc Hà cũng chưa nói chuyện, hai người ánh mắt lại không hẹn mà gặp cùng hướng về phía giường Lâm Nhã nhìn qua.
Quý Ức cũng quay đầu nhìn lại, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện đệm trên giường Lâm Nhã đã trống rỗng.
"Không chỉ là đệm chăn không còn nữa, ngay cả đồ vật trên bàn cũng đều không có." Bạc Hà nói.
"Cô ấy không khóa ngăn tủ, bên trong cũng là trống không." Đường Họa Họa sau khi nói xong, lại thêm một câu: "Tớ cùng Bạc Hà khi trở về, mấy thứ này đều đã không có, đại khái là cô ấy không muốn cùng chúng ta gặp mặt đi, cho nên thừa dịp chúng ta đi học, không ở đây, một mình trở về dọn đi, xem ra cô ấy là thật sự chuẩn bị không bao giờ trở về nữa."
"Bất quá, Hiểu Dương ở phòng ký túc xá bên cạnh vừa tới, nói lúc chiều có nhìn thấy Lâm Nhã, và có một người đàn ông tới đây giúp Lâm Nhã thu thập đồ đạc. Cô ấy có cùng Lâm Nhã nói hai câu, Lâm Nhã nói cho cô ấy, là dọn đến ở trong nhà bạn trai."
Chương 32
"Ừ! Đúng vậy!"
Đường Họa Họa tiếp lời: "Hiểu Dương còn nói, người đàn ông kia rất đẹp trai. Lái một chiếc xe Audi.Chiếc Audi mà cậu ấy miêu tả rất giống với xe của Hạ học trưởng, tớ và Bạc Hà ngồi qua hai lần rồi, cho nên bọn tớ suy đoán Lâm Nhã chắc là dọn đến nhà của Hạ học trưởng."
"Không cần phải suy đoán, chứng cứ vô cùng xác thực, chắc chắn là vậy rồi!." So với Đường Họa Họa, ngữ khí Bạc Hà có vẻ chắc chắn hơn nhiều: "Tớ nhớ rõ lần đó chúng tớ đi tham gia tụ họp ngoài trời, bạn ở ký túc xá cùng Hạ học trưởng, có nói là Hạ học trưởng chỉ là ngẫu nhiên trở về ký túc xá. Anh ấy có nhà ở bên ngoài trường, nghe nói là biệt thự cao cấp, lại là còn tự mình mua. Giá hai ngàn vạn, Hạ học trưởng thật đúng là người có tiền ......"
Hạ Quý Thần đương nhiên là người có tiền. Sau lưng hắn có tập đoàn Hạ thị, đừng nói toàn bộ biệt thự cao cấp giá mấy trăm vạn trong thành phố Bắc Kinh, chỉ tùy tiện chọn một biệt thự xa hoa mà giới thượng lưu thường tụ tập giá phải đến trăm triệu, hắn cũng có thể mua nổi.
Bất quá việc này, từ bốn năm trước, cũng đã không còn quan hệ với cô nữa......
Quý Ức trên mặt biểu tình không có biến hóa nhiều, cầm lấy quần áo đi vào toilet tắm rửa.
Tục ngữ nói, tai nghe là giả, mắt thấy là thật.
Nữ nhân hoặc nhiều hoặc ít người đều thích nhiều chuyện. Quý Ức cảm thấy ngày đó Bạc Hà cùng Đường Họa Họa chính là thuận miệng nói chuyện phiếm, thật giả lẫn lộn.
Thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau, cô ra khỏi trường học đến siêu thị mua nước. Khi trở về thấy Lâm Nhã và Hạ Quý Thần, cô mới biết, những chuyện Đường Họa Họa và Bạc Hà nói, tất cả đều là sự thật.
Chương 33
Hai người kia đứng mặt đối mặt, không biết đang nói chuyện gì.
Hạ Quý Thần hơi rũ đầu, nhìn chìa khóa xe ở trong tay, lưng hắn dựa vào phía sau xe, đèn xe lập lòe.
Giống Đường Họa Họa và Bạc Hà miêu tả, thật đúng là siêu xe Audi.
Nghĩ tới đó, Quý Ức liền đem tầm mắt từ trên người Hạ Quý Thần và Lâm Nhã thu về, chỉ là lúc cô đem ánh mắt thu được một nửa. Hạ Quý Thần vẫn cúi đầu, bỗng nhiên ngẩng đầu, tầm mắt đúng lúc nhìn về phía cô.
Ánh mặt trời tươi đẹp, Quý Ức không xác định có phải hay không mình bị hoa mắt. Cô có cảm giác, Hạ Quý Thần đột nhiên hoảng hốt, rồi hắn liền đứng thẳng thân mình, tư thế như là phải hướng về phía cô đi tới.
Quý Ức theo bản năng nâng bước chân, rồi thực nhanh liền đi về phía sân thể dục.
Ước chừng đi khoảng năm mươi bước, sau đó cô xoay người về phía sau, thấy Hạ Quý Thần và Lâm Nhã như cũ còn đứng tại chỗ, cô không nhịn được âm thầm bật cười. Quả nhiên lúc nãy cô bị hoa mắt, Hạ Quý Thần làm sao có thể đi về phía cô chứ? Chỉ là chiếc xe Audi kia trông có vài phần quen mắt, hình như là đã từng thấy qua
......
Tâm tình Hạ Quý Thần gần đây rất xấu. Đặc biệt là hôm nay, khi hắn lái xe trở về trường học. Khi hắn cho xe dừng ở ký túc xá, muốn đi mua đồ, kết quả mới vừa xuống xe, đã bị Lâm Nhã đã lâu không gặp ngăn cản lại.
Lâm Nhã đứng ở trước mặt hắn,hướng về phía hắn nói gì đó, hắn cũng không có cẩn thận nghe, cho nên cũng không mở miệng nói gì.
Chương 34
Hạ Quý Thần giơ tay lên, hút một hơi thuốc, cách làn khói trắng lượn lờ, hắn nhìn lướt qua Hàn Tri Phản, vẫn là bộ dáng kia.
"Làm sao vậy? Ở điện ảnhB ngây ngô không thoải mái?" Hàn Tri Phản lại mở miệng. Nhắc tới điện ảnh B, Hàn Tri Phản lại càngcó nhiều lời muốn nói: "Cậu nói cậu, trường đại học số 1 đạt được bằng xuất sắc, trường học muốn đưa cậu qua Mỹ học, kết quả cậu lại bỏ qua việc học nhiều năm như vậy chạy đến điện ảnhB?"
"Tôi thật không biết nên nói cậu như thế nào?! điện ảnh B có thểso sánh với trường đại học số 1 sao? Có thể cùng nước Mỹ so sánh sao?"
"Lui mười ngàn bước lại nói, coi như là cậu chán ghét đi học đọc sách, lấy thành tích những năm học đại học của cậu, tùy tiện tới một cái công ty đảm nhiệm CEO đều không thành vấn đề chứ?"
"Lui tiếp mười ngàn bước nữa mà nói, coi như cậu không muốn đi làm CEO, cậu về nhà tiếp quản Hạ Thị chắc cũng không thành vấn đề đúng không?"
"Bất kể là loại chọn nào, dù sao cũng tốt hơn tới điện ảnh Bđi học lại lần nữa chứ?"
"Tôi thật sự là không nghĩ ra, cậu có con đường tương lai vô cùng rạng rỡ tại sao không đi, nhất định phải chọn con đường bắt đầu lại từ đầu này? Cậu cứ như vậy đem thành quả nhiều năm cố gắng cùng phấn đấu, toàn bộ đều đánh đổ sao?"
Nói xong lời cuối cùng, người trong cuộc như Hạ Quý Thần không kích động, Hàn Tri Phản ngược lại kích động mà bắt đầu nói tiếp: "Cậu nói, tớ thật nghĩ không ra tại sao cậu lại lựa chọn như vậy? Nói thật, tớ thực sự vì cậu mà thấy đáng tiếc. Tớ không sợ cái khác, chỉ sợ cậu buông tha quá nhiều, một ngày nào trong tương lai cậu sẽ hối hận thôi."
Hạ Quý Thần từ đầu đến cuối đều yên lặng, không có dấu hiệu muốn mở miệng nói chuyện.
Hàn Tri Phản tự mình nói nhiều lời như vậy dừng một chút, sau một lát, hắn bỗng nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, nghiêng đầu nhìn Hạ Quý Thần, mang theo mấy phần không xác định lên tiếng hỏi: "Quý Thần, cậu tới điện ảnh B có phải hay không là có ẩn tình?"
"Tớ với cậu học chungbốn năm đại học , chưa từng nghe nói cậu có hứng thú làm đạo diễn, cho nên đừng đem mộng tưởng hù dọa tớ, thành thật khai báo, không phải vì người nào đó chứ?"
Đầu ngón tay cầm điếu thuốc của Hạ Quý Thần, hơi cứng lại một chút.
Qua một lát, hắn mới đem thuốc đưa đến trước gạt tàn, nhẹ nhàng bắn một chút, tro thuốc lá lã chã mà rơi.
Hàn Tri Phản tựa như một trinh thám vẫn còn đang phân tích: "Bốn năm đại học, cậu mỗi tháng đều sẽ tới Bắc Kinh một chuyến, có phải hay không là tới gặp người nào?"
"Là nam hay nữ?"
"Cậu sở dĩ tới Bắc Kinh, có phải hay không là cùng người kia có liên quan?"
"Mà người này, có phải hay không cũng ởđiện ảnh B ..."
"Phục vụ, tính tiền." Hạ Quý Thần trầm mặc cả đêm hôm nay rốt cuộc đối với Hàn Tri Phản mở miệng nói câu thứ nhất.
"Không phải là tớ thực sự đã đoán đúng chứ..."
Lời nói của Hàn Tri Phản còn chưa nói hết Hạ Quý Thần ký xong hoá đơn, dập tắt điếu thuốc, lại một lần nữa rời đi trước.
Bởi vì "Kim Bích Huy Hoàng" cùng " khách sạn Bắc Kinh" khoảng cách thật sự là quá gần, cho nên hai người đi bộ đến.
Trở lại cửa Kim Bích Huy Hoàng, Hàn Tri Phản chỉ chỉ trên lầu đánh bài còn chưa tan cuộc: "Có muốn đi lên chơi đùa một hồi nữa hay không?"
"Không được, sáng mai còn có lớp."
Hàn Tri Phản nhìn ra được, Hạ Quý Thần thật không có ý muốn lại đi lên, liền cùng hắn nói tạm biệt rồi lên lầu.
Hạ Quý Thần tại cửa của Kim Bích Huy Hoàng đứng đó một lúc lâu, mới đi đến bãi đậu xe.
Hạ Quý Thần lái xe hướng trường học đi tới.
Ngoài cửa xe ánh sáng lúc sáng lúc tối đánh vào khuôn mặt đẹp trai của hắn, hắn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, thẳng đến lúc đến gần trường học, hắn bỗng nhiên đạp chân phanh.
Chương 35
Hạ Qúy Thần nhìn đường phố vắng vẻ phía trước một lát mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe.
Đèn đường mờ nhạt, một cô gái cuộn tròn thân mình ngồi xổm trên mặt đất.
Cô cúi đầu, Hạ Qúy Thần không nhìn thấy mặt nhưng vẫn biết cô là ai.
Bả vai cô hơi run rẩy giống như đang khóc.
Hạ Qúy Thần nhìn chằm chằm hình ảnh trước mắt, ngón tay cầm vô lăng không khống chế mà tăng thêm lực đạo.
——-
Qúy Ức ngồi xổm xuống ven đường, vùi đầu ở đầu gối, tay dùng sức ôm bụng, ấn đường nhíu chặt.
Vừa nãy còn rất tốt, giờ không hiểu vì nguyên nhân gì bụng lại đau không chịu được.
Bắt đầu chỉ là hơi đau, cô cũng không quá để ý tiếp tục đi về trường học, ai ngờ càng chạy bụng lại càng đau, cuối cùng cô cả sức lực đều không có, hai chân mềm nhũn không bước nổi. Cô chỉ có thể ôm bụng ngồi xổm xuống trên mặt đất đợi cơn đau giảm bớt.
Ước chừng bốn năm phút đồng hồ trôi qua, đau đớn giảm đi chút ít, Qúy Ức hai chân run rẩy chuẩn bị đứng dậy bỗng nhiên bụng lại truyền đến đau đớn kịch liệt hơn lúc đầu. Qúy Ức đau đến mức rên thành tiếng, nước mắt suýt nữa tuôn ra, miễn cưỡnglại ngồi xổm xuống đất.
Cơn đau lại đánh úp tới, chẳng những không giảm bớt ngược lại ngày càng kịch liệt, cả người Qúy Ức run lên, cô bất giác ý thức được đau như vậy có chút không thích hợp, theo bản năng bắt đầu tìm điện thoại di động để gọi giúp đỡ.
Đau đớn khiến đầu ngón tay Qúy Ức run cầm cập, cô tốn rất nhiều sức mới miễn cưỡng đưa túi xách tới trước mặt, lúc muốn mở khóa túi xách cơn đau nhói lại truyền đến. Qúy Ức thiếu chút nữa ngã xuống đất, cô miễn cưỡng duy trì thân thể, bình ổn hô hấp, lúc sau mới cắn chặt răng đưa tay tới chỗ khóa kéo của túi xách. Thế nhưng Qúy Ức lại phát hiện, cô một chút sức lực đều không có, đừng nói đến việc mở khóa, ngay cả cầm cái khóa kéo cô còn không cầm được.
Qúy Ức cảm giác được ý thức của mình có chút mơ hồ, cô chống đỡ không cho chính mình ngất đi nhưng bụng đau càng ngày càng kịch liệt, sau lưng cô mồ hôi chảy đầm đìa.
Tiếng xe qua lại trên đường phố ở bên tai cô dần dần biến mất.
Thời điểm Qúy Ức đau đến sắp ngất, mơ mơ hồ hồ nghe thấy âm thanh quen thuộc từ đỉnh đầu truyền đến: "Cô như thế nào lại ngồi ở đây"
Qúy Ức tưởng mình xuất hiện ảo giác, sửng sốt một lát mới mơ mơ hồ hồ nhìn phía trước mặt.
Đứng trước người cô là một người mang đôi giày da màu đen.
Quý Ức nhăn nhăn mày, cố hết sức ngửa đầu nhìn lên trên xem, tầm mắt của cô mới mơ màng nhìn đến phần eo của người đàn ông, bụng đau đến mức khiến cô ngất đi, toàn thân liền mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com