Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 336-338: Anh từng có chuyện hối hận sao?

Chương 336

  Đại khái là buổi tối cùng nhau ăn cơm với tên mập, do nhắc lại quá nhiều chuyện cũ khi còn trẻ, mạch suy nghĩ của Quý Ức từ trong quá khứ vẫn chưa hoàn toàn quay trở lại. Sau khi nghe câu trả lời của Hạ Quý Thần, không nhịn được lại lên tiếng: "Hồi đó lúc còn học ở trường, có rất nhiều nữ sinh thừa dịp anh không chú ý đã lén chụp hình anh. Còn có rất nhiều nữ sinh lấy hình anh làm hình nền điện thoại đấy!"

Thật ra đối với anh những nữ sinh này như thế nào, Hạ Quý Thần một chút hứng thú muốn biết cũng không có. Nhưng chuyện từ trong miệng cô nói ra, bất kể chủ đề ra sao, bao giờ anh cũng muốn trò chuyện với cô nhiều hơn mấy câu. Cho nên sau khi anh nghe cô nói xong, quay đầu lại nhìn cô, tỏ ra giật mình anh hỏi: "Thật không?"

Quý Ức tưởng rằng Hạ Quý Thần thật sự cảm thấy hứng thú, gật đầu chân thành: "Đương nhiên là thật rồi!"

Cô sợ anh không tin, còn cho ví dụ: "Tiểu Lỵ ngồi cùng bàn với tôi anh đã từng gặp qua, nhưng mà tôi không nhớ anh có còn ấn tượng hay không. Hình nền điện thoại di động của cô ấy chính là anh, ngay cả hình nền QQ tán gẫu cũng là anh."

Mong mỏi biết bao nhiêu năm để có thể bình thản đứng chung một chỗ tán gẫu với cô như vậy, tâm tình Hạ Quý Thần có chút sung sướng không thể giải thích. Ngay cả giọng nói khi lên tiếng cũng trở nên có chút dịu dàng: "Còn có chuyện này sao?"

"Đúng vậy! khi đó anh đúng là nam thần trong tâm khảm của rất nhiều nữ sinh ở trường đấy..." - Dừng một chút, Quý Ức nói tiếp: "... Hồi đó nữ sinh cùng xúm lại một chỗ, hầu hết các cuộc thảo luận đều là anh, mọi người đều luôn rất tò mò, cuối cùng anh có thể thích mẫu con gái như thế nào..."

Quý Ức nói tới chỗ này, chợt nhớ tới buổi tối đã cùng tên mập nhắc về "em gái Coca".

Cô vốn là muốn chờ sau khi tên mập trở lại sẽ hỏi hắn rốt cuộc "em gái Coca" là ai. Kết quả vô tình nghe được đối thoại giữa Hạ Quý Thần và tên mập, tinh thần vô cùng bất ngờ, hoàn toàn quên mất chuyện này...

Đang suy nghĩ, Quý Ức nghiêng đầu nhìn Hạ Quý Thần.

Người đàn ông không biết vì chuyện gì, thần sắc giống như có tâm tình rất tốt, lông mày giãn ra, khẽ nhếch mép. Cảm thấy thân thiết hơn không biết bao nhiêu lần so với dáng vẻ xa cách ngàn dặm của ngày thường.

Bộ dáng này của Hạ Quý Thần khiến cho lá gan của Quý Ức lớn hơn rất nhiều, cô không kìm hãm được liền đem vấn đề mình vẫn luôn tò mò, đường đột hỏi nên lời: "Tối nay, khi tôi và tên mập nói chuyện phiếm có nói tới em gái Coca, anh ta có nói đó là cô gái anh thích phải không?"

Hạ Quý Thần có lẽ không nghĩ tới, cô sẽ đột nhiên hỏi chuyện riêng của anh, tạm dừng một chút mới nhẹ nhàng gật đầu "Ừ" một tiếng.

Thấy anh không từ chối trả lời câu hỏi của cô, lá gan Quý Ức lại lớn hơn nữa, chủ đề trò chuyện cũng càng khai mở: "Vậy sau này anh có tìm được cô ấy không?"

"Tìm được!" - Hạ Quý Thần trả lời xong, đáy lòng lặng lẽ bổ sung thêm câu: "Hơn nữa giờ phút này... đang ở bên cạnh anh."

Quý Ức bật thốt lên: "Cô ấy là ai vậy? Tôi biết không?"

Hạ Quý Thần trầm mặc hồi lâu, chỉ trả lời câu hỏi thứ hai: "Biết!"

Cô biết? Vậy sẽ là ai nhỉ? Sau này cô cũng không thấy Hạ Quý Thần và cô gái đó gần gũi nhau. Chẳng lẽ cô ấy và anh là trường hợp đặc biệt không quen biết nhau trước, "em gái Coca" và anh chưa từng có gì sao?

Quý Ức đang suy nghĩ, lại nhìn Hạ Quý Thần, phát hiện trong mắt anh có một mảng ảm đạm.

Cô nhắc tới em gái Coca đã khiến anh mất mát như vậy, cho nên rất có thể suy đoán của cô nhất định chính xác. Và anh không nói cho cô biết "em gái Coca" là ai, là vì không muốn nhắc tới cái tên làm anh đau lòng chăng?

Nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc là một cô gái như thế nào mới có thể để cho người đàn ông gần như hoàn mỹ như Hạ Quý Thần yêu mến chứ? 

Chương 337 

  Nếu như trước đây, nhất định Quý Ức không hề quan tâm tới chuyện của Hạ Quý Thần. Nhưng chính lúc này cô cũng không nhận thấy được mình có hứng thú với người con gái Hạ Quý Thần thích như vậy. Thậm chí đáy lòng cũng không còn suy nghĩ nhiều, trong miệng đã nói xa nói gần hỏi tới: "Cô gái có thể được anh thích, nhất định rất đặc biệt phải không?"

"Ừ! Cô ấy rất đẹp..." - Một khắc trước vẻ mặt cô đơn của Hạ Quý Thần vẫn còn, tới lúc nói về cô gái mình thích, mặt mày trở nên có chút ấm áp êm dịu: "... Hình dáng rất đẹp, khi mái tóc dài xõa xuống sẽ có dáng vẻ quyến rũ nhất. Cô ấy rất thông minh, trên người cô ấy toát ra khí chất mà các cô gái khác ít có..."

Nói xong lời cuối cùng, anh giống như đang chia sẻ chuyện gì rất đáng tự hào, nơi đuôi mắt như có như không vương một nụ cười. Ngay cả khi nói anh cũng không nhận ra được giọng nói có sự cưng chìu: "Lúc cô ấy cười, trên má có hai lúm đồng tiền nhỏ... Ừm! Cô ấy nhảy múa rất tốt... Cơ thể mềm mại như không xương vậy..."

Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần đắm chìm suy nghĩ của mình trong dáng vẻ ôn nhu kia, hơi có chút mất thần.

Cô chưa bao giờ biết rằng anh vẫn còn có mặt dịu dàng như nước như vậy, cực kỳ giống với những vai nam chính trong Manga cô thường len lén xem khi còn đi học...

Cô không biết rốt cuộc mình đang có chuyện gì. Có thể là vì càng cảm thấy hứng thú với "em gái Coca" trong lồng ngực dâng lên một luồng cảm giác kỳ dị, có chút không thoải mái nhưng rất nhỏ bé. Chẳng bao lâu cô lại hỏi tiếp để che đi cảm xúc ấy của mình: "Nghe anh nói như vậy, cô ấy thật sự rất đặc biệt cũng rất ưu tú. Trong mắt người khác, cô ấy nhất định là kiểu cô gái khiến người ta phải hâm mộ nhỉ?"

Hạ Quý Thần vẫn còn chưa thoát khỏi chủ đề câu chuyện, tiếp tục nói ra tất cả, toàn thân trên dưới cũng hiện lên một vẻ ôn nhu rực rỡ: "Trong mắt người khác... cô ấy có được hâm mộ hay không tôi không quan tâm, nhưng trong mắt tôi chỉ có cô ấy là tốt nhất thế giới!"

Những lời như vậy vừa buồn nôn lại vừa lừa tình, được nói ra từ miệng của rất nhiều người đàn ông, hơn nữa lại mang đến cảm giác đây là kiểu miệng lưỡi không thành thật.

Nhưng được nói ra từ miệng Hạ Quý Thần, Quý Ức lại nghe thấy có biết bao tình ý sâu nặng và nghiêm cẩn.

Đáy lòng Quý Ức, lại dấy lên cảm giác không thoải mái đã từng có. Cô nghĩ rằng có thể là mình bị mối tình thắm thiết của Hạ Quý Thần làm cảm động thì phải,. Cô nuốt nước bọt, sau khi đè cảm giác khó chịu trong lồng ngực xuống mới qua loa lên tiếng: "Xem ra, anh rất thích cô ấy nhỉ..."

Bước chân đi về phía trước của Hạ Quý Thần vốn đang chậm rãi, bỗng nhiên ngừng lại.

Theo bản năng Quý Ức cũng ngừng bước chân lại, kinh ngạc nhìn Hạ Quý Thần.

Người đàn ông chẳng biết lúc nào đã quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh vô cùng sáng ngời, tựa như tất cả ánh sáng xung quanh cũng hội tụ vào trong ánh mắt của anh.

Ánh mắt anh chạm lấy ánh mắt cô, ngay lập tức khóa thật chặt đôi mắt cô lại. Giọng nói khi anh mở miệng so với sự ôn hòa lúc nãy đã có thêm phần kiên quyết: "Thích rất nhiều... thích nhiều đến nỗi chỉ liếc nhìn thôi đã muốn có cô ấy ngay."

Quý Ức ngơ ngẩn, nhìn lại đôi mắt của Hạ Quý Thần, trì hoãn một hồi cũng không phản ứng.

Cũng không biết cô ngẩn ra như vậy được bao lâu, một trận gió đêm xen lẫn chút lạnh lẽo thổi tới. Thổi vào Quý Ức khiến cô giật mình, hoàn hồn lại.

Cô ý thức được mình vẫn còn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm Hạ Quý Thần. Đáy lòng hoảng hốt, vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn đường phía trước cất bước đi thẳng.

Có vẻ đã cách xa khoảng mười giây nhưng vẫn nghe sau lưng truyền tới tiếng bước chân của Hạ Quý Thần. Quý Ức biết anh theo kịp, cô không khống chế được nhịp tim đang tăng nhanh. 

Chương 338 

  Cô sợ bị anh nhìn ra vẻ khẩn trương của cô, cũng vì che giấu mình mới vừa thất thố. Ngay lúc anh đi tới bên cạnh mình mới giả bộ ra dáng vẻ chưa từng phát sinh chuyện gì, tùy ý tìm một vấn đề nói ra khỏi miệng: "Giữa anh và cô ấy có xung đột cãi nhau gì sao?"

Nếu như không, tại sao trong thời gian dài anh và cô ấy có quan hệ thân thiết như vậy, cô cũng chưa từng thấy anh và những cô gái khác có quan hệ mờ ám.

"Không phải là xung đột, là tôi khiến cho cô ấy buồn." - Hạ Quý Thần nói.

Khiến cho cô ấy buồn? Vậy anh không muốn đi tìm cô ấy để được tha thứ sao?

Quý Ức hơi chau chau mày, đem nghi ngờ ở đáy lòng hỏi ra: "Vậy anh không dỗ dành cô ấy sao? Con gái thích nhất một bộ son môi đấy, chỉ cần dỗ dành cô ấy một chút, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho anh. Trên Weibo không phải là có vài câu nói như vậy sao? Lúc gây gổ nên tặng son môi... Một cây son giải quyết không được vậy thì tặng hai cây, hai cây giải quyết không được thì tặng nguyên bộ!"

Hạ Quý Thần bị giọng nói nghiêm trang của Quý Ức chọc cho suýt nữa bật cười. Nhưng sau đó, tâm tình của anh vẫn nhuộm lấy một nỗi cô đơn.

Nếu như dỗ dành có thể dỗ cô trở về, anh nguyện ý dỗ cô trăm ngàn lần.

Chỉ tiếc, trước kia anh không biết yêu, quá hồ đồ, đã làm rất nhiều chuyện quá đáng.

Anh vẫn còn đôi lời nhưng cuối cùng cũng không dám trò chuyện sâu hơn, anh sợ từ trong những câu chữ, cô sẽ nhìn ra "em gái Coca" thật ra chính là cô.

Hạ Quý Thần nhìn chằm chằm mặt hồ đang cuồn cuộn phong ba, trầm mặc một hồi, mới chọn cách thức bảo thủ nhất trả lời cô: "Trước kia nghĩ sẽ tìm cô ấy xin tha thứ, sau đó cũng không muốn nữa."

"Tại sao?" - Quý Ức thất thanh.

Dừng một chút, cô lại mở miệng nói tiếp: "Chẳng lẽ anh muốn... từ bỏ..."

Chữ "cô ấy" ở phía sau, Quý Ức cũng còn chưa nói ra, Hạ Quý Thần đã lên tiếng: "Không muốn nữa!"

Quý Ức bị sự dứt khoát và quả quyết của anh làm dừng lại, cô cũng không lên tiếng nữa. Giọng nói của anh như đinh đóng cột truyền tới: "Là tôi không thể nào từ bỏ cô ấy!"

"Tôi chỉ sợ làm phiền cô ấy, không muốn mối tình thắm thiết của tôi là lý do tạo thành nỗi khốn khổ cho cô ấy."

Có lẽ Hạ Quý Thần ý thức được giọng của mình hết sức kịch liệt, từ từ kìm hãm lại, mới tiếp tục lên tiếng: "Nhưng cô ấy tha thứ hay không tha thứ cho tôi thật ra cũng không quan trọng như vậy. Dù sao tôi cũng không thể buông xuống hay bỏ mặc cô ấy. Thay vì hai người không thoải mái chi bằng một mình tôi chịu đựng..."

Hạ Quý Thần nói tới đây thì nhớ tới đêm hôm đó, lúc tự mình biết cô từng suýt nữa vì đứa con của anh mà bỏ mạng.Suy nghĩ tường tận mọi chuyện, mặt mày trở nên hoảng hốt, anh khẽ mím mím môi, sau đó mới cử động môi: "Chẳng qua là mất rất lâu tôi mới hiểu được đạo lý này, nếu tôi có thể sớm hiểu hơn một chút, có thể tôi sẽ..."

Một cảm giác khó chịu không thể diễn tả mắc nghẹn trong cổ họng của Hạ Quý Thần, để câu còn lại "sẽ không để cô ấy trở thành một người xa lạ nhiều năm như vậy", làm thế nào anh cũng không nói ra được.

Anh im lặng được một hồi, lúc Quý Ức cho rằng anh sẽ không nói nữa, anh lại lên tiếng: "... Nhưng mà, không sao cả, điều tuyệt vời nhất là cả cuộc đời còn lại có cô ấy, nhưng điều tồi tệ nhất là trong ký ức còn lại của cuộc đời cũng là cô ấy."

Đây là tình yêu sâu nặng biết bao nhiêu mới có thể yêu đến nông nỗi như vậy.

Lòng Quý Ức giống như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào, dâng lên một nỗi đau đớn khó nói nên lời.

Cô vốn có đôi lời muốn an ủi anh, nhưng giờ phút này, một chữ cô cũng không nói được.

Cô im lặng khiến Hạ Quý Thần cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo, anh thoáng điều chỉnh lại tâm tình mình, giả bộ thoải mái chuyển chủ đề: "Thời gian không còn sớm, chúng ta trở về khách sạn đi."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com