Chương 6:
Cố Ngôn Tử nói chuyện điện thoại xong, đưa thoại cho Trịnh Gia Hòa, lại hướng tới Trịnh Gia Hòa ngượng ngùng mà cười.
Cậu là cố tình nói như vậy, Bành Tĩnh Hoằng luôn bắt cậu phải giữ mình với tất cả mọi người, không được thân cận với ai. Có một lần cậu đi theo đoàn làm phim, vì không đủ phòng nên cậu bị xếp chung phòng với một nam diễn viên khác, Bành Tĩnh Hoằng biết tin liền nổi giận lôi đình, hôm nay nghe cậu nói vậy khẳng định là tức giận muốn chết.
Mà với chuyện này, ngẫm lại, cậu chỉ thấy tâm tình sung sướng.
Cố Ngôn Tử và Bành Tĩnh Hoằng nói chuyện với nhau, Trịnh Gia Hòa đều nghe được hết nhưng vẫn ẩn ẩn thấy có điểm không thích hợp.
Tuy hắn không biết Bành Tĩnh Hoằng nhưng công ty giải trí Tinh Duyệt thì cũng có nghe qua, chỉ là Cố Ngôn Tử cùng Bành Tĩnh Hoằng có quan hệ gì với nhau?
Trịnh Gia Hòa trong lòng nghi hoặc, trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài, đối với Cố Ngôn Tử cười nói: "Không phải nói muốn đi ngủ sao? Đi thôi."
" Giờ vẫn còn sớm, nhưng mà chú Trịnh chú nên ngủ trước đi" Cậu nở nụ cười thật tươi, lúm đồng tiền hiện ra càng sâu.
Hai năm trước khi trọng sinh, cậu kì thực rất ít cười. Sau khi trở lại Cố gia cậu cùng đám người Bành Tĩnh Hoằng cắt đứt hết tất cả liên lạc. Ba mẹ cũng đã giúp cậu trả thù họ, nhưng chuyện này vẫn gây nên ảnh hưởng tới cậu, về sau cậu cũng trở nên trầm mặc ít nói cười nữa.
Nhưng hiện tại cậu đã trọng sinh, có nhiều chuyện bây giờ vẫn chưa phát sinh, mà Trịnh Gia Hòa bây giờ sức khỏe vẫn còn rất tốt. Cậu đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng, tâm tình cũng vì vậy mà tốt lên không ít.
Trịnh Gia Hòa thấy Cố Ngôn Tử còn cười được liền cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Trịnh Gia Hòa trở về phòng trước, còn Cố Ngôn Tử thì ngồi đây chờ trợ lý của hắn mang đồ tới để thay.
Trợ lý mang đến cho cậu hai bộ quần áo, còn có cả quần lót dùng một lần, ngoài ra còn mang thêm cả một bộ đồ ngủ: " Cố tiên sinh, tôi cũng không biết ngài mặc đồ kiểu dáng gì, tôi liền chọn cho ngài mẫu mới nhất. Nếu ngài có yêu cầu gì khác xin nói tôi sẽ mang đến cho ngài."
" Không cần, quần áo như vậy là được rồi" Cố Ngôn Tử cười nói, cậu trước nay với quần áo cũng không có yêu cầu gì quá nhiều.
" Vậy được rồi, trong phòng có máy giặt có thể tự sấy khô, ngài cần có thể dùng. Nếu không thì gọi điện, phục vụ sẽ mang đồ đi giặt giúp ngài."
Cố Ngôn Tử gật gật đầu, ngáp một cái.
Lúc này cậu thực sự rất mệt, vì chuyện của Bành Tĩnh Hoằng mà mấy hôm rồi không chợp mắt, hôm nay lại vừa thương tâm vừa buồn bực giờ chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.
Cậu vào phòng tắm tắm rửa thật sạch sẽ, đem đống đồ mới nhét hết vào máy giặt, sau đó mặc quần lót dùng một lần trèo lên giường ngủ.
Trước khi ngủ cậu liền tắt luôn điện thoại.
Nếu là ở đời trước buổi tối này cậu khẳng định là ngủ không ngon nhưng lần này cậu thực sự ngủ rất sảng khoái.
Cố Ngôn Tử ngủ một buổi tối sảng khoái còn Bành Tĩnh Hoằng thì là một đêm mất ngủ.
Giám đốc Trương sau khi tắt cuộc gọi với Cố Ngôn Tử liền đem đám người Tôn Hán Nghĩa "mời" ra ngoài.
" Khách sạn An Hoa đây là làm sao chứ? Liền có chuyện đem khách nhân đuổi ra ngoài? " Thể diện của Tôn Hán Nghĩa đều bị mất hết, ra đến bãi đỗ xe của khách sạn hắn không nhịn được oán giận nói.
" Là do các người gây sự trước" Bành Tĩnh Hoằng nắm chặt tay, cắn răng nói.
Sắc mặt của Bành Tĩnh Hoằng lúc này vô cùng khó coi, đám người kia nhìn thấy vẻ mặt này của hắn cũng không dám thở mạnh.
Đám người này từ nhỏ đã lớn lên với Bành Tĩnh Hoằng.
Bành Tĩnh Hoằng từ nhỏ đã rất xuất sắc, luôn là người dẫn đầu. Về sau công ty giải trí Tinh Duyệt đi lên, bọn họ càng nghe theo Bành Tĩnh Hoằng, có thể so với Thiên Lôi, sai đâu liền đánh đó.
Nếu là lúc Bành Tĩnh Hoằng cao hứng, bọn họ có thể không phần lớn nhỏ, thế nhưng nếu hắn sinh khí, bọn họ cũng không dám chọc đến hắn.
" Lúc trước rốt cuộc là có chuyện gì? Cố Ngôn Tử đâu? " Bành Tĩnh Hoằng mặt lạnh hỏi:
" Em ấy như thế nào lại ở cùng với Trịnh Gia Hòa?" Hắn hiện tại đều đã muốn tức điên lên rồi. Nếu không phải là vì nghĩ hôm nay là lễ đính hôn của chính mình, bên ngoài còn rất nhiều người xem hắn khẳng định đã lôi cổ giám đốc Trương lại ép hắn phải nói chỗ của Cố Ngôn Tử cho hắn rồi.
"Anh Bành! Cố Ngôn Tử cậu ta chính là cái không biết xấu hổ! Nhìn thấy Trịnh Gia Hòa có tiền, lập tức liền đi theo hắn rồi!" Tôn Minh Nghĩa nói.
"Cậu đừng nói hươu nói vượn!" Bành Tĩnh Hoằng hung tợn mà nhìn về phía Tôn Minh Nghĩa.
" Em không nói hưu nói vượn, cậu ta còn nói nếu không có anh cậu ta còn có thể tìm được người tốt hơn...." Tôn Minh Nghĩa mặt đầy khó chịu, chỉ là nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng khó coi của Bành Tĩnh Hoằng giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ.
* Tôn Minh Nghĩa hay Tôn Hán Nghĩa gì kì thực đều là một người, chương này tác giả viết kiểu này chương kia lại viết kiểu khác... nên cứ nhắm mắt cho qua vậy ... ._.
"Anh Bành, lúc nãy em có quay video lại..." Đan Quần lúc này mới lấy điện thoại trong túi quần ra.
Bành Tĩnh Hoằng nỗ lực khắc chế chính mình không có một quyền đánh lên mặt của Tôn Hán Nghĩa. Hiện tại lại nghe Đan Quần nói như vậy liền giật lấy điện thoại của hắn mở video ra xem.
Xem xong hắn lập tức đem điện thoại ném xuống mặt đất.
Tôn Hán Nghĩa còn tưởng giống như trước kia, nói vài câu Cố Ngôn Tử nói bậy, nhưng nhìn đến Bành Tĩnh Hoằng bộ dáng này, lại cái gì cũng không dám nói.
Bọn họ gắt gao ngậm chặt miệng, Bành Tĩnh Hoằng cũng là im lặng không nói gì, không khí nhất thời có chút xấu hổ. Cuối cùng, là nhờ tiếng chuông điện thoại của Bành Tĩnh Hoằng phá vớ không khí yên tĩnh này.
Bành Tĩnh Hoằng lúc đính hôn rời đi không nói đến hiện tại còn chưa về, mẹ hắn số ruột gọi điện thoại tới.
" Tĩnh Hoằng, khách nhân vẫn còn ở đây..." Thanh âm của bà nhẹ nhàng, thúc giục Bành Tĩnh Hoằng trở về.
Bành Tĩnh Hoằng xoa xoa lông mày của. Hắn hiện tại không nghĩ trở về, nhưng không thể không quay về, hắn đính hôn mời rất nhiều người, trong đó bao gồm những đối tác trên thương trường có quan hệ với công ty Tinh Duyệt nhà hắn. Nếu lúc này hắn mặc kệ, về sau bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?
Hắn chỉ có thể bỏ mặc đám người Tôn Minh Nghĩa, xoay người trở về.
Chỉ là khi hắn trở về rồi tâm trạng vẫn cứ như người mất hôn mất vía, khiến cho người đang tươi cười đứng cạnh hắn là Khương Tú hận chỉ muốn lột da rút gân Cố Ngôn Tử.
Khương Tú từ nhỏ liền thích Bành Tĩnh Hoằng, tiến giới giải trí cũng là vì Bành Tĩnh Hoằng.
Những năm ấy nữ nhân bên người Bành Tĩnh Hoằng cũng chỉ có một mình cô ta, vẫn luôn cho rằng bản thân sau này sẽ trở thành vợ của hắn. Kết quả... Bành Tĩnh Hoằng hắn lại đi thích một tên con trai!
Cô ta sao có thể cam tâm?
Mấy năm nay, cô ta cũng gây cho cậu không ít phiền toái, chỉ là vì giấu Bành Tĩnh Hoằng mới dám làm nên cũng không làm được gì quá nhiều.
" Anh Bành , anh sao vậy? Nhìn sắc mặt anh không tốt lắm?" Tiễn nốt khách nhân rời đi, Khương Tú liền một mặt lo lắng ân cần hỏi thăm Bành Tĩnh Hoằng.
"Không có việc gì." Bành Tĩnh Hoằng nói.
" Có phải anh cùng Cố Ngôn Tử cãi nhau hay không? Anh Bành , chúng ta nên giải thích với anh ấy sớm thì hơn" Khương Tú nói:" Chúng ta chỉ là hợp đồng hôn nhân, nếu nói cho anh ấy biết chắc chắn anh ấy sẽ không cảm thấy tức giận nữa."
Khương Tú một mặt đều là săn sóc, nhưng chỉ cô ta mới biết, thời điểm nói ra từ " hợp đồng hôn nhân" trong lòng cô ta có bao nhiêu là hận.
Cô ta rõ ràng biết Bành Tĩnh Hoằng trước, lại còn xứng với hắn hơn. Thế nhưng chỉ vì một Cố Ngôn Tử mà khiến cho cô ta bây giờ muốn lấy Bành Tĩnh Hoằng cũng phải dùng đến thủ đoạn.
Cô ta lấy cớ vì sự nghiệp không muốn kết hôn trong nhà lại bức hôn, nhờ Bành Tĩnh Hoằng giúp đỡ, sau đó lại còn tạo ra một lần " ngoài ý muốn " khiến cho hắn rốt cuộc đồng ý cùng cô ta kết hôn.
Chuyện này đã không nói làm gì, thế nhưng cô ta còn phải giải thích với Cố Ngôn Tử....
Bành Tĩnh Hoằng nghe được Khương Tú nói, nhìn Khương Tú biểu tình nhu hòa không ít, nghĩ đến Cố Ngôn Tử, lại cảm thấy bực mình.
Sao Cố Ngôn Tử lại không săn sóc hiểu chuyện được như Khương Tú?
Cùng bạn bè của hắn bất hòa, cùng mẹ của hắn cãi nhãu, tại tiệc đính hôn của hắn gây chuyện không nói, hiện tại còn đi theo Trịnh Gia Hòa!
Bành Tĩnh Hoằng nhớ lại bộ dạng thân cận của Cố Ngôn Tử và Trịnh Gia Hòa liền cảm thấy cả người tức giận.
Bất quá, Cố Ngôn Tử rất yêu hắn dù có đi theo Trịnh Gia Hòa cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bành Tĩnh Hoằng nói với chính mình như vậy nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh nổi.
Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa thật sự không có gì? Nếu như vậy, vì cái gì hắn có thể tiếp điện thoại của Trịnh Gia Hòa ? Vì cái gì có thể khiến Trương giám đốc nghe hắn?
Không, Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa nhất định không có quan hệ! Trịnh Gia Hòa là người như thế nào? Sao có thể coi trọng Cố Ngôn Tử, nhất định là có nguyên nhân khác... Lúc trước có Giang đạo, không phải cũng rất thích Cố Ngôn Tử sao?
Cố Ngôn Tử tuy rằng không có gia thế nhưng mấy năm nay làm biên kịch vẫn là có chút thành tựu, cũng đã có không ít fan, nói không chừng là do Trịnh Gia Hòa thích kịch bản của cậu.
Nhưng dù cho là như thế thì Cố Ngôn Tử cũng không nên làm vậy!
Hắn đúng là đã đối xử quá tốt mới cậu nên cậu mới dám gây chuyện chạy trốn như vậy. ( Editor: ờ tốt -_-)
Sau khi tiếc đính hôn kết thúc, Bành Tĩnh Hoằng cũng không quản bố mẹ hắn ngăn cản liền lái xe đến nhà của Cố Ngôn Tử thường ở.
Hắn ta có chìa khóa nhà của Cố Ngôn Tử nhưng khi mở cửa ra thì lại phát hiện trong nhà không có ai.
Cố Ngôn Tử không có trở về? Hắn thật sự cùng Trịnh Gia Hòa ở bên nhau?
Hắn lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Cố Ngôn Tử nhưng đều là máy không liên lạc được, lên Wechat thì thấy đã bị người ta cho vào danh sách đen.
Bành Tĩnh Hoằng ném điện thoại của mình xuống đất, sau đó lái xe trở lại khách sạn An Hoa.
Tiệc đính hôn kết thúc thì lúc ấy cũng đã không còn sớm, chạy qua chạy lại thì hiện tại cũng đã tầm 3,4h sáng. Khách sạn An Hoa im ắng, người trực ban đều đã mơ màng muốn ngủ.
Bành Tĩnh Hoằng đi qua, liền hỏi: "Trịnh Gia Hòa...... Trịnh tổng đêm nay ở nơi này?"
" Đúng vậy, ngài là?" Người trực ban thấy người tới ăn mặc cũng không tầm thường, còn nghĩ là đối tác của Trịnh Gia Hòa liền hỏi.
" Hiện tại hắn đang ở chỗ nào?" Bành Tĩnh Hoằng đỏ con mắt nói.
" Vị tiên sinh này, hiện tại đã khuya, không nên quấy rầy đến Trịnh tổng. Nếu ngài có việc cứ lưu lại lời nhắn, tôi sẽ chuyển lời cho Trịnh tổng." Trịnh Gia Hòa ở nơi nào cũng không phải là bí mật gì không thể không nói, chẳng qua các cô cũng không muốn nói cho người này chỗ ở của Trịnh tổng thôi.
"Tôi hỏi hắn đang ở nơi nào!" Bành Tĩnh Hoằng khẩu khí trở nên rất kém cỏi.
" Xin lỗi tiên sinh, chúng tôi không thể để lộ tin tức của Trịnh tổng" Người trực ban thấy hắn như vậy giọng nói cũng lạnh dần, cô nhìn ra Bành Tĩnh Hoằng có chỗ không thích hợp.
Ngay cả bảo vệ ánh mắt cũng bất thiện nhìn hắn.
Hắn chỉ có thể nhẫn nại nói:" Xin lỗi...là do tôi có điểm sốt ruột"
Bành Tĩnh Hoằng hôm nay làm lễ đính hôn ở đây, cũng đã đặt phòng trước rồi. Hắn trở về phòng mình đã đặt nhưng cũng không ngồi trong phòng được bao lâu liền đi ra ngoài.
Hắn đi dạo một vòng quanh khách sạn An Hoa, liền chú ý tới một nơi tương đối độc lập mà nơi này bảo vệ trông coi khá nghiêm ngặt là Hải Đường Lâu.
Bành Tĩnh Hoằng ngồi xuống chiếc ghế dài bên ngoài Hải Đường Lâu.
Mặt trời từ từ chiếu sáng từ phía đông, ngày mới bắt đầu.
Ngày hôm qua Cố Ngôn Tử ngủ rất sớm, buổi sáng cũng dậy sớm. Thế nhưng cậu phát hiện ra dù có như vậy nhưng Trịnh Gia Hòa so với cậu dậy còn sớm hơn!
Không những thế, Trịnh Gia Hòa còn một thân đồ thể thao nhìn cậu hỏi:" Có muốn đến phòng tập chạy bộ với chú không?"
Chạy bộ? Người bị bênh tim còn muốn chạy bộ?
Người bị bệnh tim bị hạn chế vận động...
Cố Ngôn Tử có điểm tính toán nhìn Trịnh Gia Hòa cuối cùng cũng đồng ý....
" Có muốn thay quần áo khác không? Trong phòng chú còn đồ thể thao đấy, chắc cháu mặc cũng được" Trịnh Gia Hòa nói, tuy rằng hôm qua hắn đã nói trợ lí mua quần áo cho Cố Ngôn Tử nhưng toàn là mua tây trang.
Loại quần áo này rất thích hợp với Cố Ngôn Tử, để cậu mặc lên người chằng khác nào một hoàng tử nhỏ...nhưng là loại quần áo này không thích hợp cho vận động.
" Không cần đâu" Cậu cũng không có ý định chạy bộ, chỉ muốn đến xem Trịnh Gia Hòa tập thế nào thôi.
Trịnh Gia Hòa chỉ nghĩ do Cố Ngôn Tử không muốn mặc quần áo của mình nên cũng không cưỡng cầu, dẫn Cố Ngôn Tử xuống lầu, đi về phía phòng tập thể thao của khách sạn.
Kết quả hai người vừa mới đi ra khỏi cửa Đường Lâu đã nhìn thấy Bành Tĩnh Hoằng.
Bành Tĩnh Hoằng tất nhiên cũng nhìn thấy bọn họ.
Nhìn thấy Cố Ngôn Tử cùng Trịnh Gia Hòa cũng nhau đi ra khỏi Hải Đường Lâu, Cố Ngôn Tử còn mặc bộ quần áo khác. Hắn tức giận nín nhịn cả đem cuối cùng cúng không chịu được nữa.
( chương dài lắm T.T)
*Editor: Vì bản convert thì là bạn Cố gọi bạn Trịnh là thúc xưng ta còn bạn Trịnh thì xưng ta ngươi thi thoảng lại gọi cháu... nên mình để gọi là chú cháu luôn :v nghe cũng hay ...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com