Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31 - 32

Chương 31

Lý Mộc Di dẫn Tiểu Tuyết cùng đại thúc tới nhà cô. Tiểu Tuyết xuống xe đã bị căn nhà xinh đẹp này hấp dẫn. Ba gian nhà dáng vẻ cổ điển phong vận. Bốn góc đều là mái cong thời xưa. Cửa sổ làm bằng gỗ màu đỏ sậm rắn chắc. Tựa như hào gia đại trạch thời xưa. Nhưng so với hào gia đại trạch thì có thêm một chút hơi thở hiện đại.

(*hào gia đại trạch: nôm na là nhà lớn của hào phú - kẻ có tiền có thế)

Tiểu Tuyết thu lại kinh ngạc nhất thời. Sợ làm trò cười cho thiên hạ. Nhà chị Mộc ở đẹp như vậy! Nếu gả cho anh trai, nhà nhất định phải tốt hơn căn này mới được a! Mình đây chỉ dựa vào một chút sức lực làm việc kiếm tiền thì không có khả năng, phải có biện pháp khác.

"Được rồi! Tuyết, về đến nhà rồi. Anh Tề, giúp em xách đồ với." Đề xuất giúp đỡ thích hợp sẽ khiến quan hệ càng tự nhiên.

"Ừ."

"Tuyết, đi. Cha mẹ chị thấy em nhất định sẽ thích đấy. Bộ dáng xinh đẹp, tính tình lại hoạt bát. Thực khiến mọi người yêu quý."

"Chị Mộc quá khen." Hé miệng cười ngượng ngùng.

"Không có đâu. Chị nói thật mà. Em vốn đã xinh đẹp."

"Chị còn đẹp hơn, hơn nữa loại khí chất cao quý của chị người khác không có học theo được đâu."

"Em gái miệng thật ngọt."

Ba người vào nhà, bên ngoài đã khiến người ta kinh ngạc tán thán, bên trong lại có một khung trời khác. Bước vào phòng tưởng chừng như tiến vào cung điện ngày xưa. Chính giữa bức tường là bộ tranh cao sơn lưu thủy. Trên kệ bên canh bày biện các loại đồ cổ. Có sứ thanh hoa, Đường tam thải, gốm sứ ngũ diêu. Mặt sau kệ có một cái bình phong xanh lục, trên mặt thêu một bức có vẻ giống bức gấm Tô Châu <Bách Điểu Hướng Phượng>. Sau bình phong là một bàn cờ bằng đá. Cái khác đều là đồ bằng gỗ đàn hương đỏ thẫm. Chỉ có mấy cái chén nhỏ kiểu dáng phương Tây cùng đèn điện lộ ra sự hiện đại. Thế nhưng đèn điện cũng là kiểu dáng Châu Âu cổ xưa. Thiết kế khéo léo phù hợp lại càng rực rỡ. Một chút cũng không có cảm giác đầu Ngô mình Sở (không thích hợp).

"Cha mẹ. Con về rồi."

"Tiểu Di, về rồi sao!" Một ông cụ gầy tựa như khỉ từ cửa bên chậm rãi đi tới. Nhìn thế nào cũng có điểm giống ông rùa thần.

"Ông nội, cháu về rồi. Cha mẹ đâu ạ."

"Bọn họ sắp về rồi, biết con rể tương lai cùng em gái đến chơi liền đem việc chiều nay chuyển tới buổi sáng làm. Buổi chiều ở cùng các anh chị a. Cho nên về muộn một chút. Hiện tại đang trên đường gấp gáp quay về."

"Ông nội, ông nói cái gì vậy!" Ngoài miệng oán giận ông nội, trong lòng không biết đã vui vẻ nở ra mấy đóa hoa.

"Cháu cũng biết xấu hổ sao! Tiểu Di, giới thiệu cho ông nội một chút." Vừa lúc vào cửa liền thấy được đại thúc bọn họ. Nhìn đại thúc bộ dáng thanh tú xinh đẹp như vậy, rất là ưa thích. Nói thật người xinh đẹp như thế phối với Tiểu Di nhà mình có điểm nhân tài không được trọng dụng (theo mình thì hiểu là đại thúc + Mộc tỷ đều đẹp như nhau, phối cùng sẽ không nổi bật lên cái đẹp của bản thân đại thúc :v). Cô em gái nhỏ cũng xinh đẹp lanh lợi như thế. Khiến người ta yêu quý.

"Đây là Tề Thiên Liệt, đây là Tề Tiểu Tuyết. Còn đây là ông nội em. Hai người cứ nói chuyện, em cùng Tiểu Tuyết vào bếp chuẩn bị bữa trưa."

"Đi nào! Tiểu Tề, đến. Biết chơi cờ không? Chúng ta làm một ván chứ?" Ông nội Lý thân thiện tiếp đón đại thúc.

"Dạ. Có biết một chút."

"Đi, chúng ta đi đánh ván cờ, đám người trẻ tuổi bây giờ đều chỉ chú ý đi làm, bỏ mặc lão già này rồi. Cờ vua cờ vây, biết cái nào?"

"Cờ vây."

"Đi, chúng ta tới bên kia."

Đại thúc cùng ông nội Lý đi đến sau tấm bình phong, ngồi xuống trước bàn cờ bằng đá. Lý Mộc Di cùng Tiểu Tuyết ở trong bếp chuẩn bị. Một hình ảnh thật hòa thuận vui vẻ. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa có hai người đi vào. Vừa thấy liền biết là cha mẹ Lý Mộc Di. Bộ dáng người phụ nữ cùng Lý Mộc Di giống nhau. Toàn thân đều tản ra khí chất cao quý. Người đàn ông mang theo ánh mắt đặc biệt của tác gia khảo cổ. Cùng ông nội Lý nhìn qua thật giản dị dễ gần như nhau.

Đại thúc thấy hai người tiến vào. Vội vàng đứng lên. Ngược lại ông nội Lý nhìn thấy hai người bọn họ thì nghiêng đầu qua một bên hừ một tiếng. Người đàn ông đi vào: "Cha, vị này chính là Tề tiên sinh mà Tiểu Di nói sao!" Ngoài miệng nói với cha. Mắt lại nhìn đại thúc. Cẩn thận đánh giá một phen. Đúng như Tiểu Di nói, thanh tú sach sẽ, xinh đẹp, vừa nhìn liền biết là một nam nhân tốt thủy chung một lòng một dạ.

"Xin chào, tôi là Tề Thiên Liệt, ngài là cha của Lý tiểu thư a!" Đại thúc khẩn trương tay trái nắm chặt tay phải.

"Uhm. Tôi gọi Lý Thanh Tụng, mọi người đều gọi tôi là giáo sư Lý, cậu cũng gọi tôi là giáo sư Lý đi. Đây là mẹ Tiểu Di, cậu gọi mẹ nó một tiếng dì Dương là được." Nhìn thấy người trẻ tuổi khẩn trương, giáo sư Lý hảo tâm giúp y giải vây.

"Chào mọi người, giáo sư Lý, dì Dương. Dì gọi tôi Tiểu Tề được rồi."

"Chàng trai, không tệ, cậu cứ ở cùng cha tôi. Tôi đi xem Tiểu Di, nó chắc ở phòng bếp a. Lão Tụng, đi, đi giúp tôi nấu cơm." Dì Dương mỉm cười nhìn đại thúc, đối với chàng trai này có ấn tượng không tệ.


Chương 32

"Hừ! Các anh chị đều không để ý ông già này. Tôi không đếm xỉa tới mấy người nữa. Lại đây Tiểu Tề. Chúng ta tiếp tục nốt ván cờ của chúng ta." Ông nội Lý tựa như trẻ con 'làm nũng' với cô con dâu nhà mình. Gia đình này thật thú vị.

Dì Dương cười nhàn nhạn một tiếng, ông cụ lại cáu kỉnh rồi. Cũng chẳng trách được, ai bảo bản thân cùng lão Tụng bận quá, mà Tiểu Di lại muốn làm kinh doanh, đều không có thời gian dành cho ông. Hiện tại có lẽ có chàng trai này chơi cùng ông cụ cũng không tệ. Không nói gì kéo lão Tụng vào phòng bếp. Trông thấy trong bếp một cô nhóc xinh đẹp mạnh mẽ đang giúp Tiểu Di nấu cơm, đoán đây là em gái của Tiểu Tề. Bộ dáng xinh đẹp như thế, vì sao trong mắt lại có một cái gì đó bất đồng cùng bề ngoài khí phách. Đối lập rõ nét so với anh trai cô.

"Tiểu Di, mẹ về rồi."

"Cha mẹ, sao giờ mới về chứ? Mau vào giúp con với, mệt chết rồi."

"Sao cơ? Lớn như vậy còn ngại mệt! Đây chính là Tiểu Tuyết nhỉ! Thật xinh đẹp."

"Oa! Bác gái thật trẻ, bác nói đúng, cháu chính là Tiểu Tuyết. Bác gái giữ gìn tốt thật đấy! Người cùng chị Mộc từ đầu đến cuối hệt như..... sinh đôi vậy."

"Miệng nhỏ thật ngọt. Các bác vào đây phụ giúp chút a. Nào! Mọi người chúng ta hãy thể hiện năng lực của mình đi, mỗi người ít nhất phải làm một món sở trường nhất của bản thân. Tiểu Di! Con gọi anh chị Lý đến. Ăn trưa cùng nhau luôn."

"Vâng, con đi gọi ngay."

Bốn người nỗ lực khí thế ngất trời ở phòng bếp. Không lâu sau, bác sĩ Lý với người yêu mình cũng tới. Đại thúc nhìn thấy người quen, căng thẳng trong lòng giảm bớt vài phần. Đến lúc ăn cơm mọi người đều không hẹn mà cùng dồn Lý Mộc Di cùng đại thúc ngồi cạnh nhau. Lý Mộc Di không ngừng gắp đồ ăn cho đại thúc. Đại thúc xấu hổ cười cười, thích ăn không thích ăn cũng ăn hết. Những người khác thấy bộ dáng ngượng ngùng của đại thúc đều bật cười. Nam nhân này đã lớn tuổi còn đơn thuần như vậy. Bữa cơm vô cùng náo nhiệt. Đại thúc, bác sĩ Lý, giáo sư Lý, ông nội Lý ngồi một bên nói chuyện phiếm. Nói là nói chuyện phiếm, nhưng thật ra là bọn họ hỏi đại thúc đáp. Còn mấy người Tiểu Tuyết ở một bên thảo luận những chủ đề mà phụ nữ cảm thấy hứng thú.

Hàn huyên thời gian dài, đã sắp hết giờ nghỉ trưa. Buổi sáng đã về sớm rồi, chiều không thể lại đến muộn nữa. Đại thúc nói phải về, y ở chỗ này một giây như một năm, chỉ mong nhanh nhanh rời khỏi. Những người này như là thấm vấn phạm nhân vậy, cái gì cũng hỏi. Thế nhưng mọi người nhà Lý không chịu. Đại thúc đành phải cầu cứu Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết cũng biết được anh trai bất lực. Anh trai chưa từng gặp qua cục diện này, nhất thời không thể thích ứng. Nhìn đồng hồ quả thực không còn sớm nữa. Vì vậy nói xin lỗi với mọi người nhà Lý. Lần sau lại đến thăm.

Nhìn Tiểu Tề khó xử như vậy, cũng biết chàng trai này bị hỏi đến cực hạn rồi. Tra hỏi nữa ngược lại sẽ không tốt. Buộc lòng phải đồng ý. Sau đó bác sĩ Lý mang đại thúc đến bệnh viện. Lý Mộc Di đưa Tiểu Tuyết quay về trường học.

Trên đường Lý Mộc Di đưa Tiểu Tuyết về trường, vừa lúc đi qua tiệm đồ cổ của bản thân. Lý Mộc Di thuận tiện đưa cô tới thăm tiệm của mình. Cửa tiệm không nhỏ, hơn nữa vừa vặn nằm ở khu vực sầm uất nhất. Vừa bước vào liền có mấy cô nhân viên mặc đồng phục chào hỏi Lý Mộc Di: "Quản lý mạnh khỏe."

"Ừ, mạnh khỏe." Thật có khí thế. Nữ nhân thương giới đều là như vậy.

Tiểu Tuyết nhìn thấy một mặt khác của Lý Mộc Di, kinh ngạc không thôi. Trong lòng nổi dậy những gợn sóng không nhỏ. Quan sát trong tiệm. So với nhiều thứ giống như nhạn phẩm (đồ giả) ngoài kia, bên trong đều là đồ cổ đủ loại kiểu dáng mình chưa từng nhìn thấy. Làm ăn rất tốt. Nhân viên cũng không ít. Tiểu Tuyết linh cơ khẽ động. Bản thân sao không học làm kinh doanh. Buôn bán lớn không làm được, nhưng buôn bán nhỏ thì có thể a! Như vậy so với làm những công việc tốn thể lực kia kiếm tiền nhanh hơn nhiều. Đi thăm thú hết cửa hàng liền trực tiếp quay về trường học. Vì cửa hàng của chính mình phải tính toán một chút mới được.

Đại thúc tới bệnh viện tiếp tục đi làm. Buổi chiều bệnh nhân cũng không nhiều lắm. Chán muốn chết, đưa tay lấy cái cốc đi rót nước mới nhớ ra cốc đã để quên ở thư viện. Nghĩ đến một màn mất mặt lúc buổi sáng tại thư viện kia, mặt không khỏi nóng lên một hồi. Buối chiều chắc cũng không có bao nhiêu người. Đi lấy cốc nước. Vừa tới hành lang liền nhìn thấy một cậu đẹp trai dáng người cao lớn đi về phía y. Đúng vậy, chính là 'suất ca thư viện' kia —— Lâm Hình Tố. Dennis Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com