Chương 8.75: Luyện khí sư trứ danh và thông tin mơ hồ
Sáng hôm sau, Tĩnh Dạ mở mắt ra, cảm giác vẫn còn lưu lại hơi ấm của giấc ngủ giữa rừng già. Ánh sáng mờ của bình minh dần lan tỏa, soi sáng những cành cây, chiếu xuống đất, tạo nên một bức tranh hoang sơ nhưng đầy sống động. Cảnh vật xung quanh vẫn yên tĩnh, như thể những gì hắn đã trải qua trong đêm qua chỉ là một phần của giấc mơ.
Hắn ngồi dậy, vươn vai, rồi bắt đầu thu dọn hành lý. Mặc dù đêm qua có phần yên bình, nhưng hắn không thể quên lý do mình đang đi tiếp. Hành trình này không phải chỉ vì bản thân hắn, mà vì một nợ ân tình mà hắn cảm thấy phải trả. Vị sư phụ ấy – người đã nhận hắn khi hắn lạc lõng và tuyệt vọng, đã giúp hắn có được một mục tiêu, một lý tưởng sống. Đó là một điều hắn không thể quên, và cũng không thể từ bỏ.
Tĩnh Dạ gấp gọn chiếc tấm vải, xếp lại những món đồ trong hành lý của mình, rồi lại cầm thanh kiếm lên. Dù thanh kiếm đó mang vẻ lạ lẫm, nhưng với hắn, nó không chỉ là công cụ bảo vệ, mà còn là một phần của chính hắn – một phần đã gắn liền với những kỷ niệm và mục tiêu. Hắn thầm nghĩ: "Đây là nợ phải trả. Ta sẽ không quên."
Hắn bước ra khỏi khu rừng, tiếp tục hướng về phía trước, nơi Thành Tống Bình đang dần hiện ra trong tâm trí. Chặng đường phía trước không dễ dàng, nhưng không phải là điều gì hắn chưa quen. Và khi hắn đi tiếp, mỗi bước chân lại như một lời nhắc nhở về những gì đã qua, về sự trân trọng đối với ân tình của vị sư phụ đã cứu rỗi hắn trong những ngày tháng đen tối nhất.
Cảnh vật trên đường dần thay đổi, những khung cảnh quen thuộc của rừng chuyển dần sang những đồng đất trống, rồi những con đường mòn dẫn đến các ngôi làng, thôn xóm. Tĩnh Dạ tiếp tục hành trình, trong lòng không chỉ có quyết tâm, mà còn có một niềm tin sâu sắc về mục tiêu mình đang hướng tới.
Khi Tĩnh Dạ tiếp tục đi trên con đường mòn, những câu chuyện về một lão nhân kỳ dị bắt đầu vang vọng trong tâm trí hắn. Hắn nghe những người qua đường thì thầm về một nhân vật lạ lùng, một lão nhân có khả năng chế tạo những bộ phận cơ thể bằng cơ khí, như thể con người và máy móc hòa làm một. Những lời đồn đại ấy khiến hắn không khỏi chú ý.
Lão nhân ấy, theo lời kể, không phải là một thợ rèn thông thường. Ông ta chế tạo ra những dao kiếm có độ sắc bén vượt trội, có thể chém xuyên qua những lớp áo giáp bằng kim loại như chém qua bùn đất. Chỉ cần một đòn chém, thanh kiếm có thể dễ dàng xé nát vỏ bọc thép của đối phương mà không mất đi sự sắc bén. Điều kỳ diệu là không chỉ có khả năng chế tạo vũ khí tuyệt đỉnh, mà lão nhân này còn thu nhận những đồ đệ đặc biệt.
Những đồ đệ ấy không phải là những chiến binh bình thường. Họ là những người đã mất đi một phần cơ thể trong chiến tranh, không thể sống như trước. Nhưng lão nhân ấy lại có thể thay thế phần cơ thể đã mất bằng những bộ phận cơ khí, giúp họ tiếp tục sống và chiến đấu như người bình thường. Những cánh tay, chân, thậm chí cả mắt và tai, đều được thay thế bằng các bộ phận cơ khí tân tiến, cho phép họ sinh hoạt bình thường, thậm chí mạnh mẽ hơn người thường.
Tĩnh Dạ cảm thấy một sự kỳ lạ và tò mò. Một người có thể chế tạo ra những vũ khí lợi hại như vậy, và lại có khả năng sửa chữa cơ thể con người bằng máy móc – điều này không thể là chuyện tầm thường. Hắn tự hỏi liệu lão nhân này có thể là một người có kiến thức đặc biệt, hay chỉ là một kẻ muốn thử thách giới hạn của con người và máy móc.
Lòng Tĩnh Dạ không khỏi dâng lên sự hiếu kỳ, nhưng cũng không khỏi lo ngại về những gì mà một người như vậy có thể tạo ra. Khi nghe những lời đồn đại, hắn cũng tự nhủ: "Liệu có khi nào người này có thể giúp mình hiểu thêm về những khả năng mà con người có thể đạt tới nếu vượt qua giới hạn của chính mình?" Nhưng một cảm giác mơ hồ cũng len lỏi trong lòng hắn: "Hay chỉ là một kẻ điên, muốn biến con người thành những cỗ máy?"
Dù sao, đó chỉ là những lời đồn đại, và trong lúc này, hắn chỉ có thể tiếp tục con đường của mình, tiến về phía Thành Tống Bình để thực hiện nhiệm vụ mà mình đã tự đặt ra. Tuy nhiên, một phần trong hắn không thể không suy nghĩ về lão nhân này, và liệu có một ngày nào đó, họ sẽ gặp nhau trên hành trình của mình.
Khi Tĩnh Dạ tiến đến gần cổng thành, không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Trước thành, những người tị nạn tụ tập thành đám đông, ánh mắt họ hoang mang, ánh lên sự tuyệt vọng. Một phần vì chiến tranh, phần khác vì những nỗi lo về tương lai mịt mờ. Những âm thanh hỗn loạn từ đám đông vang lên, những tiếng rỉ tai, những lời van xin như một bức tranh đẫm màu u ám của thời cuộc.
Nhưng điều làm Tĩnh Dạ lo lắng hơn cả là sự xuất hiện của lính gác tại cổng thành. Họ không chỉ đứng đó để bảo vệ, mà còn có vẻ đang thực thi một lệnh nghiêm ngặt trong thời kỳ chiến tranh giữa hai thế lực lớn. Khi thấy Tĩnh Dạ đến gần, một viên lính trong số đó lên tiếng bằng giọng trầm và đầy uy quyền:
"Hiện tại, tình hình trong thành rất căng thẳng. Chiến sự giữa các thế lực trong nước đang ngày càng ác liệt. Trước khi được phép vào thành, tất cả phải trải qua một cuộc lục soát kỹ lưỡng và bị tra hỏi cẩn thận. Chúng ta không thể để bất kỳ ai mang theo mối nguy hiểm vào đây."
Tĩnh Dạ khẽ thở dài. Hắn không sợ bị phát hiện, cũng chẳng lo ngại chuyện bị tra hỏi. Nhưng sự nặng nề đang phủ lên thành như một lớp sương mù xám xịt khiến hắn khó lòng thả lỏng. Xung quanh là những đám đông tị nạn lặng lẽ, mắt ngơ ngác, người ôm theo bọc hành lý rách nát – sự tuyệt vọng len lỏi vào từng ánh nhìn.
Hắn hiểu đây là thời kỳ rối ren. Mỗi bước chân trong thành đều mang theo cảm giác bị soi xét, như một con cá nhỏ bơi giữa làn nước lặng nhưng đầy mắt cá sấu đang nhìn.
Tĩnh Dạ không trả lời ngay. Hắn nhẹ nhàng đưa tay chạm vào chuôi kiếm bên hông, không phải như một lời đe dọa, mà như để giữ mình vững chãi.
"Ta chỉ là một lữ khách, đến để hoàn thành một nhiệm vụ. Cả ta lẫn hành lý đều sẵn sàng để kiểm tra."
Không gian lặng đi đôi chút, nhưng sự nghi ngờ thì vẫn chưa vơi.
"Này, nhà ngươi không có giấy báo nhân sao?" – một tên lính cao giọng hỏi, ánh mắt quét qua người Tĩnh Dạ đầy dò xét.
Tĩnh Dạ hơi ngạc nhiên, nhíu mày. Hắn chưa từng nghe tới loại giấy đó. Hắn từng sống và đi qua nhiều nơi, nhưng chưa khi nào cần đến loại giấy chứng minh như vậy.
"Giấy báo nhân?"
Tên lính nhìn hắn chằm chằm, giọng hơi cộc:
"Loại giấy để biết ngươi là ai – quê quán, giới tính, tông tích, và lý do ngươi vào thành."
Một tên khác chen vào:
"Thời chiến thì ai cũng phải có. Không giấy, không thân phận, không được vào. Chúng ta không thể để một kẻ lạ mặt – có thể là gián điệp hay đào binh – lọt vào thành."
Tĩnh Dạ gật đầu, ánh mắt dần trở nên trầm hơn. Một phần hắn hiểu, phần còn lại chỉ là chấp nhận.
"Vậy ta phải làm sao để có giấy báo nhân?"
Tên lính nhún vai:
"Đi về cổng bên kia, chỗ quan chấp chính đang trực. Nếu người ta thấy ngươi không nguy hiểm, sẽ cho điền thông tin và cấp giấy. Còn nếu không... thì chờ kiểm tra, hoặc bị trục xuất khỏi thành."
Tĩnh Dạ không nói gì thêm, chỉ nhẹ gật đầu, rồi lặng lẽ rẽ sang lối bên trái – nơi những người không có giấy tờ được gom lại. Trong lòng hắn không lo, nhưng cũng chẳng thể xem thường tình hình. Dưới bầu trời xám xịt và tiếng gió hú qua khe thành, hắn bước tiếp, mang theo một cái tên, một thân phận, và một quá khứ mà chính hắn cũng không rõ bao nhiêu là thật.
Tĩnh Dạ im lặng một lúc, tự hỏi liệu mình có thể giải thích thế nào, hay liệu có ai trong thành có thể xác nhận được thân phận của hắn. Nhưng trước mắt, hắn chỉ có thể làm theo những quy định này nếu muốn tiếp tục hành trình của mình.
"Vậy ta có thể vào trong thành để tìm người giúp đỡ không?" Hắn hỏi tiếp.
Binh lính gật đầu, "Có thể. Nhưng ngươi phải thông qua cuộc kiểm tra đầu tiên đã, rồi sau đó sẽ có người giúp ngươi giải quyết vấn đề này. Còn nếu không, ngươi sẽ phải quay lại nơi đăng ký ban đầu."
Tĩnh Dạ cảm thấy căng thẳng hơn một chút, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. Dù sao, hắn cũng đã quyết tâm đến đây để thực hiện nhiệm vụ của mình, và giờ là lúc phải đối mặt với những thủ tục cần thiết.
Tĩnh Dạ bước vào chòi kiểm tra, nơi được dựng ngay sát thành, nơi có thể nhìn ra cổng thành và quan sát mọi người đến và đi. Không khí trong chòi có phần ngột ngạt với mùi mồ hôi và khói từ những ngọn đuốc, tiếng bước chân lạo xạo và tiếng trò chuyện ngắn ngủi của những người lính canh gác. Bên trong chòi, vài lính canh đang kiểm tra các lữ khách khác, gương mặt nghiêm nghị, không có chút nể nang.
Tĩnh Dạ cảm nhận rõ không khí căng thẳng này. Những ánh mắt nghi ngờ từ phía các binh lính khiến hắn không khỏi cảm thấy bị soi xét, dù hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Hắn đứng lặng im, tay nắm chặt thanh kiếm, ánh mắt bình tĩnh nhưng trong lòng có chút lo lắng. Hắn tự hỏi liệu cuộc kiểm tra này sẽ đi đến đâu.
Một viên lính tiến lại gần, nhìn hắn từ trên xuống dưới. "Ngươi là ai, từ đâu đến? Đến thành làm gì?"
Tĩnh Dạ không vội trả lời ngay, mà nhìn thẳng vào mắt viên lính, cảm nhận từng lời mình sắp nói. "Ta là một lữ khách, có việc cần đến thành để gặp một người. Ta không mang theo giấy báo nhân, nhưng nếu cần, ta sẽ cung cấp thông tin khác để xác minh."
Viên lính không nói gì ngay lập tức, chỉ lặng lẽ quan sát hắn, như đang đánh giá độ tin cậy của lời nói. Hắn không nhanh chóng cởi bỏ vẻ cảnh giác, mà chỉ nhẹ nhàng ra hiệu cho Tĩnh Dạ tiếp tục. Một trong những lính khác đứng bên cạnh bắt đầu lục lọi hành lý của Tĩnh Dạ.
"Thanh kiếm này là của ngươi sao?" Viên lính chỉ vào thanh kiếm, hỏi.
"Đúng vậy," Tĩnh Dạ trả lời ngắn gọn, cố gắng không để lộ sự căng thẳng. "Một món đồ mà ta đã mang theo từ lâu, không có gì đặc biệt."
Lính gác tiếp tục lục soát túi của Tĩnh Dạ, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào không phù hợp. Sau vài phút kiểm tra, viên lính gật đầu.
"Không có gì đáng ngờ. Tuy nhiên, do ngươi không có giấy báo nhân, ta cần phải ghi lại thông tin của ngươi và báo cáo cấp trên. Ngươi phải chờ đợi trong đây cho đến khi có thông báo."
Tĩnh Dạ gật đầu, không phản đối. Hắn hiểu rằng việc này là thủ tục và chỉ có thể chờ đợi. Những binh lính còn lại tiếp tục kiểm tra những người khác, và không gian trong chòi lại trở nên im lặng. Hắn không vội vã, vì hắn đã quen với những tình huống phải kiên nhẫn chờ đợi. Trong lúc đó, hắn không quên dõi mắt quan sát mọi thứ xung quanh, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.
"À ta là học trò của thầy thanh vy"
Tĩnh Dạ đưa chuỗi hạt có đính ông phật Di Lặc ở trên mà thầy Thanh Vy đã dặn từ trước, một vật chứng mà hắn luôn mang theo như một phần để chứng minh thân phận. Khi viên binh lính nhận thấy món đồ, sắc mặt hắn thay đổi ngay lập tức, có vẻ như nhận ra giá trị của nó.
"À, ra là người quen của lão ta." Viên lính nhìn chuỗi hạt, giọng điệu đã dịu lại, không còn vẻ nghiêm nghị như lúc đầu. "Lão Thanh Vy dạo này vẫn khỏe mạnh chứ? Mấy hôm trước tôi nghe nói lão ta đã nhận một số đệ tử mới."
Tĩnh Dạ khẽ gật đầu, cảm giác nhẹ nhõm phần nào. "Vẫn khỏe. Thầy gửi lời hỏi thăm. Ta chỉ là một học trò nhỏ, hôm nay đến đây vì có việc cần gặp người trong thành."
Viên lính gật đầu, rồi nở một nụ cười nhẹ. "Nếu là người của lão Thanh Vy, thì chắc chắn không có gì phải lo. Cứ vào thành đi, chỉ cần giữ mình cẩn thận thôi."
Lập tức, viên binh lính ra hiệu cho đồng đội, và sau đó, một trong số họ đưa cho Tĩnh Dạ một tờ giấy nhỏ, có vẻ như là sự xác nhận cho phép hắn vào thành mà không cần phải tiếp tục kiểm tra gắt gao.
"Đây là giấy thông hành tạm thời, đưa nó cho lính canh ở cổng vào. Họ sẽ hiểu." Viên lính nói, ánh mắt đầy thiện chí. "Chúc ngươi may mắn, và nếu gặp lại lão Thanh Vy, nhớ gửi lời chào hỏi."
Tĩnh Dạ cảm ơn viên binh lính, rồi cầm tờ giấy thông hành trong tay, bước ra khỏi chòi kiểm tra, cảm giác một phần lo lắng đã được trút bỏ. Mọi thứ giờ đã có thể tiếp tục. Hắn nhìn về phía cổng thành, biết rằng con đường tiếp theo còn nhiều thử thách, nhưng ít nhất hôm nay, hắn đã có thể tiến vào thành một cách suôn sẻ.
Tĩnh Dạ bước vào bên trong thành, và ngay lập tức cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt so với không khí nặng nề bên ngoài. Kinh đô rực rỡ, đường phố nhộn nhịp với tiếng gọi mời của các tiểu thương, những quầy hàng bày bán đủ loại thực phẩm, vải vóc, đồ gia dụng với màu sắc tươi sáng. Mặc dù là giữa trưa, nhưng không khí trong thành vẫn giữ được sự ấm áp, náo nhiệt và đầy sống động.
Hắn đi dọc theo các con phố, dừng lại trước một quầy bánh bao nóng hổi. Mùi thơm từ những chiếc bánh mới hấp bốc lên, khiến bụng hắn kêu lên một tiếng. Hắn quyết định mua một chiếc bánh bao, nhưng không chỉ để lót dạ mà còn là để hỏi thăm thông tin.
"Tiểu cô, cho ta một chiếc bánh bao," Tĩnh Dạ nói, tay cầm một ít tiền đồng, đưa về phía người bán hàng.
Tiểu cô, một cô gái tầm hai mươi tuổi, đưa mắt nhìn hắn rồi mỉm cười, đặt chiếc bánh vào tay hắn. "Ngươi muốn ăn ngay sao, hay để mang đi?"
Tĩnh Dạ nhận lấy chiếc bánh, nhưng trước khi cắn một miếng, hắn hỏi: "À, ta muốn hỏi thăm một chút. Có biết nơi nào có gã thợ rèn với tay chân cơ khí không? Hắn nghe nói có thể chế tạo vũ khí rất sắc bén và có thể thay thế những bộ phận cơ thể bị hỏng bằng cơ khí."
Cô gái nhìn hắn một lúc, rồi gật đầu. "À, ngươi nói tới lão thợ rèn Trịnh Kiếm Phong hả? Nghe nói lão sống ở khu phía Tây thành, nơi có một xưởng rèn lớn. Mọi người bảo lão rất giỏi chế tạo vũ khí, còn làm mấy bộ phận cơ khí cho người mất tay chân nữa."
Tĩnh Dạ gật đầu, cảm ơn cô gái rồi hỏi tiếp: "Còn một việc nữa, chỗ làm giấy báo nhân ở đâu vậy? Ta mới vào thành, không rõ lắm."
Cô gái nhìn hắn một chút, rồi chỉ tay về phía đông. "Nếu ngươi đi thẳng theo con phố này, đến ngã ba thì rẽ trái, sẽ thấy một tòa nhà lớn ghi là 'Cục Quản Lý Nhân Sự'. Ở đó có thể làm giấy báo nhân, nhưng ngươi sẽ cần phải đưa ra một số thông tin cá nhân."
Tĩnh Dạ cảm ơn cô gái lần nữa, rồi bước đi. Mới vừa vào thành, hắn đã có trong tay hai thông tin quan trọng. Hắn ăn vội chiếc bánh bao, cảm thấy một chút no đủ và sẵn sàng cho những bước đi tiếp theo trong hành trình của mình.
Tĩnh Dạ suy nghĩ một lát rồi quyết định đi đến Cục Quản Lý Nhân Sự trước. Hắn lo lắng nếu không đi sớm, đến canh ba giờ chiều hoặc quá tối thì họ có thể nghỉ làm, khiến hắn phải chờ đợi lâu. Vì vậy, hắn rảo bước về phía Tây thành, hy vọng có thể hoàn thành công việc nhanh chóng.
Khi đi qua một vài con phố đông đúc, Tĩnh Dạ cuối cùng cũng nhìn thấy một tòa nhà lớn. Nó mang phong cách kiến trúc Trung Cổ, với những bức tường đá vững chãi và cửa sổ nhỏ, những chi tiết trang trí tinh xảo. Hắn không khỏi tự hỏi liệu công trình này có được xây dựng theo ảnh hưởng của phong cách Bắc Hán, nơi mà những công trình kiên cố như vậy rất phổ biến.
Tĩnh Dạ dừng lại một chút, nhìn vào tòa nhà, cảm nhận rõ không khí trang nghiêm và quy mô của nơi này. Hắn biết mình phải vào trong để hoàn thành thủ tục giấy tờ, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy một chút lo lắng về những thủ tục có thể gặp phải.
Sau gần một canh giờ xếp hàng, Tĩnh Dạ cuối cùng cũng đứng trước mặt một vị quan chấp chính. Vị quan nhìn hắn từ đầu đến chân, vẻ mặt nghiêm nghị.
"Nhà ngươi biết chữ không?" Vị quan hỏi, giọng không mấy thân thiện.
Tĩnh Dạ gật đầu. "Biết."
Vị quan chấp chính liền đưa cho hắn một tờ giấy và nói: "Nếu biết chữ, thì cầm tờ giấy này ra bàn kia, tự ghi thông tin vào đó. Khi làm xong, nộp lại cho ta để ta ghi vào sổ và báo lên quan trên."
Tĩnh Dạ cầm tờ giấy, sau khi cảm ơn vị quan, bước đến bàn có mực đã được mài sẵn cùng bút lông. Hắn ngồi xuống, một tay cầm bút, tay kia mở tờ giấy ra, bắt đầu ghi thông tin theo yêu cầu. Tờ giấy yêu cầu điền tên, nơi sinh, tuổi tác, nghề nghiệp, và tình trạng hiện tại.
Hắn nhìn những dòng chữ trống, suy nghĩ một lúc rồi bắt đầu viết:
Họ và tên: Trần Tĩnh Dạ
Nơi sinh: Không rõ (không nhớ)
Giới tính: Nam
Nghề nghiệp: Lang y, học trò
Tình trạng hiện tại: đã chết, tạm trú tại thành thôn ba vì, không có gia đình hay người thân.
Tĩnh Dạ cẩn thận điền những thông tin như vậy, đặc biệt là câu "Đã chết", điều này khiến hắn phải suy ngẫm một chút. Cảm giác kỳ lạ lại trỗi dậy trong lòng, nhưng hắn vẫn quyết định viết như vậy. Khi hoàn tất, hắn nộp lại tờ giấy cho vị quan chấp chính. "...hắn vẫn quyết định viết như vậy. Không phải vì đùa cợt, mà bởi vì hắn thực sự không cảm thấy mình đang sống – không gia đình, không ký ức, không mục tiêu. Như một cái bóng, hắn chỉ tồn tại."
Vị quan nhìn qua tờ giấy, đôi mắt liếc nhanh đến dòng "Đã chết" rồi khẽ nhíu mày. "Lạ, ngươi thực sự là Trần Tĩnh Dạ sao?". "Đã chết sao?" Vị quan hỏi, giọng có phần ngạc nhiên tỏ ra chút nghi ngờ.
Tĩnh Dạ chỉ im lặng gật đầu.
"Thông tin thế này không hợp lệ. Mau sửa lại cho đúng quy định, chớ có cẩu thả."
hắn ta bèn vào bàn sửa lại
Tình trạng hiện tại:bình thường, tạm trú tại thành thôn ba vì, không có gia đình hay người thân.
Vị quan dừng lại một lát, như thể suy nghĩ gì đó, rồi ghi chép tiếp vào sổ của mình, không nói thêm gì nữa. "Được rồi, ngươi có thể ngồi ở đó và đợi lấy giấy chứng nhân."
Tĩnh Dạ gật đầu, lặng lẽ di chuyển đến ghế bên cạnh, nơi có một số người đang ngồi chờ. Không khí trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng bút lông viết trên giấy và tiếng động khe khẽ từ bên ngoài.
Sau một hồi chờ đợi, một người hạ lưu từ phía sau bàn của vị quan bước lên, im lặng đưa cho Tĩnh Dạ một tờ giấy chứng nhận đã được đóng dấu. Người này không nói gì, ánh mắt không có chút cảm xúc, chỉ lặng lẽ đưa giấy và rồi quay người rời đi.
"À, phí của ngươi là năm đồng bạc," vị lính đứng gần bàn lên tiếng, giọng cộc cằn.
Tĩnh Dạ nhận lấy tờ giấy, tay không chút lưỡng lự đưa ra năm đồng bạc, mắt vẫn nhìn người lính với vẻ lãnh đạm. Cảm giác này khiến hắn chợt nhớ lại những thủ tục hành chính mà hắn đã từng trải qua trong quá khứ, một cảm giác quen thuộc mà vô cùng lạnh lẽo, như thể mỗi bước đi của mình đều đã được ghi lại và xếp vào những danh mục vô hình.
Hắn nhẹ nhàng nhét tờ giấy vào túi áo, cảm nhận cái mùi vị lạnh lùng của một quy trình đã hoàn tất. Rồi hắn đứng dậy, không vội vã, bước đi như thường lệ, quay lưng về phía toà nhà đã ghi dấu một chặng đường mới trong cuộc sống của mình. Không một lời, không một dấu vết nào ngoài sự im lặng, như thể hắn chỉ là một bóng ma lướt qua một khung cảnh tạm bợ trong một cuộc sống đầy bất trắc.
Khi bước ra khỏi tòa nhà, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, nhưng cảm giác không khác biệt nhiều so với trước. Chỉ có một điều, giờ đây hắn đã chính thức là một công dân trong thành Tống Bình, nước Đại Việt.
Sau khi bước ra khỏi tòa nhà, Tĩnh Dạ cảm thấy mệt mỏi và khát, nên quyết định ghé vào một quán nước bên đường. Quán nhỏ, không quá nổi bật nhưng lại đông khách. Bàn ghế gỗ cũ kỹ và những chiếc chén trà tỏa ra hơi nóng và nhưng bình rựu đầy ắp, tạo cảm giác ấm áp, giải khát vào ban trưa.
Tĩnh Dạ ngồi xuống bàn gần cửa sổ, gọi một ly trà. Tiểu nhị đến gần, vẻ mặt niềm nở, cúi đầu chào hỏi:
"Khách quan dùng gì ạ?"
"Tôi cần một ly trà, và có thể cho tôi biết thêm thông tin về lão thợ rèn có tay chân cơ khí không?" Tĩnh Dạ hỏi, giọng điềm tĩnh.
Tiểu nhị nghe xong, liếc quanh một lượt, như để đảm bảo không ai nghe thấy. Sau đó, hắn cúi đầu, nhỏ giọng:
"Ồ, ngài muốn tìm lão thợ rèn đó à? Lão ấy sống ở ngoại ô, chừng hơn mười dặm. Nghe nói lão có một cơ sở chế tạo những bộ phận cơ khí cho người nào bị thương trong chiến tranh. Mọi người gọi lão là 'Thợ Rèn Máu'. Lão chỉ thu nhận những người chiến binh bị thương nặng, mất đi một phần cơ thể, sau đó thay thế chúng bằng bộ phận cơ khí. Họ có thể sống như bình thường, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước."
Tiểu nhị nhìn Tĩnh Dạ một lúc, rồi tiếp tục:
"Nhưng lão ấy rất khó gặp, không phải ai cũng có thể vào được. Lão chỉ nhận những người có cái duyên nhất định hoặc có lý do đặc biệt. Nói vậy thôi, những ai có mối quan hệ với quân đội hay những vị quý nhân mới có thể gặp được lão."
Tĩnh Dạ lắng nghe, trong lòng càng thêm tò mò về lão thợ rèn kỳ lạ này. Hắn không vội vàng hỏi thêm mà chỉ gật đầu, tiếp tục nhấp một ngụm trà nóng, thưởng thức trong yên lặng.
"Cảm ơn," Tĩnh Dạ nói, đặt ly trà xuống và lấy một đồng bạc đưa cho tiểu nhị.
Tiểu nhị cầm lấy đồng bạc, cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng rời đi. Tĩnh Dạ suy nghĩ về những gì vừa nghe, cảm giác như có một mối dây liên kết nào đó giữa mình và lão thợ rèn. Hắn không rõ tại sao, nhưng đó là điều mà hắn phải tìm hiểu thêm.
Ngoại ô, gần phía tây thành, không khí có phần yên tĩnh lạ thường. Tĩnh Dạ đi dọc theo con đường chính, trong đầu vẫn quay cuồng những thông tin sai lệch mà hắn đã nghe được từ các tiểu nhị và dân cư trong thành. Hình ảnh về lão thợ rèn với đôi tay cơ khí, những câu chuyện về dao kiếm sắc bén có thể cắt qua kim loại như chém bùn cứ ám ảnh trong tâm trí hắn. Nhưng liệu những điều đó có thật hay chỉ là những lời đồn đại được thổi phồng theo thời gian?
Hắn bắt đầu nghi ngờ, tự hỏi liệu có nên tiếp tục tìm kiếm lão thợ rèn đó hay nghe theo lời khuyên của sư phụ, quay lại con hẻm đối diện toà nhà quản lý dân cư mà sư phụ từng nhắc đến. Có lẽ đó sẽ là hướng đi thực tế hơn, dù hắn không biết sẽ tìm được gì, nhưng ít ra sẽ không phải đối diện với những thông tin mơ hồ và khó tin.
Cuối cùng, hắn quyết định không để mình bị cuốn vào những tin đồn vô nghĩa, mà tìm một lối đi rõ ràng hơn. Lấy lại quyết tâm, hắn quay người, rời khỏi con hẻm cũ, bước lên con đường dẫn đến toà nhà quản lý dân cư. Con đường đơn giản và thẳng thắn đôi khi lại là lối đi đúng đắn nhất.
Nhìn đối diện toà nhà, Tĩnh Dạ thấy một bà lão bán cháo trắng đứng bên lề đường. Dáng vẻ bà có phần bí ẩn, khuôn mặt già nua nhưng đôi mắt sắc lẹm. Đằng sau bà là một con hẻm tối tăm, sâu hun hút, như thể dẫn vào một thế giới khác. Tĩnh Dạ dừng lại một chút, cảm giác có điều gì đó lạ lùng nhưng cũng rất hấp dẫn từ người bà này. "Thôi thì, hỏi thử bà ấy xem sao," hắn nghĩ.
Khi Tĩnh Dạ chào bà lão, bà ấy hít sâu một hơi rồi đột ngột nói: "Hương thuốc quen thuộc này... Nhà ngươi là học trò của Thanh Vy y quán phải không?"
Tĩnh Dạ giật mình, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Hắn gật đầu nhẹ. "Đúng vậy, bà nhận ra được sao?"
Bà lão cười khẽ, nói: "Haha, sao không nhận ra! Ông sư phụ của ngươi là bạn đồng trà của chồng ta. Hắn mỗi lần vào thành đều ghé đây, ngồi đánh cờ với chồng ta suốt. Cái hương thuốc quen thuộc này là dấu hiệu không thể lẫn vào đâu được."
Tĩnh Dạ hỏi: "Thế bà có biết thợ rèn nào có tay chân cơ khí, hay thợ rèn máu ở đây không nhỉ?"
Bà lão đáp, ánh mắt đầy thần bí: "Đi sâu vào trong, quẹo phải, có một khu nhà lớn. Hỏi đồ đệ của hắn xem, họ có thể giúp ngươi. Nếu ngươi là đồ đệ của Thanh Vy bạn của hắn, thì ngươi rất may đấy."
Bà lão mỉm cười nhẹ, ánh mắt thấu hiểu: "Mùi thuốc quen thuộc này, hắn nghe được sẽ vội vàng ra đón tiếp ngươi thôi. Yên tâm, ngươi sẽ gặp được người cần gặp."
"Bà ta đúng là có phần kỳ lạ, nhưng sao quán của bà ta lại đông khách thế nhỉ?" Tĩnh Dạ tự hỏi, ánh mắt lướt qua những người đang ngồi quanh quán, dường như đều là những người có vẻ quen thuộc với bà lão. Hắn cảm thấy có gì đó thật khác biệt, nhưng không thể lý giải được.
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục bước vào phía trong, hướng về con hẻm tối đằng sau quán.
Khi Tĩnh Dạ bước vào, hắn cảm giác như mình vừa mở ra một cánh cửa dẫn đến một thế giới hoàn toàn khác. Xưởng rèn khổng lồ trước mắt giống như một kinh thành ẩn mình trong một kinh thành khác. Những tia sáng từ những ngọn lửa hừng hực trong lò rèn chiếu sáng mọi ngóc ngách của xưởng, làm nổi bật lên những hình dáng vạm vỡ, mạnh mẽ của những người thợ rèn.
Đặc biệt, những người ở đây đều có ngoại hình khá lạ lùng: cơ thể họ cao lớn, rắn rỏi, nhưng lại có những bộ phận như tay, chân, thậm chí là mắt, đều có vẻ không hoàn toàn tự nhiên. Những bộ phận cơ thể này dường như được thay thế bằng những bộ phận cơ khí tinh xảo, ánh lên màu bạc sáng loáng, cho thấy sự kết hợp hoàn hảo giữa con người và máy móc.
Bầu không khí ở đây vừa huyền bí, vừa nặng nề, như thể những con người này không chỉ là thợ rèn mà còn mang trong mình một câu chuyện lớn hơn, một quá khứ mà họ không thể dễ dàng kể ra. Tĩnh Dạ cảm thấy mình như đang bước vào một nơi có quá nhiều điều chưa biết, và linh cảm cho hắn biết, những gì hắn sắp trải qua tại đây sẽ không đơn giản như những gì đã thấy bên ngoài.
"này nhóc con nhà ngươi đi đâu đây" một tên cao to vạm vỡ với chiếc chân máy tiến lại hỏi
Tĩnh Dạ nhìn người trước mặt, nhận ra dáng vẻ của hắn khá mạnh mẽ, cơ bắp cuồn cuộn, và đặc biệt là chiếc chân máy cứng cáp, rõ ràng là một phần của cơ thể đã được thay thế bằng cơ khí. Tuy nhiên, Tĩnh Dạ không hề lùi bước, ánh mắt vẫn giữ vững và bình tĩnh.
"Ta chỉ là một lữ khách, muốn tìm hiểu về ông thợ rèn có tay chân cơ khí," Tĩnh Dạ đáp, giọng điềm tĩnh nhưng chắc chắn. "Nghe nói ông ấy có thể giúp đỡ những ai cần cải tạo cơ thể."
Tên thợ rèn cao lớn khẽ nhướng mày, nhìn chằm chằm vào Tĩnh Dạ một lúc. "Ngươi muốn tìm lão thợ rèn phải không? Được thôi, nhưng trước khi ngươi bước vào, phải cho ta thấy ngươi có đủ can đảm hay không," hắn nói, ánh mắt không có chút cảm xúc, như thể đánh giá đối phương.
Tĩnh Dạ không thay đổi biểu cảm, chỉ đứng yên, chờ đợi. Hắn biết rằng đây có thể là một thử thách mà ông thợ rèn sẽ đặt ra cho những ai tìm đến mình. Hắn tự hỏi liệu mình có phải là người đủ mạnh mẽ để vượt qua thử thách này hay không.
Tên thợ rèn cao lớn khẽ khắc đôi mắt rồi lại nói, giọng trầm và lạnh: "Vậy thì thử đi, nhóc con. Ngươi muốn gặp lão, ngươi phải qua được ta đã."
Hắn bước tới gần Tĩnh Dạ, đôi bàn tay cầm một chiếc búa nặng, dường như có thể đập vỡ đá chỉ bằng một cú giáng. Lực lượng tỏa ra từ hắn như một cơn sóng mạnh, không thể xem nhẹ. Cả không gian xung quanh như ngưng đọng lại khi hắn chuẩn bị đối mặt với Tĩnh Dạ.
Tĩnh Dạ vẫn không hề lo lắng, không tỏ ra sợ hãi. Thực ra, hắn không phải là một người dễ bị khuất phục, và hắn biết mình cần phải kiểm soát cuộc chơi này.
"Ta không cần phải đánh nhau với ngươi để gặp ông ấy," Tĩnh Dạ nói, nhưng ánh mắt hắn vẫn đầy kiên định. "Nếu ngươi có lòng tin vào lão thợ rèn, ngươi sẽ không thử thách ta như vậy."
"Ta có bảo vật muốn cho lão thợ rèn thấy, nên ta mới đến đây". Tĩnh dạ lớn tiếng
Tĩnh Dạ đưa chiến kiếm lên cao, đôi tay nâng niu, như dâng lên một vật quý giá. Lưỡi kiếm sáng bóng dưới ánh đèn mờ, phản chiếu những tia sáng yếu ớt từ xưởng rèn. Hắn nói với giọng điềm tĩnh, nhưng cũng đầy sự quyết đoán:
"Ta nghĩ, có lẽ lão thợ rèn sẽ thích thứ này. Một thanh kiếm không chỉ đơn thuần là vũ khí, mà còn là tác phẩm nghệ thuật, một sự giao thoa giữa sự sống và cái chết."
Khi Tĩnh Dạ nâng thanh kiếm lên cao, tên gác cổng nhìn thấy vòng tay mà hắn đang đeo – một chiếc vòng đặc biệt mà Tĩnh Dạ luôn mang theo, đó là vật của thầy hắn, Thanh Vy. Ánh mắt của tên gác cổng bỗng nhiên thay đổi, từ nghiêm nghị trở nên tươi vui hơn. Hắn tiến lại gần Tĩnh Dạ và cất tiếng nói:
"À, ngươi là học trò của Thanh Vy à? Ta thấy chiếc vòng này rồi, chắc chắn là người quen của thầy ta. Được rồi, ta sẽ chỉ đường cho ngươi. Thầy ta cũng đã giúp đỡ không ít người, không cần phải lo lắng."
Tĩnh Dạ ngạc nhiên một chút, nhưng sau đó cũng nhẹ nhàng gật đầu. Hắn không ngờ chiếc vòng tay mà thầy hắn trao lại có thể mang đến sự dễ dàng như vậy. Cảm giác ấm áp từ sự kết nối ấy khiến lòng hắn cảm thấy yên tâm hơn.
Tên gác cổng chỉ tay về phía sâu trong xưởng rèn, chỉ rõ con đường dẫn tới nơi làm việc của lão thợ rèn.
"Đi thẳng vào trong, qua hai dãy nhà lớn, khu vực rèn sẽ ở phía cuối cùng. Ngươi cứ đi thẳng, không thể nhầm được. Lão thợ rèn là người không dễ gặp, nhưng ngươi mang theo thanh kiếm này và chiếc vòng của thầy Thanh Vy, chắc chắn sẽ không làm ông ta phật lòng."
Tĩnh Dạ cảm ơn và bắt đầu bước đi theo chỉ dẫn. Những lời của tên gác cổng làm hắn cảm thấy như mọi thứ đang dần dần hé mở, như một chương mới trong hành trình của mình. Hắn tiếp tục bước vào xưởng rèn rộng lớn, nơi ánh sáng lò rèn sáng bừng, tiếng búa đập vào thép vang lên không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com