Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Tác giả: Khinh Hoài.
Biên tập: Angel Anette.
...

Chương 24: Khách sạn Bán Đảo.

Trần Cận Chu vừa ở lại Sanda một tuần giữa cái nóng gay gắt, vậy mà ngay khi vừa bước xuống máy bay thì đã bị luồng khí lạnh cực mạnh ở Giang Cảng ập thẳng vào mặt.

Anh bay thẳng từ Sanda về Hải Thành để kịp tham dự bữa tiệc tất niên của công ty. So với môi trường ở trong nước, điều kiện của nhà máy bên đó quả thực khác nhau một trời một vực. Lão Lục hiện tại đã hòa nhập rất tốt với cuộc sống ở Sanda. Trên đường đưa anh ra sân bay, ông ta nói mình thật sự rất biết ơn Trần Cận Chu vì đã chịu nhận lời điều động về Giang Cảng để giải quyết mớ rắc do mình gây ra, lãnh đạo của cơ sở Giang Cảng là một vị trí không dễ đảm nhận. Nhưng ông ta tin tưởng Trần Cận Chu có đủ năng lực để làm tốt.

Hiện tại công việc bên Sanda của lão Lục khá nhàn, không bị làm phiền bởi đủ loại kiểm tra, có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào sản xuất. Lúc này ông ta chỉ chăm chăm vào việc nghiên cứu sản phẩm và nâng cấp dây chuyền, an nhàn tự tại.

Xe của tài xế Âu đã đậu sẵn bên ngoài sân bay, đón anh xong thì chạy thẳng đến khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc.

Giáng Sinh vừa qua, cả con đường Đông Lộ khu Tây Thành trở nên náo nhiệt và rực rỡ giống như 6 năm về trước. Những khách sạn về đêm đèn đuốc sáng trưng, được trang hoàng bởi vô số những dây đèn lấp lánh như vòng cổ kim cương, toàn bộ kiến trúc như một viên ngọc quý rực rỡ trong màn đêm.

Trước cổng khách sạn có nguyên một hàng xe hôn lễ Rolls-Royce, xem ra hôm nay có người cũng tổ chức hôn lễ ở đây.

Vừa đi vào sảnh khách sạn liền ngửi thấy mùi nước hoa cao cấp nồng đượm, xạ hương hòa quyện cùng với hương cam quýt, mang theo một chút hoang dại và gợi cảm. Nổi bật trước mắt là một cây thông Noel khổng lồ với những món trang trí đen trắng phối hợp tinh tế, toát lên vẻ quý phái và thanh nhã.

Trần Cận Chu vừa đi tới thang máy thì nhận được cuộc gọi từ Hà Dục:

"Chu Chu, anh đến khách sạn rồi đúng không? Tôi còn đang tổng duyệt cho tiết mục biểu diễn. Chiều nay Băng Băng đi mua đạo cụ, chắc là bây giờ đang tới trước cửa rồi, phiền anh ra đón cô ấy một chút nhé."

Băng Băng là bạn gái của Hà Dục. Trước đây khi Trần Cận Chu và Hà Dục còn đang công tác ở Hải Thành, ba người thường xuyên đi ăn chung, cô gái có tính tình rất dễ mến.

Anh quay người đi ra ngoài đợi. Hôm nay tiệc cưới của ai đó được tổ chức với quy mô khá lớn, trước cổng khách sạn giống như một buổi triển lãm Rolls-Royce, đủ kiểu xe lần lượt dừng lại, đợi khách xuống rồi được tài xế lái vào bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Khó trách khi nãy chú Âu ở trên xe lại nói bãi đậu xe dưới tầng hầm toàn là xe hạng sang, đúng là mãn nhãn.

Những khách nhân bước xuống xe không phú thì cũng quý, từ cách ăn mặc cho đến khí chất rõ ràng không phải hạng thường. Thậm chí một số người còn có vệ sĩ đeo kính đen đi sát bên cạnh bảo vệ.

Có một chiếc xe dẫn đầu đậu gần trước cửa khách sạn. Cửa xe chậm chạp chưa mở, đợi đến khi tất cả mọi người đều đã vào đại sảnh gần hết, tài xế mới đi qua mở cửa, bước xuống xe là một quý bà búi tóc, mặc bộ lễ phục màu xanh dương, mặc dù bị tài xế che khuất tầm nhìn nhưng chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng đủ cảm nhận được khí chất cao quý của bà.

"Trần tổng ơi, em ở bên này!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Trần Cận Chu thu hồi tầm mắt. Anh thấy một chiếc taxi đang dừng cách đó không xa.

"Vất vả cho cô rồi." Cô gái đã vượt nửa thành phố để mang đạo cụ tới giúp họ dựng sân khấu.

"Em là người nhà nên phải đến chứ! Bên tổ đạo diễn còn nói sẽ thanh toán tiền taxi, đỡ phải ngồi tàu điện. Hơn nữa, giữa anh với em mà còn khách sáo cái gì, bạn bè cả mà!"

Băng Băng có tính tình thẳng thắn, lời nói vô tư nhưng cũng rất dễ thương.

"Wow, hôm nay ở đây có tiệc cưới của nhà nào đó siêu giàu đúng không anh? Quy mô tầm này... Chẳng trách mấy đồng nghiệp của em cứ hay nói đùa rằng đi dự tiệc ở đây có khi còn gặp được nhà hào môn thật ấy chứ."

Băng Băng cười rất hồn nhiên.

Trần Cận Chu nhận lấy mấy túi đồ trên tay cô, Băng Băng cũng không khách sáo đưa cho anh, mắt vẫn không ngừng nhìn cảnh tượng xa hoa ở phía trước.

"Bên đó chắc là phu nhân và thiếu gia trong truyền thuyết nhỉ? Đúng là mở rộng tầm mắt. Lần đầu em được nhìn thấy người giàu thật ngoài đời luôn, còn hấp dẫn hơn cả trong phim truyền hình. Anh giúp em đi, em muốn chụp họ một tấm."

Trần Cận Chu chưa kịp phản ứng, Băng Băng đã khoác tay anh, giơ điện thoại lên giả vờ selfie. Sau đó cô bật camera sau, chu môi tạo dáng: "Anh ơi, nhìn em nè, mình chụp ảnh chung nha~"

Trần Cận Chu cao hơn cô một cái đầu, từ góc độ của anh nhìn qua màn hình điện thoại, đúng lúc có thể thấy rõ phu nhân và thiếu gia mà Băng Băng vừa nói đến.

Là Tưởng Tầm Chi và mẹ của hắn.

Sáu năm trước tại biệt thự Tưởng gia, anh đã gặp qua Tưởng phu nhân từ xa một lần. Lúc đó bà mặc một chiếc sườn xám màu xanh đậm, đứng bên khung cửa sổ tầng hai, ánh mắt lạnh như bằng phóng về phía anh.

Những bông tuyết ở ngoài trời bay lả tả rơi lên người Trần Cận Chu. Sáng nay lúc anh bay đến Yến Thành, loa phát thanh có báo nhiệt độ hôm nay là -15℃.

Một đứa trẻ sinh ra ở phương Nam như anh chưa từng trải qua cái lạnh như thế này. Khi đến nơi, anh chỉ mặc trên người một chiếc áo len mỏng. Đứng ngoài trời một lúc lâu, hơi lạnh từ dưới bàn chân dần dần thấm vào trong xương cốt, băng tuyết dường như đông cứng cả lục phủ ngũ tạng, cơ thể anh bắt đầu mất cảm giác...

Mãi cho đến khi Tưởng phu nhân nhận được một cuộc điện thoại, gương mặt luôn lạnh lùng của bà mới thoáng qua một chút cảm xúc. Bà hơi nhếch môi, sau đó xoay người rời khỏi khung cửa kính sát đất.

Rất nhanh, điện thoại trong túi áo của Trần Cận Chu vang lên.

Giữa màn tuyết tĩnh mịch của mùa đông, âm thanh ấy vang lên một cách đặc biệt chói tai.

...

"Em chụp đẹp quá chừng, có không khí lắm luôn. Nếu đăng lên mạng thì kiểu gì cũng hot." Băng Băng cầm điện thoại ngắm nghía tác phẩm của mình, cô làm trong ngành marketing online, cực kỳ nhạy bén trong việc bắt trend.

"Lên thôi." Trần Cận Chu nhìn hai người phía trước đã bước vào sảnh khách sạn, mới mở miệng nói.

"Trần tổng, anh có cần em giới thiệu cho anh một người bạn gái không?" Băng Băng hớn hở đi bên cạnh anh, "Ở công ty em có một chị gái xinh siêu luôn, em thấy hợp với anh lắm đó."

Hà Dục tuyệt đối sẽ không đem chuyện đời tư của Trần Cận Chu kể cho bạn gái mình nghe, vì vậy Băng Băng không biết về xu hướng giới tính của anh.

"Vậy à?" Trần Cận Chu thuận miệng nói.

"Em có ảnh nè, để em cho anh xem. Đúng lúc anh cũng chuyển về Hải Thành rồi, mai là Tết tây, em có thể hẹn chị ấy đi cùng, 4 người chúng ta lập một sòng đánh bài nha~" Băng Băng vừa nói vừa lướt tìm trong điện thoại, "Anh xem, chị ấy cũng tốt nghiệp đại học Hải Thành giống anh đó, tên là Tô Mạn."

Trần Cận Chu nghe thấy cái tên này, bước chân hơi khựng lại. Băng Băng đưa điện thoại tới trước mặt anh, anh đưa mắt nhìn rõ người trong bức ảnh.

"Chị ấy giỏi lắm luôn, hồi đại học còn được liên thông tuyển thẳng vào Yến Đại. Bây giờ đang làm trưởng phòng PR bên em."

Nhìn gương mặt này, trong lòng Trần Cận Chu đột nhiên cảm thấy rét lạnh. Anh hờ hững nói: "Không cần đâu."

Hai người lên đến tầng 13, sảnh tổ chức tiệc tất niên đã vô cùng náo nhiệt. Sau khi ký tên, Trần Cận Chu đưa đạo cụ cho hậu trường, lập tức bị đồng nghiệp dẫn đến khu chụp ảnh kỷ niệm.

Băng Băng đi tìm Hà Dục trong phòng hóa trang, nhỏ giọng hỏi: "Bộ Trần tổng có người yêu rồi hả anh?"

Hà Dục đang nhắm mắt cho trợ lý make up vẽ lông mày, nói: "Ý em là Chu Chu? Không có đâu, sao vậy?"

"Em định giới thiệu chị Tô Mạn cho anh ấy, anh cũng gặp rồi đó, chỉ xinh lắm. Thế mà bị từ chối thẳng luôn." Băng Băng hơi thất vọng, cảm giác muốn làm mai một đôi trai tài gái sắc mà không thành, đúng là hụt hẫng không thôi.

Hà Dục cũng không tiện nói thẳng Trần Cận Chu có xu hướng thích đàn ông, chỉ đành lựa lời an ủi: "Em thấy đó, mỗi ngày anh ấy bận như vậy, đâu có thời gian để yêu đương. Hơn nữa Tô Mạn ở Hải Thành, chắc là Chu Chu không thích yêu xa. Đâu giống tụi mình, tình yêu bền vững."

Băng Băng bị chọc cười, nỗi buồn bực trong lòng cũng tan biến.

"Xong rồi nha." Chuyên viên trang điểm vừa vẽ thêm một nét cuối cùng, hài lòng ngắm nhìn tác phẩm của mình, hỏi, "Còn ai chưa trang điểm mà phải lên sân khấu không?"

"Chu Chu đâu rồi nhỉ?" Hà Dục nhớ ra Trần Cận Chu có một tiết mục đàn piano ở cuối chương trình, "Chủ tịch của chúng tôi vẫn chưa trang điểm đâu, đợi một chút nhé."

Chuyên viên trang điểm cười tươi: "Nếu mà là người 50-60 tuổi thì khỏi cũng được, người lớn tuổi không quen trang điểm, về nhà cũng không biết cách tẩy trang. Ở độ tuổi đó đứng trên sân khấu có make up hay không thì nhìn cũng vậy."

Điện thoại vừa được kết nối, Hà Dục liền nhìn thợ trang điểm một cái đầy ẩn ý, sau đó nói qua điện thoại bằng giọng điệu rất nhẹ nhàng: "Trần tổng, tôi đang ở phòng trang điểm, anh mau qua đây đi."

"Sao vậy?" Hiếm khi nghe thấy Hà Dục gọi mình một cách nhỏ nhẹ như vậy, Trần Cận Chu chào hỏi các đồng nghiệp vừa chụp hình chung rồi quay người đi tới phòng trang điểm.

Vừa đẩy cửa ra, anh liền nhìn thấy những tấm kính lớn trong phòng đều được quấn quanh bằng các sợi bóng đèn dây tóc, ánh sáng trắng khiến cả căn phòng còn sáng hơn cả bên ngoài. Cô gái chuyên viên trang điểm trẻ tuổi đang đứng trước gương, kinh ngạc nhìn người vừa mới xuất hiện: "Anh là chủ tịch?"

Hà Dục nhìn thấy phản ứng của cô, anh ta cùng với Băng Băng cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười: "Thế nào, chủ tịch 50-60 tuổi của chúng tôi không làm cô thất vọng chứ?"

Trần Cận Chu hiểu ngay trò trẻ con này của Hà Dục bày ra, bất đắc dĩ mím môi.

"Được rồi, cô giúp anh ấy trang điểm cẩn thận một chút. Chủ tịch của chúng tôi biểu diễn tiết mục cuối đấy, cứ theo tiêu chuẩn trang điểm cho chú rể ở tầng dưới mà làm." Vừa nãy nghe chuyên viên trang điểm nói, hôm nay khách sạn Bán Đảo chỉ tổ chức hai sự kiện, ngoài họ ra còn có một buổi hôn lễ ở tầng dưới, người tổ chức hôn lễ có lai lịch không nhỏ.

Chờ Hà Dục và Băng Băng đi ra ngoài, phòng trang điểm trở nên yên ắng. Cô gái mời Trần Cận Chu ngồi xuống trước gương, hơi ngẩng đầu và nhắm mắt lại. Sau khi quan sát kỹ một hồi, cô cảm thấy thật sự không cần phải trang điểm, gương mặt này vỗn dĩ đã rất đẹp, làn da trắng, lông mi dài, lông mày đậm, nhưng đặc biệt hơn hết là khí chất lạnh lùng rất đặc trưng ở anh.

Cô cầm bút kẻ mắt, chấm một nốt ruồi nhỏ ở dưới đuôi mắt. Chỉ một nét chấm nhỏ, cả gương mặt của anh lập tức trở nên sinh động hơn, mang theo một chút yêu mị và dịu dàng.

"Xong rồi." Cô hài lòng gật đầu.

Trần Cận Chu mở mắt, ánh đèn dây tóc phản chiếu trong gương khiến anh thấy hơi chói, theo phản xạ giơ tay lên che mắt lại.

"Em không làm gì hết, anh không cần trang điểm." Cô chuyên viên trang điểm cười với anh, "Mặt mộc của anh rất đẹp, mà trang điểm sân khấu cho tiệc tất niên cũng không cần phải quá cầu kỳ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com