Chương 18
Tác giả: Tô Tô Tô Ngữ.
Biên tập: Angel Anette.
...
Chương 18:
Ban đầu Tạ Chỉ Thanh còn chuyên chú lắng nghe, đến khi nghe đến câu cuối cùng thì gương mặt bất giác lại ửng đỏ.
Y mím môi, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng nghĩ đến lại xấu hổ không thôi.
Tạ Chỉ Thanh sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Chắc là lễ hội hoa đăng năm ngoái? Ta thật sự nhớ không rõ nữa... Ta... ta hay trốn khỏi cung đi chơi lắm."
Lang Tạp nghiêm mặt giáo huấn: "Ham chơi."
"Đúng vậy." Tạ Chỉ Thanh hổ thẹn nói.
Lang Tạp không giữ được vẻ mặt nghiêm khắc quá ba giây, duỗi tay chọc nhẹ vào má y: "Trên thảo nguyên cũng có nhiều nơi hay ho lắm, ta dẫn ngươi đi chơi."
Tạ Chỉ Thanh ngoan ngoãn gật đầu: "Được!"
Sau đó họ lại nói thêm một số chuyện khác.
Trời về khuya, giọng nói của Tạ Chỉ Thanh càng lúc càng nhỏ dần, đến cuối cùng vô thức chìm vào giấc ngủ.
Thân thể của y vẫn trần trụi trong chăn, nhưng y lại có thể an tâm nằm bên cạnh Lang Tạp, hoàn toàn không cảm thấy một chút nguy hiểm nào.
Lang Tạp chống đầu nằm bên cạnh nhìn y. Hơi ấm từ cơ thể Tạ Chỉ Thanh gần trong gang tấc, chỉ cần dịch người thêm một chút là có thể chạm phải người y.
Hắn không dám nhúc nhích, sợ một cử động nhỏ cũng sẽ khiến bản năng dã thú bên trong bộc phát — Tạ Chỉ Thanh hoàn toàn không hay biết, y đang say giấc bên cạnh một người trông có vẻ an toàn, nhưng trong lòng hắn đang cất giấu biết bao nhiêu ý nghĩ ác liệt không tiện nói ra.
Huống chi —
Lang Tạp giơ cổ tay mình lên nhìn.
Phần da thịt ngoài cổ tay áo đã hiện ra dấu vết thâm đậm. "Lang văn" xuất hiện từ sau lưng, uốn lượn khắp cơ thể, cuối cùng đã lan đến cổ tay.
Đó là dấu hiệu phát tình của Lang tộc.
Lang Tạp đã quá quen thuộc với thứ này. Từ sau khi bước vào giai đoạn trưởng thành, mỗi một Thú tộc đều sẽ trải qua kỳ phát tình, nếu lần này không giải tỏa, miễn cưỡng chịu đựng thì kỳ sau sẽ càng dài và càng đau đớn, trường hợp tệ hơn e là sẽ không qua khỏi.
Giống như hắn của kiếp trước.
Lang Tạp buông tay xuống, nhắm mắt nằm yên trên giường. Bên cạnh là nhiệt độ ấm áp chân thật, bên tai là hơi thở đều đặn của Tạ Chỉ Thanh, cánh mũi còn thoang thoảng mùi hương thơm ngát từ mái tóc của y.
Có thể nhẫn nhịn thêm chút nữa, Lang Tạp tự nhủ, ráng nhịn thêm một chút nữa thôi.
Dù sao hắn cũng có kinh nghiệm từ kiếp trước rồi, đời này hẳn là không đến nỗi xui xẻo như vậy... Lang Tạp lạc quan mà nghĩ.
Những lời vừa rồi hắn nói với Tạ Chỉ Thanh đều là thật, nhưng chưa phải là tất cả.
Lang Tạp giấu đi đoạn sau, đó là những đoạn ký ức quan trọng hơn, nhưng cũng quá đỗi đau lòng. Tất cả như một cái kết cho mối nhân duyên tình cỡ gặp gỡ của hai người và sự nhất kiến chung tình của hắn ở kiếp trước.
Đó là một trận đại kiếp ập đến An Du vào nửa năm sau đó, trận hỏa thiêu ròng rã suốt một ngày một đêm, những người dân từng người ngã xuống trong lúc hoảng loạn bỏ chạy... và...
Và Tạ Chỉ Thanh mặt mày lấm lem đất bẩn, y phục rách nát, ngã xuống bên vệ đường...
Lang Tạp đưa tay đè ngực, chỉ cần hồi tưởng lại cảnh tượng khi ấy, hắn liền cảm thấy không sao hít thở được.
...
Kiếp trước, bệnh tình trong kỳ phát tình của Lang Tạp ngày một trầm trọng, buộc hắn phải cân nhắc đến việc thành thân.
Lão Lang Vương bảo hắn: "Là người hay là lang, là nam hay nữ, ngươi cũng phải chọn một người cho mình."
Lang Tạp nghĩ đi nghĩ lại, điều đầu tiên hiện lên trong đầu là hình bóng tiểu hoàng tử hắn đã gặp trên đường trước khi rời khỏi Trung Nguyên.
Thế nhưng, khi hắn quay lại An Du một lần nữa, nơi ấy đã hoàn toàn đổ nát.
Lần cuối cùng gặp lại tiểu hoàng tử kia, y đã không còn hơi thở.
Tiền bạc, trang sức, tất cả những gì có giá trị, thậm chí đến cả áo quần trên người... đều bị cướp sạch.
Vậy mà con người nhỏ bé đó vẫn cố sức ôm chặt lấy thân thể người huynh trưởng tàn tật, dùng hết sức lực còn lại mà che chở, dù hắn có kéo thế nào cũng không buông.
Lang Tạp đem hai huynh đệ ấy mai táng cẩn thận, lại phát hiện Tạ Chỉ Thanh vẫn luôn nắm chặt một con thỏ nhỏ bằng ngọc trong tay.
Trở lại thảo nguyên, Lang Tạp thường nhớ về hai lần tình cờ gặp gỡ vị tiểu hoàng tử đó — nếu như vậy cũng được tính là gặp mặt.
Tim hắn như bị khoét đi một lỗ, hắn luôn bị nhấn chìm trong cảm giác tiếc nuối cùng với tình yêu mà bản thân đã nhận ra quá muộn màng.
Người trong lòng đã không còn trên thế gian, Lang Tạp cũng chẳng còn hứng thú với chuyện kết hôn nữa. Nhưng tác hại của việc không giải tỏa kỳ phát tình kéo dài cuối cùng cũng bộc phát khi Lang Tạp tròn 25 tuổi — bình thường cơ thể Lang Tạp tráng kiện, triệu chứng căn bệnh trong kỳ phát tình tuy dữ dội nhưng vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát, hắn vẫn luôn xem nhẹ. Cho đến khi...
Trước thời khắc bóng đêm bao phủ, hoàn toàn mất đi tri giác, Lang Tạp lại một lần nữa nghĩ đến tiểu hoàng tử đeo mặt nạ thỏ năm nào. Hắn nghĩ, vào lúc sinh mệnh kết thúc, chắc là người kia đã sợ hãi biết bao.
...
Người đang an tĩnh ngủ bên cạnh bỗng nhiên bật ra một tiếng động nhẹ.
Lang Tạp quay đầu nhìn, thấy Tạ Chỉ Thanh đã thay đổi tư thế, rút bàn tay từ dưới gương mặt ra — chắc là bị đè quá lâu nên cảm thấy tê mỏi.
Lang Tạp cười, cầm tay y đặt lại vào trong chăn.
Tâm tình vốn đang ngột ngạt bỗng trở nên tươi sáng hơn. Hắn chọc nhẹ vào má Tạ Chỉ Thanh, dùng giọng nói thật nhẹ chỉ đủ để bản thân mình nghe thấy:
"Kiếp này, ta sẽ bảo hộ ngươi chu toàn, Tiểu Thanh Nhi."
...
Hôm sau, vẫn là Tạ Chỉ Thanh tỉnh dậy trước.
Y dụi mắt, theo thói quen trở mình ngồi dậy...
Rồi lại lập tức chui tọt vào trong chăn.
Chuyện gì thế này! Vì sao trên người mình không có một mảnh y phục nào?!
Tạ Chỉ Thanh chết lặng.
Ký ức đêm qua chầm chậm quay về, y vừa thẹn vừa giận, vội vàng kéo chăn lên trùm kín đầu.
Trên đời sao lại có người vô tâm đến mức... không mặc gì mà vẫn có thể cùng người khác trò chuyện tâm tình như thế?! Y thực sự không hiểu nổi mình nữa rồi!
Tạ Chỉ Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Lang Tạp...
Tốt quá, vẫn còn đang ngủ.
Y lén lút duỗi tay đi tìm y phục, vội vàng mặc lên người.
Đến khi nằm lại trong chăn, lại vô tình chạm vào thân thể của Lang Tạp.
Tạ Chỉ Thanh: "......"
Đã ngủ rồi thì cũng đừng nên có tinh thần như thế chứ, Lang Vương điện hạ!
Thật là xấu hổ quá đi mất. Tạ Chỉ Thanh nằm ngửa trên giường, hai mắt trống rỗng.
Chút động tĩnh ấy có lẽ đã đánh thức Lang Tạp, hắn mở mắt ra, ánh nhìn còn mơ màng, hỏi: "Ngươi tỉnh rồi à?"
"......" Tạ Chỉ Thanh trả lời, "Ừm... còn sớm, ngươi ngủ thêm một lát nhé?"
Lang Tạp không trả lời, mắt nhắm lại luôn.
Như thế cũng tốt, tránh được cảnh xấu hổ của cả hai.
Tạ Chỉ Thanh tay chân nhẹ nhàng rời khỏi giường đi rửa mặt, lại vội vàng thay nước và lương thực cho Phù Phù. Chờ mọi thứ xong xuôi, Lang Tạp cũng vừa tỉnh giấc.
"Lang Tạp, ngươi... ngươi tỉnh rồi à." Tạ Chỉ Thanh mặt còn hơi nóng, giọng nói có chút ngập ngừng.
Lang Tạp chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngáp một cái, nói: "Ừm."
Hắn giơ tay ngoắc ngoắc, ý bảo y lại gần.
Tạ Chỉ Thanh lúng túng bước đến, vừa đi vừa hỏi: "Sao vậy— Á!"
Chưa kịp nói hết câu, đã bị Lang Tạp kéo vào lòng.
Tiếng tim đập của Lang Tạp xuyên qua lớp áo dày, từng nhịp trầm ổn mạnh mẽ, truyền vào lòng ngực Tạ Chỉ Thanh.
Hai tay Lang Tạp ôm chặt lấy y, gần như giam chặt người ta trong lòng. Gương mặt của Tạ Chỉ Thanh tựa vào vai Lang Tạp, nhất thời không rõ hơi nóng từ chỗ tiếp xúc được truyền tới từ làn da ai.
Tạ Chỉ Thanh cẩn thận vươn tay, ôm lấy eo của Lang Vương điện hạ.
Lang Tạp không nói gì, chỉ yên lặng ôm y. Một lúc lâu sau hắn mới hắng giọng, nói: "Cho ta ôm một chút, để tỉnh ngủ."
Tạ Chỉ Thanh cắn môi, ngoan ngoãn để mặc hắn ôm.
Lại qua một hồi lâu, Lang Tạp nói: "Tiểu Thanh Nhi, ta muốn bàn với ngươi một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Từ nay về sau," Lang Tạp châm chước nói, "Có thể đừng dậy sớm như vậy nữa được không?"
Tạ Chỉ Thanh: "......"
Y cố nhịn cười, đấm nhẹ vào lưng hắn: "Haiz, ngươi đúng là..."
Lang Tạp lười biếng buông y ra.
Bị hắn trêu đùa như thế, Tạ Chỉ Thanh không còn thấy xấu hổ nữa.
Hai người cùng nhau ăn một bữa sáng không quá đúng giờ, sau đó dắt theo Phù Phù và A Thắc Tư ra ngoài dạo chơi.
Trên đường gặp được một thuộc hạ của Lang Tạp, là người cùng đội đi săn với hắn, báo cáo rằng đội quân đi săn buổi chiều hôm nay mới về tới.
Lang Tạp gật đầu: "Biết rồi, đi đi."
Tạ Chỉ Thanh lấy làm lạ: "Sao ngươi không trở về cùng mọi người?"
Lang Tạp vươn vai, giơ chân đá nhẹ vào A Thắc Tư đang an tĩnh đi bên cạnh, nói: "Hôm qua con sói này chạy đến tìm ta, nói là có người nào đó đang mong mỏi đợi ta ở nhà."
"......" Tạ Chỉ Thanh như muốn nghẹt thở, "A ha ha ha! Vậy sao!"
Lang Tạp học theo giọng y: "Là vậy đó!"
Tạ Chỉ Thanh: "......"
Lúc này, Phù Phù đang ngồi trên lưng A Thắc Tư bỗng húc đầu một cái, mềm nhũn mà gõ nhẹ vào đỉnh đầu của A Thắc Tư.
Lang Tạp cười ha hả hai tiếng, không trêu Tạ Chỉ Thanh nữa. Hắn chìa tay về phía y: "Lại đây."
Tạ Chỉ Thanh mím môi, quay lưng lại không thèm để ý tới hắn.
Lang Tạp vòng qua phía trước y, cúi người ghé sát lại.
Tạ Chỉ Thanh tránh né mấy lần cũng không né được, cuối cùng bị sự mặt dày của điện hạ nhà mình chọc cho bật cười.
Y nắm lấy tay Lang Tạp, nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Giữa khe hở ngón tay của Lang Tạp có một vết chai nhẹ, không hề mịn màng. Thế nhưng khi nắm lấy bàn tay Tạ Chỉ Thanh, những vết chai sần ấy lại chẳng hề làm đau làn da mềm mại của y.
Lang Tạp dùng ngón cái mở bàn tay của y ra, khiến hai người đan chặt mười ngón tay vào nhau.
Tay hắn rất ấm, dù ở trong gió lạnh cũng có thể hong ấm lòng người.
Đi được vài bước, Lang Tạp chợt hỏi: "Y phục hôm nay của ngươi—"
Tạ Chỉ Thanh cúi đầu nhìn: "Y phục làm sao?"
Y nhìn trái nhìn phải một lượt, chiếc áo choàng đỏ trên người được mặc rất chỉnh tề, không vết bẩn, cũng không rách rưới, không hiểu Lang Tạp đang để ý điều gì.
"Không có gì, ta chỉ muốn hỏi," Lang Tạp đáp, "Màu sắc này gọi là gì? Là đỏ sao?"
"Nga, ngươi hỏi cái đó à." Tạ Chỉ Thanh nói, "Là màu đỏ, ngươi nhìn rõ được không? Tiêu Tiêu nói các ngươi chỉ phân biệt được độ đậm nhạt thôi."
"Ừ, chỉ nhìn ra được độ đậm nhạt thôi." Lang Tạp bất đắc dĩ, "Cho nên ta mới hỏi."
"Là quà sinh thần năm ngoái phụ hoàng tặng ta." Tạ Chỉ Thanh vui vẻ nói, "Không sao đâu, sau này nếu thấy màu gì, ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Ta không phải có ý đó—" Lang Tạp lắc đầu, "Chỉ là thấy hơi tiếc nuối, luôn cảm thấy màu đỏ hẳn là rất hợp với ngươi, chỉ tiếc... ta không nhìn ra được."
Hắn kéo lại cổ áo cho Tạ Chỉ Thanh, xác nhận lần nữa: "Ngươi mặc màu đỏ hẳn là đẹp lắm."
Tạ Chỉ Thanh ngượng ngùng gãi gãi mặt: "Thật sao?"
Lang Tạp gật đầu: "Thật."
Lời nói của Lang Tạp vô cùng chân thành, không hề mang theo vẻ khách khí. Tạ Chỉ Thanh sung sướng đón nhận lời khen ấy, rạng rỡ nói:
"Vậy thì tốt quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com