Chương 42
Tác giả: Tô Tô Tô Ngữ.
Biên tập: Angel Anette.
...
Chương 42
Lang Tạp nhíu mày, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Hắn còn có chuyện gạt ngươi."
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng khi chạm vào lòng Lang Tiêu Tiêu lại nặng tựa ngàn cân. Sự phẫn nộ và hoài nghi vừa rồi dường như lập tức hóa thành từng nhát dao vô hình đâm thẳng vào tim nàng, khiến nàng gần như không thở nổi.
"Chuyện này... chuyện này..." Nàng run rẩy lên tiếng, khó khăn biện giải: "Chắc chắn... chắc chắn là có lý do..."
Lang Tạp nói: "Thân thể bệnh tật, sảy thai, tai nạn ngoài ý muốn, đó là những lý do hắn đã nói với ta."
Hắn nhìn thẳng vào mắt Lang Tiêu Tiêu, hỏi ngược lại: "Ngươi tin không?"
Đôi môi Lang Tiêu Tiêu giật giật, nàng thật sự rất muốn trả lời rằng — Ta tin.
Nhưng Lang Tạp lại nói: "Vậy tại sao hắn không nói với ngươi? Bởi vì cảm thấy đó là chuyện không may hay là vì thấy không cần thiết? Hay là... hắn định trước hết cứ lừa gạt ngươi, đợi đến khi không thể giấu được nữa thì mới chịu nói?"
Lang Tiêu Tiêu điên cuồng lắc đầu, nhỏ giọng kêu: "Huynh đừng nói nữa... đừng nói nữa mà..."
Thế nhưng Lang Tạp vẫn không dừng lại.
"Ta không nói hắn nhất định đang bịa chuyện để gạt ta, hắn không có lý do gì để gạt ta cả. Điều ta quan tâm là vì sao hắn lại giấu ngươi? Ngươi đã từng nghĩ tới hay chưa? Ngoài những chuyện này, rất có thể hắn còn gạt ngươi những điều khác nữa—"
"Huynh đừng nói nữa, ca ca!" Lang Tiêu Tiêu gào lên, "Huynh đừng nói nữa!!"
Những giọt lệ to như hạt đậu rơi xuống từ khóe mắt nàng, bị nàng thô lỗ lau đi.
Khuôn mặt Lang Tiêu Tiêu gần như bị nước mắt thấm ướt, nàng nhìn người ca ca trước mặt, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị xé làm đôi.
Sao lại thế này? Nàng không sao hiểu nổi.
Tề ca... vì sao không chịu nói với mình? Vì sao... những chuyện này lại phải để ca ca nói ra? Chẳng lẽ Tề ca thật sự còn có điều gì giấu mình sao?
Vì sao không nói? Vì sao phải gạt mình? Vì sao...
Bọn họ đã từng tâm sự với nhau về chuyện thê thiếp, đã từng hứa hẹn về tương lai, tại sao... tại sao lại phải che giấu mình chuyện này?
Trong lòng nàng có quá nhiều, quá nhiều câu hỏi. Nhưng ai có thể cho nàng câu trả lời đây?
Ca ca sẽ không lừa nàng, vậy... chẳng lẽ Tề ca thực sự có vấn đề?
Tầm mắt Lang Tiêu Tiêu trở nên mơ hồ.
Tề ca... thật sự có vấn đề sao? Hắn dịu dàng như thế, tốt bụng như thế. Hắn đã dạy nàng viết chữ, giúp nàng chải tóc, kể cho nàng nghe biết bao điều thú vị về Trung Nguyên...
Hắn có thể là người xấu sao?
Trái tim Lang Tiêu Tiêu đau đớn như bị dao cắt.
Nàng đứng ngây ra tại chỗ không biết bao lâu, mãi mới run rẩy lên tiếng: "Ta... ta sẽ đi hỏi hắn."
Giọng nàng nhỏ đến mức Lang Tạp thiếu chút nữa không nghe thấy.
"Khoan đã—" Lang Tạp nhắm mắt, lúc nàng vừa xoay người định chạy đi thì gọi lại: "Ngươi gọi hắn tới đây, hỏi ngay tại đây. Trước mặt ta, hôm nay phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện."
Lang Tiêu Tiêu dừng bước, quay đầu lại, thần sắc vậy mà mang theo một chút cầu xin.
"Ca, ta sẽ hỏi hắn, ta sẽ hỏi rõ mọi chuyện mà..." Lang Tiêu Tiêu biểu tình bi thương, thấp giọng nói, "Huynh để ta... để ta tự mình hỏi đi được không?"
"Ngươi gọi hắn đến đây, hỏi ngay tại đây!" Lang Tạp lạnh lùng nói.
Lang Tiêu Tiêu vẫn chưa rõ chân tướng nhưng nàng tin tưởng lời ca ca nói là thật. Nàng cũng biết hôn sự này e là khó mà thành, nhưng... trong lòng nàng vẫn không sao dứt bỏ người kia được, đó là người nam tử đầu tiên nàng thật lòng thích mà.
Nàng chỉ muốn được thành thân với người mình yêu thôi, lẽ nào đó là điều khó khăn đến thế sao?
Nàng vẫn cố gắng phản kháng lần cuối cùng, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, van xin nói: "Ta sẽ đi hỏi, ta nói là ta sẽ hỏi rồi mà... ca ca, xin huynh đừng ép ta nữa."
Lang Tạp bình tĩnh nhìn nàng, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Ta cũng nói rồi, hỏi ngay tại đây."
Giọng hắn không lớn nhưng tuyệt đối không cho phép kháng cự. Ánh mắt hắn trĩu nặng đè ép lên thân thể Lang Tiêu Tiêu, khiến nàng không thể thở nổi.
"Ca ca..." Nàng hoàn toàn buông xuôi, bật khóc hỏi: "Chuyện này... thật sự quan trọng đến vậy sao? Những việc đã qua rồi, cần gì phải truy cứu đến cùng cơ chứ?"
Lang Tạp đáp: "Quan trọng. Rất quan trọng. Nhất định phải làm rõ."
"Vì sao? Chẳng lẽ những điều huynh ấy nói... nhất định là giả sao?"
Lang Tạp nhíu mày, giọng nặng nề: "Đây không phải là vấn đề giả hay không giả!"
"Vậy là vấn đề gì? Là gì chứ?!" Lang Tiêu Tiêu hét lên, giọng nghẹn ngào: "Con người thì không thể phạm sai lầm sao? Hắn không thể phạm sai lầm sao? Nếu sau này hắn thay đổi, lẽ nào cũng không được sao?!"
"..." Lang Tạp siết chặt nắm tay, giọng trầm xuống: "Ngươi không hiểu hắn. Thời gian ngươi quen hắn quá ngắn, ngươi hoàn toàn không biết hắn là người thế nào. Ngay cả hắn là người tốt hay kẻ xấu, ngươi cũng không phân biệt được!"
Thế nhưng Lang Tiêu Tiêu lại cười.
Nàng than một tiếng, biểu tình phức tạp, như vừa cười vừa khóc.
Nàng vòng tay ra sau lưng, ngước lên nhìn bầu trời một cái, sau đó tầm mắt trở về trên người ca ca mình.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, ánh nhìn bi ai.
"Ca ca, huynh không thấy những lời vừa rồi rất kỳ quái sao?" Lang Tiêu Tiêu nhẹ giọng hỏi, "Ta không hiểu hắn, không biết hắn là người tốt hay kẻ xấu, vậy thì sao chứ? Vậy thì ta không được yêu hắn, hắn cũng không thể yêu ta sao?"
"..." Lang Tạp nhíu mày, không hiểu ý nàng, trầm giọng hỏi: "Ngươi đang muốn nói gì?"
"Ta muốn nói gì ư?" Lang Tiêu Tiêu lại cười, nàng nghiêng đầu nhìn Lang Tạp, nụ cười vậy mà lại mang theo một tia trào phúng, "Ta muốn nói, không hiểu một người không có nghĩa người đó là người xấu. Ca ca, khi Tiểu Thanh Nhi thành thân với huynh, lẽ nào y cũng hiểu rõ huynh rồi sao?"
Lang Tạp không ngờ nàng lại nói ra lời này, nhất thời vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, sắc mặt trầm xuống. Hắn trừng mắt nhìn Lang Tiêu Tiêu, mày nhíu chặt, giọng nói lạnh đi mấy phần:
"Lang Tiêu Tiêu, đây không phải chuyện của ngươi. Ngươi tốt nhất đừng ăn nói tuỳ tiện."
Nhưng Lang Tiêu Tiêu lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, không còn khóc, cũng không còn gào thét lên như trước. Nàng chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn ca ca, nhẹ nhàng nói: "Ta không nói năng tuỳ tiện. Không lẽ lời ta nói không đúng sao? Tiểu Thanh Nhi không hiểu huynh, muội cũng không hiểu Tề ca – chúng ta không phải cũng giống nhau sao?"
"Lang Tiêu Tiêu—!"
Ánh mắt Lang Tạp hoàn toàn lạnh lẽo, quanh người hắn như phủ một tầng sương giá. Hắn nhìn nàng bằng ánh mặt lạnh băng không có một chút độ ấm nào: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng nói thêm một câu nào nữa."
Lang Tiêu Tiêu vẫn mỉm cười, nhưng nơi khóe mắt nàng vẫn còn những giọt nước mắt chưa kịp lau khô.
"Huynh không cho ta nói, bởi vì ta nói đúng rồi phải không? Huynh có thể ép một người hoàn toàn không hiểu rõ huynh phải gả tới nơi này, nhưng lại không cho phép ta gả cho một người mà ít ra ta còn từng cùng hắn chung sống một quãng thời gian... Như vậy cũng không so được với huynh và Tiểu Thanh Nhi sao—"
Chát!
Những lời còn lại đều bị dập tắt bởi một cái tát vang dội.
Lang Tạp ra tay rất mạnh, một cái tát này hắn đã xuống tay toàn lực. Lang Tiêu Tiêu ngã vật xuống đất, đầu óc ong ong, khóe miệng lập tức rỉ máu.
Nàng chậm rãi đưa lưỡi liếm vết máu nơi khoé môi, sau đó ngẩng đầu nhìn ca ca.
Nàng lại bắt đầu khóc, nước mắt lăn dài hòa cùng vệt máu trên khoé môi khiến nàng trông càng thêm chật vật.
"Lời ta nói trúng tim đen của huynh rồi sao? Nên huynh mới thấy khó chịu đúng không?" Lang Tiêu Tiêu nghẹn ngào nói, "Huynh đương nhiên khó chịu rồi... Nhưng huynh và Tiêu Tề Chân thì có gì khác nhau chứ? Hai người căn bản chẳng khác gì nhau! Các người đều đang làm cùng một việc kia mà!"
Nàng lại lắc đầu: "Không, huynh còn không bằng hắn... Ít nhất chúng ta là lưỡng tình tương duyệt."
Lang Tạp toàn thân run rẩy, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Hắn nheo mắt lại, giọng hạ xuống đến mức đáng sợ: "Lang Tiêu Tiêu, đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi – câm miệng."
Lang Tạp hiếm khi lộ ra dáng vẻ này – đường đường là một Lang Vương, hắn luôn mang theo uy nghi khiến kẻ khác không dám khinh nhờn. Lâu ngày, đến cả Lang Tiêu Tiêu cũng suýt quên mất dáng vẻ ca ca tức giận lại đáng sợ đến vậy.
Nhưng giờ khắc này, trong lòng nàng đã chất chứa quá nhiều đau đớn và phẫn uất. Khi mối tình đầu sắp tan vỡ, nàng không còn quan tâm đến việc điều gì nên nói và không nên nói nữa.
Nàng rốt cuộc đứng dậy, đưa mu bàn tay lau nước mắt trên gương mặt, giọng đã lấy lại sự bình tĩnh: "Những điều cần hỏi ta vẫn sẽ hỏi. Nhưng ta vẫn muốn cùng hắn thành thân."
Ngữ khí của nàng dần bình thản trở lại. Ngoại trừ vết sưng đỏ rõ rệt trên má, gần như không ai nhận ra rằng mới vừa rồi nàng và Lang Tạp đã có một trận tranh cãi dữ dội đến vậy.
Lang Tạp cười lạnh một tiếng, giương giọng nói: "Vậy thì cứ đi đi. Ta cũng không muốn quản ngươi nữa."
"Được." Lang Tiêu Tiêu vẫn quay lưng về phía hắn, giọng đều đều: "Vậy thì cứ như thế đi, Lang Tạp."
Lang Tạp dán mắt vào bóng lưng nàng, đến khi nàng sắp bước qua bậc cửa mới mở miệng nói thêm một câu: "Lang Tiêu Tiêu, mặc kệ ngươi nghĩ thế nào, ta chỉ muốn nói với ngươi một câu—"
Lang Tiêu Tiêu dừng chân.
"Ngươi đừng hối hận."
Nàng nghe thấy hắn nói vậy.
Nàng đứng ngây người tại chỗ rất lâu, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.
Nàng chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Ta không hối hận."
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Lang Tạp nhìn theo bóng lưng nàng khuất dần, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nơi cổ tay nổi lên, từng đường từng đường căng cứng chạy dọc lên tận khuỷu tay rồi biến mất dưới tay áo.
Những lời Lang Tiêu Tiêu nói, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén đâm cho hắn thương tích đầy mình.
...Nếu không phải bận tâm đến tình nghĩa huynh muội, Lang Tạp đã muốn một tay bóp chết nàng.
Con thỏ nhỏ Tiểu Thanh Nhi từng cẩn thận làm cho hắn chẳng biết từ khi nào đã rơi xuống đất. Hắn không để ý, chỉ đến khi chiếc ủng va phải vật gì mềm mềm, hắn cúi xuống nhìn mới phát hiện ra.
Con thỏ trắng ấy tròn trịa ngây thơ, đôi mắt tròn xoe, dù rơi xuống đất cũng không làm mất đi nụ cười đáng yêu của nó.
Lang Tạp trong lòng đau xót, cúi người nhặt con thỏ lên.
Không biết đã nằm trên nền đất bao lâu, đuôi của nó phủ đầy bụi bặm. Hắn phủi phủi lớp bụi, đưa con thỏ lại gần, dùng hơi thổi đi những hạt bụi còn sót lại rồi nâng niu nó trong lòng bàn tay.
Chỉ mấy động tác đơn giản vậy thôi nhưng đã hao hết chút sức lực còn sót lại của Lang Tạp. Hắn lui về phía sau mấy bước, ngã ngồi vào ghế dựa phía sau.
...
Dùng xong bữa tối trở về nhà, Tạ Chỉ Thanh vẫn chưa thấy bóng dáng Lang Tạp đâu.
Hôm trước đại phu đã căn dặn, Tạ Chỉ Thanh tuổi trẻ, thân thể cũng tốt, không cần quá mức lo lắng về việc đứa nhỏ chào đời sẽ gây ra tổn hại cho sức khỏe của y. Thế nhưng theo như lẽ thường, nữ tử mang thai trong ba tháng đầu đều phải đặc biệt cẩn thận, từ đó suy ra nam tử mang thai cũng không có khác biệt, vậy nên đại phu vẫn dặn dò y tránh những việc vất vả mệt nhọc.
Tạ Chỉ Thanh đưa tay gãi gãi đầu, thầm nghĩ, ngày thường cuộc sống của mình ngoài ăn cơm và ngủ nghỉ ra thì nào có gì gọi là mệt nhọc đâu?
...Thế nhưng Lang Tạp lại đem những lời dặn dò đó ghi tạc vào lòng.
Mấy ngày gần đây chỉ cần không quá bận rộn, Lang Tạp nhất định phải cùng Tạ Chỉ Thanh ăn xong bữa trưa mới chịu ra ngoài, cũng sẽ cố gắng về nhà trước khi trời tối để dùng bữa tối với y. Hiếm hoi lắm mới có chuyện cả một ngày dài mà không thấy bóng dáng Lang Tạp giống như hai hôm nay.
Tạ Chỉ Thanh cũng không để bụng, chỉ cho rằng Lang tộc gần đây có nhiều việc cần phải xử lý. Nhưng từ buổi chiều hôm nay A Thắc Tư đã bắt đầu tỏ ra bực bội.
Hành động kỳ quái đó khiến Tạ Chỉ Thanh hơi do dự.
Sau khi dùng xong bữa tối mà hắn vẫn chưa trở về, y khoác thêm một chiếc áo bông thật dày, sau đó đi về phía căn cứ bí mật của Lang Tạp.
Mấy ngày nay tuyết đã ngừng rơi, đường đi tương đối dễ dàng, không bao lâu sau y đã đến nơi.
Tạ Chỉ Thanh cúi đầu nhìn, trên bậc thang có in rõ ràng mấy dấu chân. Tạ Chỉ Thanh mỉm cười, đứng ngoài sơn động cất giọng gọi: "Lang Tạp!"
Vừa gọi xong, một bóng người liền xuất hiện.
Tạ Chỉ Thanh bị ôm một cái đầy cõi lòng.
"Đã muộn thế này rồi sao?" Giọng Lang Tạp có hơi kinh ngạc, "Trong sơn động ánh sáng không đủ, ta không để ý tới giờ giấc."
Hắn vừa nói vừa đưa tay xoa xoa gương mặt mình, lại hỏi: "Ngươi đã ăn tối chưa?"
Tạ Chỉ Thanh gật đầu, hỏi hắn "Ăn rồi. Ngươi ở đây làm gì vậy?"
Lang Tạp ôm eo dẫn y bước vào trong hang động, tiện tay chỉ vào đám vụn gỗ rải rác trên mặt đất: "Làm cây trâm."
"..." Tạ Chỉ Thanh bật cười bất đắc dĩ, "Hôm trước ta chỉ đùa với ngươi thôi! Ngươi làm cây trâm đó, ta rất thích mà."
Lang Tạp cũng cười theo, nói: "Ngươi chỉ biết dỗ ta thôi. Nếu thật sự thích sao lại không chịu dùng?"
Tạ Chỉ Thanh nghiêm túc trả lời, "Bởi vì ta thích nó nên mới không nỡ mang mỗi ngày. Nêu như làm mất hay làm hỏng rồi thì biết làm sao?"
Câu nói này của y quá mức chân thành, khiến Lang Tạp sững sờ ngay tại chỗ.
Hồi lâu sau, Lang Tạp mới hoàn hồn trở lại, đưa hai tay nâng khuôn mặt Tạ Chỉ Thanh, nhỏ giọng hỏi: "Thật sự là vì vậy sao?"
Tạ Chỉ Thanh im lặng, không trả lời ngay.
Y vươn tay đặt lên mu bàn tay của Lang Tạp, do dự hỏi hắn: "...Lang Tạp, ngươi... làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com