Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61

Tác giả: Tô Tô Tô Ngữ.
Biên tập: Angel Anette.
...

Chương 61:

Ngày ấy, Tạ Chỉ Thanh và Lang Tạp như thường lệ cùng nhau đến thăm tiểu bảo bảo.

Ngày Tạ Linh Nguyệt được đón về nhà đã rất gần, hai người còn có một vài vấn đề muốn thỉnh giáo các bô lão, vì thế dùng xong bữa trưa liền lên đường đến căn nhà gỗ thăm nàng.

Gian nhà mà Tạ Linh Nguyệt ở vẫn luôn yên tĩnh, các bô lão phụ trách chăm sóc nàng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa liền vội vã ra đón.

Họ vừa bước chân ra khỏi cửa, trong phòng lập tức vang lên tiếng khóc nháo của bé con.

Tạ Chỉ Thanh hoảng sợ: "Xảy ra chuyện gì? Sao tự dưng lại khóc như thế?"

Y tưởng bảo bảo đói bụng hay khó chịu ở đâu đó, liền hấp tấp chạy vào xem.

Nhưng hóa ra Tạ Linh Nguyệt không phải đói bụng, cũng chẳng có gì không thoải mái. Khi nhìn thấy Tạ Chỉ Thanh, nàng lập tức tươi cười với y.

Đôi bàn tay nhỏ bé đặt trên mép giường, năm ngón tay mũm mĩm duỗi ra vẫy vẫy về phía Tạ Chỉ Thanh.

Thấy nàng không có gì khác lạ, Tạ Chỉ Thanh thoáng yên lòng, bước đến cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con. Y cúi người, nhẹ giọng gọi tên nàng: "Linh Nguyệt ngoan nhé, hôm nay A phụ và A nương đến thăm con đây."

Y lại nắn nắn mấy con tay bụ bẫm của Tạ Linh Nguyệt — trước đây miệng lúc nào cũng "ghét bỏ" móng vuốt đen của nàng, vậy mà đến khi móng vuốt đen biến thành những ngón tay nhỏ nhắn của hài nhi, Tạ Chỉ Thanh lại thấy có chút không quen.

Y còn muốn sờ sờ móng vuốt thêm lần nữa...

Tạ Linh Nguyệt nhe răng cười với y.

"Lang Tạp, mau đến đây." Tạ Chỉ Thanh vẫy tay gọi Lang Vương.

Y vừa quay mặt đi một chút, bàn tay mũm mĩm của Tạ Linh Nguyệt đã vươn ra. Nàng dùng nắm tay nhỏ xíu chọc chọc vào má Tạ Chỉ Thanh, miệng ê a phát ra vài tiếng nói.

"Sao vậy?" Tạ Chỉ Thanh dịu dàng hỏi, "Để A phụ ôm con được không?"

Vừa nói, y vừa quay đầu tìm Lang Tạp.

Tiểu bảo bảo lập tức dùng nắm tay đụng đụng vào y lần nữa.

Vài lượt như thế, Tạ Chỉ Thanh dường như đã hiểu ra — chỉ cần tầm mắt của mình hướng sang nơi khác, Tạ Linh Nguyệt liền nháo lên muốn tìm mình.

Tiểu hoàng tử như vừa phát hiện ra chuyện gì to tát lắm.

Y cúi đầu tự hỏi, sau đó thử đứng lên, làm bộ như muốn bỏ đi.

Lần này, Tạ Linh Nguyệt dứt khoát đưa tay bắt lấy vạt áo của A nương.

Tạ Chỉ Thanh mừng rỡ ngồi trở lại giường, cao giọng gọi: "Lang Tạp, bảo bảo không cho ta đi kìa!"

Tạ Linh Nguyệt "hừ" một tiếng, giống như đang trả lời y vậy.

Lang Tạp lúc này cầm chén sữa nhỏ tiến lại gần hai người. Hắn đặt chén sang một bên, hai tay rảnh rỗi, một tay chống bên giường Tạ Linh Nguyệt, tay còn lại đặt nhẹ lên lưng Tạ Chỉ Thanh.

Lang Vương cúi xuống, chăm chú nhìn tiểu bảo bảo một hồi lâu.

Phụ thân và nữ nhi tựa như đang tiến hành một cuộc giao lưu không tiếng động.

Qua một lát, Lang Tạp bật cười.

Hắn cầm tay Tạ Chỉ Thanh, để tay y bao lấy nắm tay mềm mại của bảo bảo.

Trên gương mặt Tạ Linh Nguyệt lập tức xuất hiện một nụ cười mãn nguyện.

Tạ Chỉ Thanh không hiểu bọn họ vừa bí mật trao đổi điều gì, sốt ruột hỏi: "Chuyện gì vậy? Nghĩa là sao?"

Lang Tạp đứng thẳng dậy, để Tạ Chỉ Thanh dựa vào bụng mình, nói: "Con bé nhận người thân rồi, muốn nhìn thấy ngươi, phải để ngươi nắm tay mới yên tâm."

Tạ Chỉ Thanh sững sờ: "Nhận người thân... là ý gì?"

Hiếm khi thấy Lang Vương lộ ra nụ cười rõ ràng như vậy. Lông mày hắn giãn ra, thần thái vừa nhẹ nhàng vừa đắc ý.

Hắn đưa tay xoa nhẹ gương mặt Tạ Chỉ Thanh, lớn tiếng nói: "Nhận người thân, nghĩa là Tạ Linh Nguyệt đã biết chúng ta là một gia đình rồi!"

Tạ Chỉ Thanh ngước nhìn Lang Tạp, vẻ mặt vẫn như chưa kịp tiêu hóa lời hắn nói.

Lúc này, nắm tay nhỏ của Tạ Linh Nguyệt trong lòng bàn tay y khẽ nhúch nhích, đôi môi nhỏ cũng chúm chím chu lên.

"Ư a —" Tạ Linh Nguyệt hé miệng phát ra mấy âm thanh.

Đôi mắt đen tròn xoe của nàng cứ dõi theo Tạ Chỉ Thanh, những ngón tay ngắn ngủn không ngừng chọc chọc vào lòng bàn tay y.

Tạ Chỉ Thanh như được ngâm mình trong niềm vui sướng.

Y ngơ ngác chỉ vào chính mình, miệng lắp bắp "ta, ta... ngươi, ngươi", qua nửa ngày cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Cuối cùng vẫn là Lang Tạp ôm y vào lòng, nhẹ giọng dỗ bảo bảo: "Vài ngày nữa là được về nhà rồi, Linh Nguyệt có vui không?"

Tạ Linh Nguyệt cười toe toét. Bàn tay nhỏ bé vẫn lắc lư trong tay Tạ Chỉ Thanh, lần này nàng lại vẫy vẫy bàn tay còn lại, giơ nắm đấm nhỏ về phía Lang Tạp.

Tưởng đâu bé con sẽ giống như khi nãy nhẹ nhàng chạm chạm vào Tạ Chỉ Thanh, không ngờ...

"Bốp —"

Tạ Linh Nguyệt giáng một cú đấm thẳng lên mu bàn tay Lang Tạp, lực đạo lớn hết sức, tiếng va chạm da thịt khiến A Thắc Tư đang nằm ở góc phòng cũng phải giật mình.

Lang Tạp bất đắc dĩ: "..."

Tạ Chỉ Thanh chớp chớp mắt, thử lên tiếng khuyên: "...Linh Nguyệt không được đánh A phụ đâu nhé."

Vừa nói xong, Tạ Linh Nguyệt lại tiếp tục nện thêm một quyền.

Tạ Chỉ Thanh: "..."

Lang Tạp hết nói nổi: "Ngươi đó, tật xấu gì đây hả?"

Tạ Linh Nguyệt rụt bàn tay nhỏ bé về, cắn cắn ngón tay vô tội nhìn hắn.

Lang Tạp thật sự vừa tức vừa buồn cười, hừ lạnh: "Hiện tại ngươi còn nhỏ, bổn vương không thèm tính toán với ngươi. Chờ lớn lên đi, xem bản vương dạy dỗ ngươi thế nào."

Tạ Chỉ Thanh xấu hổ cười, vội nói: "Tiểu Linh Nguyệt là thú con, chắc còn chưa biết cách khống chế sức lực! Sau này chúng ta từ từ dạy nàng, đừng giận mà..."

Nghe vậy, Tạ Linh Nguyệt lại đưa bàn tay nhỏ bé vừa gây họa khi nãy chọc nhẹ nhẹ lên người Tạ Chỉ Thanh.

Tạ Chỉ Thanh: "..." Thôi được rồi, coi như ta chưa nói gì.

Trong lòng y có một dự cảm, tiểu bảo bảo do mình sinh ra sợ là sau này sẽ trở thành một hỗn thế ma vương...

Tình hình trước mắt, Lang Vương còn đang hùng hùng hổ hổ nói muốn dạy dỗ tiểu Linh Nguyệt cho thật nghiêm khắc.

Cúi đầu nhìn, tiểu bảo bảo vẫn đang cắn tay cười khúc khích, đôi mắt sáng long lanh chăm chú nhìn người phụ thân đang nổi giận đùng đùng của mình.

Tạ Chỉ Thanh cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

May mắn mấy vị bô lão đã quay trở lại nghỉ ngơi, kịp thời giải vây cho tình thế khó xử của y.

Tạ Chỉ Thanh vội vàng kéo cánh tay Lang Tạp, lắp bắp nói: "V... vậy, ngày mai chúng ta đến đón bảo bảo về nhà nhé!"

Sau đó cùng Lang Tạp nhanh chóng rời khỏi đó.

Trên đường trở về, Lang Tạp vẫn còn giận đến mức phồng mang trợn mắt, bộ dáng rất không vui.

"Tức chết ta!" Lang Tạp nghiến răng nói, "Từ lúc ở trong bụng nó đã đấm đá ta liên hồi rồi."

Tạ Chỉ Thanh cong mắt cười, khoác tay Lang Tạp, dỗ hắn: "Con bé quá hiếu động thôi mà."

Lang Tạp hừ lạnh một tiếng.

"Sau này dạy dỗ thật tốt là được." Giọng nói của Tạ Chỉ Thanh dịu dàng như nước, "Ta sẽ dạy nàng. Sao có thể đánh phụ thân được chứ, đúng là bảo bảo hư—"

Chưa nói hết câu, Tạ Chỉ Thanh chợt nhận ra bên cạnh trống rỗng.

Y quay đầu lại nhìn—

Chỉ thấy Lang Tạp đang ngồi chồm hỗm cách đó mấy bước, thần sắc nghiêm trọng nhìn xuống mặt đất.

"Sao vậy?" Tạ Chỉ Thanh cũng bước đến gần.

"À, không có gì." Lang Tạp đứng dậy, bình thản dịch chân che đi tầm nhìn của y, ngón tay tuỳ tiện chỉ xuống một nói nào đó: "Ta thấy nơi này tuyết vẫn chưa dọn sạch, nên dừng lại xem một chút."

Hắn ôm bờ vai Tạ Chỉ Thanh, vừa đi vừa càm ràm: "Gần đây ta bận bịu quá, đám tiểu tử kia cũng trở nên lười biếng cả rồi. Đã sang tháng năm rồi mà trên nền đất vẫn còn tuyết đọng, thật là quá đáng. Trở về phải dạy dỗ chúng một phen."

Tạ Chỉ Thanh chẳng mảy may nghi ngờ, cười nói: "Được."

Đợi hai người đã đi xa, Lang Tạp quay đầu nhìn lại.

Đúng là trên đường vẫn còn tuyết đọng, nhưng...

Thảo nguyên lạnh và hanh khô, đã sang tháng năm nhưng tuyết vẫn chưa tan hết cũng không có gì làm lạ.

Điều khiến Lang Tạp bận lòng chính là trên nền tuyết lúc nãy có in hình mấy dấu chân hoa mai rất rõ.

Nhìn qua thì rất giống dấu thịt đệm dưới chân của một con sói trưởng thành, nhưng càng nhìn hắn lại càng thấy kỳ lạ.

So với sói, dấu chân đó càng giống... một con hổ hơn.

Trong đầu Lang Tạp chợt hiện lên tin tức về con hổ đã từng xuất hiện ở biên giới thảo nguyên rồi bỗng dưng biến mất không tung tích.

Hắn âm thầm ghi nhớ chuyện này, trong lòng quyết định phải điều tra cho rõ.

...

Về đến nhà, Lang Tạp mỉm cười nói với Tạ Chỉ Thanh: "Ngày mai Linh Nguyệt về nhà rồi, thời gian này các ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt."

Hắn mở miệng nói dối không chớp mắt: "Sau khi hoàn tất việc trí hóa, cả hài nhi lẫn sói con đều vô cùng yếu ớt, cần nên tịnh dưỡng. Các ngươi cứ ở yên trong nhà, đừng chạy lung tung."

"À..." Tạ Chỉ Thanh hơi mất mát nói: "Vậy được thôi..."

Lang Tạp xoa đầu Tạ Chỉ Thanh, ôm người vào lòng, giọng điệu thản nhiên nhưng thần sắc đã trở nên trầm trọng.

Sau đó, hai người cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, sắp xếp lại chiếc giường của hài tử và ổ nhỏ của sói con.

Lúc trước lão Lang Vương và Lang Hậu đã bài trí tân phòng cho bọn họ, không ai ngờ được chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mà Tạ Chỉ Thanh đã mang thai và hạ sinh một tiểu bảo bảo rồi.

Chiếc giường đôi trong phòng nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, đủ cho hai người trưởng thành nằm thoải mái, nhưng nếu để thêm một tiểu hài nhi nằm ở giữa sẽ có phần chật chội.

Sau một phen bàn bạc, hai người quyết định kê thêm một chiếc giường nhỏ kế bên cạnh, để Tạ Linh Nguyệt và Ô Nhĩ Mã ngủ cùng nhau.

Lang Tạp nghiêm túc nói: "Sau khi trí hóa hoàn tất, hài tử sẽ lớn rất nhanh, chưa chắc sẽ thích ngủ chung với phụ mẫu. Hơn nữa, đối với Lang tộc chúng ta mà nói, bằng hữu tốt nhất trong cả đời chính là hóa thú hình của mình. Để hai đứa nhỏ thân thiết với nhau từ bé là việc vô cùng quan trọng."

Tạ Chỉ Thanh nghi hoặc nhìn hắn: "Thật sao? Lời này theo lý luận là vậy, hay là còn có chút tư tâm trong đó nữa?"

"..." Lang Tạp thầm than, Tiểu Thanh Nhi học xấu rồi, càng lúc càng thông minh.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nghiêm nghị đáp: "Được rồi, có một chút tư tâm. Nhưng những điều ta nói đều là sự thật!"

Tạ Chỉ Thanh làm mặt xấu, nhăn mũi chọc chọc vào eo Lang Tạp.

Vì vậy chiếc giường nhỏ của tiểu bảo bảo và ổ nhỏ của tiểu sói con tạm thời được đặt ngay bên cạnh giường của cha mẹ.

Ngoài việc sắp xếp giường nhỏ, hai người còn tiện tay dọn dẹp lại một số đồ đạc trong nhà.

Tạ Chỉ Thanh dời chiếc lồng nhỏ của Phù Phù ra một góc xa hơn — thật lòng mà nói, với tính cách hiếu động mà tiểu Linh Nguyệt đã bộc lộ ra, y lo rằng sau này nàng sẽ "gây họa" cho cả Phù Phù. Linh Nguyệt là bảo bảo, mà Phù Phù cũng là tiểu bảo bối của y, tiểu lang và tiểu thỏ phải biết hòa thuận với nhau. Trước khi hai bé làm quen, vẫn nên nuôi cách ly mới là tốt nhất.

Lang Tạp thì mang cả ổ của A Thắc Tư dọn vào trong phòng.

Thú tộc vốn nhạy bén với sự ra đời của sinh mệnh hơn loài người nhiều lần, đối với việc chăm sóc cho sói con lại càng là thiên bẩm, không cần ai dạy cũng tự hiểu ra.

Hắn ngồi xổm trên nền nhà, nghiêm túc dặn dò sói lớn: "A Thắc Tư, đợi Ô Nhĩ Mã trở về nhà, ngươi phải chăm sóc sói con cho thật tốt, biết chưa?"

A Thắc Tư cũng nghiêm mặt, gương mặt lạnh lùng của sói lớn toát ra vẻ nghiêm túc và đáng tin cậy khiến người ta yên tâm.

Lang Tạp giơ tay phải lên đặt trước mặt A Thắc Tư, nói: "Một lời đã định."

A Thắc Tư ngước mắt nhìn chủ nhân, không chút do dự giơ móng trước bên phải lên, trịnh trọng đặt vào lòng bàn tay hắn.

Nó không biết nói, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm đáp lại chủ nhân: "Một lời đã định."

Tạ Chỉ Thanh vừa sắp xếp xong chiếc lồng của Phù Phù, quay đầu thấy hai con sói đang nghiêm chỉnh ngồi xổm trên mặt đất, y cũng hí hửng chạy tới cũng ngồi xuống bên cạnh.

"Các ngươi đang làm gì đó?" Tạ Chỉ Thanh hai tay nâng cằm, thấy một tay một móng đang giao nhau, lập tức đặt bàn tay của mình lên trên, vui vẻ hoan hô: "Ta cũng muốn tham gia!"

Lang Tạp xoa xoa đầu tiểu hoàng tử.

Lúc này Phù Phù dường như cũng không cam lòng, nó ở trong lồng liên tục nhảy nhót.

"Được được được, Phù Phù cũng muốn tham gia phải không?" Tạ Chỉ Thanh vội vàng chạy lại, mở lồng thả nó ra.

Thỏ nhỏ nhảy lạch bạch từng bước ngắn đến bên cạnh hai con sói, sau đó bị Tạ Chỉ Thanh bế lên ôm vào ngực.

Y ôm Phù Phù, vui vẻ nói: "Được rồi, từ ngày mai chúng ta sẽ không còn là một nhà bốn người nữa!"

Tạ Chỉ Thanh nói xong thì hơi xấu hổ, đôi mắt cong cong cười nói: "Từ ngày mai, chúng ta chính là một nhà sáu người rồi đó!"

Lang Tạp kéo y ôm vào lòng, khóe môi cong lên.

Hắn nhắm mắt lại, nói: "Ừm, một nhà sáu người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com