Chương 68
Tác giả: Tô Tô Tô Ngữ.
Biên tập: Angel Anette.
...
Chương 68:
Trước đó Tạ Chỉ Thanh còn cảm thấy bản thân mình đã đủ bình tĩnh, vậy mà đến khi thực sự gặp mặt được người thân, nỗi nhớ nhung và kích động lại thay phiên nhau dâng lên trong lòng.
Tạ Chỉ Phong dường như đã tròn trịa hơn một chút, không còn gầy yếu như khi trước đây nữa; Tiểu Nguyệt cũng cao lên rất nhiều, chỉ mới mấy tháng không gặp vậy mà chiều cao của nàng đã chạm tới vai y; và còn phụ hoàng...
Phụ hoàng đã già rồi.
Tạ Chỉ Thanh chưa bao giờ nhận ra điều đó rõ ràng đến vậy, sống mũi ê ẩm, y lặng lẽ nhìn người phụ thân mà từ bé đến lớn mình luôn kính trọng nhất.
Sao phụ hoàng lại già nhanh như thế...
Khi mình rời khỏi An Du đi đến thảo nguyên, phụ hoàng vẫn còn trẻ mà.
Khi đó mái tóc của người đen nhánh, dáng người đĩnh bạt, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế của bậc đế vương.
Vậy mà bây giờ... tóc người đã điểm bạc, sống lưng cũng hơi hơi khom xuống rồi.
Tạ Chỉ Thanh lòng đầy xót xa, suýt thì rơi nước mắt.
Y bước nhanh về phía phụ hoàng, vén vạt áo quỳ xuống trước mặt ông.
Tạ Chỉ Thanh cúi đầu để trán chạm xuống mặt đất, nghiêm cẩn dập đầu hành lễ.
"Hài nhi xin thỉnh an... phụ hoàng."
Nước mắt như chuỗi ngọc vỡ tan, rơi lộp bộp trên mặt đất.
Lão hoàng đế chậm rãi bước đến, khom lưng nâng y dậy. Ông ngắm nhìn gương mặt tiểu hài tử, thở dài một hơi, hồi lâu vẫn không thốt nên lời.
Tạ Chỉ Phong ở phía sau được mấy thị vệ và tiểu công chúa dìu xuống ngồi vào xe lăn. Y cười tủm tỉm tiến lại gần hai người họ, khuyên nhủ: "Phụ hoàng, đừng đứng ngoài này nữa."
"À, đúng rồi!" Tạ Chỉ Thanh vội vàng lau nước mắt, quay người giới thiệu với lão hoàng đế: "Phụ hoàng, đây đều là người của Lang tộc, để nhi thần lần lượt giới thiệu cho người!"
"Ai nha, tiểu công chúa!" Lang Tiêu Tiêu ùa tới như một cơn gió, lập tức đưa tay bẹo má Tạ Chỉ Nguyệt, miệng ríu rít: "Tiểu công chúa lớn thế này rồi sao? Mau để Lang tỷ tỷ nhìn kỹ một chút nào!"
Tạ Chỉ Nguyệt vất vả tránh khỏi bàn tay ác quỷ của nàng, rướn cổ tìm kiếm bóng dáng của ca ca, sốt ruột gọi: "Ca ca, ca ca! Bảo bảo đâu? Bảo bảo đâu rồi?!"
Nghe nàng hỏi, lão hoàng đế mới sực nhớ ra. Ông vỗ lên mu bàn tay Tạ Chỉ Thanh, trầm giọng hỏi: "Tiểu Thanh Nhi... cơ thể của con vẫn ổn chứ?"
Tạ Chỉ Thanh mím môi, trả lời: "Vẫn ổn, hài nhi đều tốt cả. Ta..." Y gãi gãi đầu, rất ngượng ngùng mà nói: "...Thực ra, ta cũng không chịu khổ gì nhiều, hơn nữa Tôn Thái y và mọi người đều luôn bên cạnh chăm sóc cho ta."
Lão hoàng đế nghe vậy mới hơi an tâm, nói: "Vậy thì tốt... tốt lắm... Trẫm lo nhất là thân thể con không chịu được."
"Đúng vậy, đại hoàng huynh ở trong cung cũng ngày đêm nhắc đến đệ đấy." Tạ Chỉ Phong bên cạnh cười dịu dàng góp lời.
Tạ Chỉ Thanh xoa xoa gương mặt hơi nóng bừng của mình, nói nhỏ: "Bảo bảo ở trong phòng ạ. Con bé ngủ rồi, nên ta không ôm nàng ra đây."
Tạ Chỉ Phong nheo mắt trêu chọc: "Tiểu Thanh Nhi nhà ta giỏi chăm bảo bảo quá nhỉ?"
"Ca ca!" Tạ Chỉ Thanh nhỏ giọng hờn dỗi, "Đừng cười nhạo ta nữa mà!"
Lão hoàng đế yên lặng lẽ lắng nghe hai hài tử lời qua tiếng lại.
Cặp song sinh này từ nhỏ đã như thế, một người ngoài mặt thường hay vui vẻ, một người thì thực sự vui vẻ từ trong xương cốt.
Cả hai đều có "khiếm khuyết" trên cơ thể nhưng tính tình lại trong sáng và thiện lương hơn bất kỳ ai. Bọn họ nương tựa lẫn nhau mà lớn lên từng ngày, thực sự... thực sự khiến người làm phụ thân như ông cảm thấy vô cùng ấm áp.
Nghĩ tới đây, vành mắt lão hoàng đế chợt ươn ướt. Ông vội vàng ấn xuống nỗi khổ tâm, nói với Tạ Chỉ Thanh rằng: "Đi thôi, dẫn trẫm đi xem... nữ nhi của con."
Tạ Chỉ Thanh bên tai đỏ hồng, lí nhí đáp: "...Vâng."
Lão hoàng đế nói xong thì trong lòng lại hoảng hốt —
Nữ nhi của Tiểu Thanh Nhi, bảo bảo của Tiểu Thanh Nhi.
Ông đưa mắt nhìn bóng của tiểu nhi tử đang dẫn đường đi ở phía trước, trong lòng đầy phức tạp.
Tạ Chỉ Thanh vẫn là dáng vẻ mảnh mai và gầy gò như thế, lão hoàng đế cười khổ, dù có trưởng thành đến đâu, con cái vẫn luôn là những đứa trẻ ở trong lòng cha mẹ.
Vậy mà giờ đây, hài tử của ông... cũng đã có con rồi.
Trong lòng lão hoàng đế đang trăm mối ngổn ngang. Đột nhiên, ông cảm thấy tay áo mình trầm xuống —
Ông cúi đầu nhìn, là Tạ Chỉ Phong đang gọi ông.
Tạ Chỉ Phong mỉm cười, lặng lẽ mấp máy môi nhắc nhở: "Đừng thất thần nữa, phụ hoàng."
Lão hoàng đế ấn ấn tay lên lồng ngực, lần này khi nói chuyện đã lấy lại khí phách như xưa:
"Đi thôi, đi xem... Tạ Linh Nguyệt."
...
Tiểu công chúa là người vui mừng nhất — cuối cùng thì nàng cũng không còn là đứa trẻ nhỏ nhất trong cung nữa.
Nàng vừa nóng lòng muốn nhìn thấy tiểu chất nữ, cũng vừa nhung nhớ Tạ Chỉ Thanh xa cách đã lâu, suốt đoạn đường cứ đi sát bên cạnh y không rời nửa bước.
Tạ Chỉ Thanh cười nói: "Công chúa đã lớn, giờ đã trở thành tiểu cô nương rồi, ca ca không bế nổi nữa đâu."
Tạ Chỉ Nguyệt hơi bĩu môi.
Nàng sờ lên mái tóc của mình, không biết nghĩ tới cái gì, biểu tình trên mặt có hơi lúng túng.
Tạ Chỉ Nguyệt cắn môi, ngập ngừng nói: "Bảo bảo là 'Nguyệt', Tiểu Nguyệt Nhi cũng là 'Nguyệt'..."
Ánh mắt nàng hướng về phía Tạ Chỉ Thanh, vẻ mặt rối rắm.
Tạ Chỉ Thanh vỗ vỗ vai nàng, cười nói: "Đúng vậy, sau này trong nhà chúng ta sẽ có đến hai vầng trăng nhỏ đó."
Nghe vậy, Tạ Chỉ Nguyệt lại hớn hở hẳn lên. Nàng nho nhỏ hoan hô một tiếng, quay đầu lại gọi to: "Ca ca! Huynh nghe thấy chưa?!"
Tạ Chỉ Phong mỉm cười, nhỏ giọng ra hiệu cho thị vệ đẩy xe nhanh hơn vài bước để đuổi kịp. Y nói: "Ta nghe rồi, là hai vầng trăng nhỏ!"
Tạ Chỉ Nguyệt vui vẻ vỗ tay.
Nàng đi giữa hai người ca ca, trong lòng chỉ mong sớm được gặp mặt bảo bảo. Tiểu công chúa hồn nhiên cho rằng mình thực sự là người hạnh phúc nhất trên đời.
...
Lang Tạp đã sớm trở về nhà — Sau khi chào hỏi đoàn người của lão hoàng đế xong, hắn liền tinh ý rời khỏi đó, để lại không gian cho cả gia đình họ hàn huyên tâm sự, còn mình thì tiện thể quay về chăm sóc cho tiểu bảo bảo.
Tạ Linh Nguyệt vẫn đang ngủ.
Đứa nhỏ này... dáng ngủ quả thật chẳng ra làm sao cả.
Nàng nằm sấp vểnh mông lên cao, cằm gối lên gối đầu, tư thế này mà để Tạ Chỉ Thanh nhìn thấy thì thể nào y cũng sẽ cau mày.
Lang Tạp cạn lời nhìn một hồi, dứt khoát nâng bé con dậy, ôm vào lòng để nàng từ từ tỉnh giấc.
Tạ Linh Nguyệt tỏ vẻ không vui, lại đưa tay muốn đánh người, nhưng vừa bị Lang Tạp lườm một cái liền ngượng ngùng rụt tay lại.
"Hung dữ! A nương! Con méc!"
Tuy nàng nói năng đã rõ ràng hơn đôi chút nhưng vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh. Lang Tạp và Tạ Chỉ Thanh mỗi ngày đều phải đoán ý của hài tử, lâu dần cũng hiểu được nàng muốn nói gì.
"Hiện giờ A nương của ngươi không rảnh để nghe ngươi méc." Lang Tạp lắc đầu, đầy mặt đáng tiếc mà nói, "Trong lòng y bây giờ chỉ có phụ hoàng và hoàng huynh của mình thôi, ai thèm quan tâm đến ngươi chứ."
Lang Tạp không hề tỏ vẻ gì trước lời uy hiếp của Tạ Linh Nguyệt, ngược lại còn châm chọc thêm: "Cứ méc đi, A nương của ngươi sắp quay về rồi đấy."
Tạ Linh Nguyệt cực kỳ khiếp sợ.
Nàng oa oa kêu lên: "Cữu cữu! Ngoại công! Méc!"
Lang Tạp đắc ý nói: "Bọn họ lại càng không để ý đến ngươi!"
Tạ Linh Nguyệt vùng vẫy tay chân định đánh hắn.
Đúng lúc đó, cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng mở ra.
Tạ Chỉ Thanh đẩy cửa phòng, còn dẫn theo mấy người ở phía sau.
Tạ Linh Nguyệt lập tức dừng lại tại chỗ, há miệng ngơ ngác mà nhìn y.
Tạ Chỉ Thanh giả vờ tức giận nhíu mày, hỏi: "Linh Nguyệt, lại bắt nạt a phụ rồi sao?"
Tạ Linh Nguyệt mở to mắt, hoảng hốt nói: "Không! Không! Không!!"
Đứa nhỏ này chưa biết nói "không có", nên chỉ toàn nói thành "không".
Tạ Chỉ Thanh quay mặt đi cười trộm, sau đó đi đến bồng Tạ Linh Nguyệt, dịu giọng nói: "Ngoại công tới thăm con rồi! Linh Nguyệt có vui không?"
Tạ Linh Nguyệt hân hoan reo lên: "Vu! Vu!"
Tốc độ học nói của nàng quả thật khiến người ta... vừa kinh ngạc vừa dở khóc dở cười.
Tạ Chỉ Thanh đưa tay che mặt, quay đầu nói với mọi người phía sau: "Linh Nguyệt mới bắt đầu tập nói dạo gần đây thôi, hiện tại chỉ nói được mấy chữ, chưa nói thành câu, ngay cả từ ngữ cũng thường hay nói sai nữa."
Tạ Chỉ Phong rướn cổ nhìn về phía tiểu bảo bảo, dưới tay không ngừng đẩy bánh xe lăn tiến đến gần giường, nóng lòng muốn nhìn xem hài tử của Tiểu Thanh Nhi rốt cuộc có dáng vẻ ra sao.
Trùng hợp thay, lúc này Tạ Linh Nguyệt cũng đã lồm cồm bò từ trong lòng ngực Tạ Chỉ Thanh về lại chiếc giường nhỏ của mình. Nàng nghiêng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Tạ Chỉ Phong.
"!" Tạ Chỉ Phong liên tục xuýt xoa: "Đáng yêu quá! Phụ hoàng, người mau nhìn xem! Linh Nguyệt đáng yêu lắm!"
Thế nhưng Tạ Linh Nguyệt thì...
Đầu óc non nớt của bé con làm sao lý giải được trên đời này còn có chuyện "song sinh giống hệt nhau". Nàng nhìn Tạ Chỉ Phong, gương mặt ngây ngốc hồi lâu, không biết làm sao mà chớp chớp mắt, sau đó vội vàng quay đầu tìm kiếm Tạ Chỉ Thanh.
Tạ Chỉ Thanh vẫn chưa hiểu được sự hoang mang của nàng, chỉ mỉm cười hiền hậu, còn dùng môi mấp máy chỉ về phía trước, ra hiệu cho hài tử chào hỏi mọi người.
Tạ Linh Nguyệt: "......"
Bé con càng thêm kinh hãi!
Sao có thể thế này?! Sao lại có đến hai A nương giống hệt nhau cơ chứ?!
Tạ Linh Nguyệt lặng người hồi lâu, cuối cùng hít sâu một hơi, quyết định tự mình kiểm chứng!
Bé con dùng tay chân bò ra khỏi giường, cánh tay bụ bẫm bám lấy thành giường, nhô đầu ra ngoài quan sát.
Lần này, nàng lại thấy được một tiểu tỷ tỷ.
Tiểu tỷ tỷ ấy mang vẻ mặt do dự, ánh mắt nhìn bé con cũng có chút rụt rè.
Tạ Linh Nguyệt lập tức quẳng chuyện "hai A nương" ra sau đầu, vươn bàn tay mũm mĩm về phía trước, vui vẻ vẫy vẫy: "A! A!"
Dáng vẻ không sợ người lạ này khiến tất cả mọi người trong phòng bật cười vui vẻ.
Tạ Chỉ Thanh cười đến nỗi sắp rơi nước mắt. Y lau nhẹ giọt nước nơi đuôi mắt, đi đến bế Tạ Linh Nguyệt lên, dịu dàng hỏi: "Linh Nguyệt muốn được ai bế nào?"
Tạ Linh Nguyệt suy nghĩ một lát, ánh mắt đảo qua người kì lạ có gương mặt giống hệt A nương rồi lại nhìn sang tiểu tỷ tỷ đang đứng bên cạnh.
Được rồi, quyết định rồi!
Tạ Linh Nguyệt giang hai cánh tay về phía tiểu tỷ tỷ, nói to: "Bế!"
"...Ta?" Công chúa ngơ ngác chỉ vào mũi mình, lắp bắp: "Ta... ta..."
Nàng đỏ mặt nép sau lưng lão hoàng đế, thẹn thùng nói: "Ta sợ lỡ tay làm rơi bảo bảo mất..."
Cái miệng nhỏ của Tạ Linh Nguyệt trề ra một chút.
Thôi vậy... để tìm người khác vậy.
Bé con đảo mắt tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Lần này, nàng chỉ tay về phía một lão nhân đầu tóc hoa râm nhưng đôi mắt vẫn trong sáng hữu thần.
"Hắc!" Tạ Linh Nguyệt kêu lên, "Hắc!"
Tạ Chỉ Thanh: "......"
Y vội vàng ấn bàn tay nhỏ của nàng xuống, hạ giọng nhắc nhở: "Không được dùng tay chỉ vào ngoại công như vậy."
Ngoại công? Tạ Linh Nguyệt nghiêng đầu.
Bé con ngậm ngón tay tiếp tục nhìn về phía lão nhân, lớn tiếng gọi ông: "Ngoại! Ngoại!"
Lão hoàng đế ngẩn người giây lát, rồi mới chậm rãi hoàn hồn.
Tạ Linh Nguyệt đang gọi ông... Bảo bảo của Tiểu Thanh Nhi đang gọi ông...
Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Tạ Linh Nguyệt, lão hoàng đế đã thất thần.
Đứa nhỏ này... thực sự quá giống Tạ Chỉ Thanh lúc mới sinh...
Lão hoàng đế chậm rãi đưa tay về phía tiểu bảo bảo, vững vàng ôm nàng trên tay.
Tạ Linh Nguyệt dùng ngón tay nhỏ chọc nhẹ lên gương mặt ông, hai mắt đen nhánh sáng ngời.
Ông ngẩng đầu, thấy Tạ Chỉ Thanh đang đứng ở đối diện mỉm người nhìn hai người.
Lão hoàng đế trong nháy mắt cảm thấy bản thân như được trở lại quá khứ. Ông lại nhìn xuống Tạ Linh Nguyệt trong lòng mình, nét mặt tràn đầy yêu thương.
Ông chạm vào gương mặt nhỏ của bé con, giọng nói run lên một chút: "Linh Nguyệt rất giống... rất giống con khi còn nhỏ..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com