Chương 74: Cậu út nhà họ Tiền
Edit + Beta: Hạ Uyển
***
Chương 74: Cậu út nhà họ Tiền
"Sao cháu lại về rồi?"
Những bộ quần áo mùa xuân mà Từ Mẫn Thanh đặt may dạo trước hôm nay đã được giao đến, bà ấy rảnh rỗi không có việc gì làm nên treo hai bộ ra ngoài, ủi lại cho thẳng thớm. Bà ấy đang nghĩ chờ Thương Vân Tú về thử xem có cần cắt tay áo ngắn đi một chút không, nhìn bằng mắt thường thì thấy có vẻ hơi dài. Từ Mẫn Thanh vừa ngước lên, vừa lúc trông thấy Thương Vân Tú đi vào cửa.
Thương Vân Tú điều chỉnh lại nét mặt ủ rũ, mỉm cười thong thả đi vào: "Thật đẹp."
Từ Mẫn Thanh cười nói: "Kiểu dáng này trước nay chưa có ai may, dì sửa lại bản thiết kế, không biết khi mặc trên người cháu sẽ ra sao."
Thương Vân Tú sờ thử, chất vải mềm mại, độ dày vừa phải, rất thích hợp để mặc vào mùa xuân.
Bộ vest màu đen thuần được thiết kế lại, kiểu dáng không cứng nhắc như những bộ vest bình thường khác, phối thêm một chiếc ghim cài ngực hình con cá bằng kim cương, đơn giản mà thanh lịch. Một bộ khác là trường sam màu trắng bạc có thể mặc hàng ngày, bên ngoài có áo khoác màu trắng. Nền vải có hoa văn chìm, vừa khiêm tốn vừa tỏa sáng, nút cài có màu hồng nhạt, chỉ nhìn thôi cũng toát lên khí chất nhã nhặn ôn hòa.
Từ Mẫn Thanh rất thích bộ quần áo này, lấy xuống ướm thử lên người y, vén ống tay áo lên đo kích thước: "Vân Tú, cháu mặc thử đi, để gì xem có vừa người không."
"Vâng."
Thương Vân Tú cầm quần áo lên lầu, chỉ chốc lát sau đã mặc xong đi xuống. Hai mắt Từ Mẫn Thanh sáng rực lên, giúp y vuốt phẳng các nếp nhăn, ống tay áo khiến bà ấy lo lắng nhất cũng vừa như in: "Đẹp lắm, hôm sinh nhật của Đốc quân phu nhân cháu cứ mặc bộ này đi, dì cảm thấy còn hợp hơn cả bộ vest kia nữa."
"Sinh nhật của bà Tiêu của phủ Đốc quân?" Thương Vân Tú vẫn chưa biết chuyện này. Nghĩ đến mới chợt hiểu vì sao Phó Vinh Khanh và vợ con lại xuất hiện ở tiệm may, thì ra là muốn dự tiệc sinh nhật nên cố ý đến may quần áo mới.
Hai nhà có quan hệ họ hàng, chuẩn bị kỹ càng hơn cũng không lạ.
"Ừ, dì cứ nghĩ một thời gian nữa cháu mới về, quên nhắc cháu không được ở ngoài gió lạnh quá lâu, dù có nói chuyện với ai cũng phải đi tới chỗ khuất gió." Từ Mẫn Thanh vuốt tóc mái của Thương Vân Tú, nói: "Dì sai Tiểu Lâm đi truyền lời, cháu không gặp nó à?"
"Đi lúc nào ạ?"
"Mới đây thôi."
"Ồ, vậy chắc là bỏ lỡ nhau rồi."
Trong lòng Thương Vân Tú chứa rất nhiều tâm sự nhưng y biết Từ Mẫn Thanh muốn y thử nốt bộ vest còn lại, thế là kiên nhẫn ở cùng bà ấy. Sau khi thử bộ vest, ngoài trừ tay áo hơi rộng thì còn lại cũng khá vừa.
"Vân Tú, dì sẽ dựa vào số đo này để may mấy bộ màu khác, dì thấy cháu rất trắng, màu trắng rất hợp với cháu."
"Cảm ơn dì Từ." Thương Vân Tú cởi chiếc áo vest, chỉ để lại chiếc áo sơ mi màu xanh đậm tay rộng bên trong, vừa cởi nút tay áo vừa nói: "Dù Từ, cháu nghĩ kỹ rồi, sau này cháu không lấy tên Thương Vân Tú nữa. Gọi theo tên Tiền Lương Trạch mà mọi người đặt cho cháu, được không?"
Từ Mẫn Thanh sững sờ, đây là lần đầu Thương Vân Tú nhắc về tên của mình, bà ấy nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao ạ." Thương Vân Tú cởi nút áo bên tay khác, thả lỏng nói: "Không phải Ngũ Hành của cháu thiếu Thủy sao? Cháu muốn bổ sung một chút."
Lời này khiến Từ Mẫn Thanh không xen vào được nữa nhưng bà ấy thấy chỉ là một cái tên thôi, gọi thế nào không phải là gọi? Bà ấy sợ đứa trẻ cảm thấy ấm ức, giờ y muốn thì chiều theo y vậy.
Nhìn thấy y nói chuyện và đi lại đều có vẻ mệt mỏi, bà ấy vội vàng thúc giục y lên lầu nghỉ ngơi.
...
Bên ngoài Tam Cảnh viên, người hầu Tiểu Lâm của nhà họ Tiền nhấn chuông cửa, không bao lâu sau có một cô hầu đi ra, đứng cách của sắt hỏi cậu tìm ai.
"Cậu Tiền nhà chúng tôi có ở đây không?"
Tiểu Lâm chỉ biết cậu Tiền đến Tam Cảnh viên, có vào hay không thì không biết. Cậu hỏi như thế, người hầu bên trong không phải lúc nào cũng có mặt ở đây, không tiện trả lời ngay nên nói muốn quay về xem một chút.
Chiếc ô tô màu đen rẽ vào từ đường lớn, người hầu mới định đi vào hỏi quay trở lại mở cổng sắt ra, người hầu và bảo mẫu cùng đi ra đón.
"Có khách đến nhà à?" Phó Vinh Khanh quay đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, chiếc xe dừng ở cửa sắt là của Tứ Lâm Công quán: "Sao thế? Ông cụ Tiền tìm được bật lửa của tôi rồi à?"
Cô hầu không biết chuyện bật lửa, nghe mà như lọt vào trong sương mù, giải thích: "Là tới tìm cậu Tiền ạ."
"Cậu... Tiền?" Phó Vinh Khanh gật đầu: "Cậu út nhà họ Tiền mới về kia sao? Cậu ta tới nhà à?"
Quản gia lắc đầu nói: "Hôm nay không có ai đến nhà cả."
"Vậy là không có rồi, tôi sẽ đến nơi khác tìm." Tiểu Lâm muốn về báo lại với Từ Mẫn Thanh, Phó Vinh Khanh lại gọi người lại: "Hôm nay cậu Tiền của mấy người về Bình Dương khi nào?"
Sáng nay báo vừa đưa tin, sao người lại về nhanh thế? Sau này trong lúc kinh doanh cũng sẽ gặp nhau, đến chào hỏi cũng là chuyện bình thường, nói không chừng người đã tới nhưng không thấy ai nên mới đi. Lúc trước chưa từng nghe nói nhà họ Tiền còn có một cậu chủ, Phó Vinh Khanh chỉ thấy tò mò thôi.
Tiểu Lâm: "Đến Bình Dương vào sáng nay. Trước khi ra ngoài ngài ấy nói là đến Bình Dương, bà chủ sai tôi đến dặn đừng để cậu chủ bị lạnh."
"Sức khỏe của cậu chủ nhà các người không tốt à?"
Tiểu Lâm gật đầu: "Rất tệ, đang uống thuốc ạ."
"Cậu đến chỗ khác tìm thử xem, chào hỏi ông cụ Tiền giúp tôi nhé, có thời gian nhất định tôi sẽ đến nhà thăm hỏi." Phó Vinh Khanh quay đầu nói với anh mình: "Không cần chờ em ăn tối, em muốn đến ngân hàng một chuyến, tối còn bận chuyện khác, nếu quá muộn em sẽ nghỉ lại biệt thự Dương Lâm."
"Chú phải đến tiệc sinh nhật của dì Tiêu đấy. Bận rộn cũng phải dành chút thời gian mà đến, năm ngoái cả nhà người ta đã đến dự sinh nhật của mẹ đấy." Phó Vinh Thành ôm con trai đang ngủ say. Lúc xuống xe thì nhẹ tay giao cho bảo mẫu, sau đó quay lại đỡ vợ mình xuống xe. Trong thời gian này anh ta vẫn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn từ em trai mình.
Anh ta đi vòng tới cửa sổ ghế lái, tận tình khuyên nhủ: "Có nghe không đấy? Dù thế nào cũng phải có mặt."
"Đến đi nhẹ nhàng thì em sẽ đi, nếu như họ còn giới thiệu con gái nhà này nhà kia cho em, em không đi đâu." Phó Vinh Khanh gỡ cánh tay đang đặt trên cửa xe của anh mình xuống: "Được rồi, nói với cha mẹ giúp em đi, đừng hại em đấy."
Nếu không phải cửa sổ xe đã được nâng lên, Phó Vinh Thành đã mắng hắn vài câu rồi.
Phó Vinh Khanh đến ngân hàng lượn một vòng rồi đến Lê viên, hôm nay hắn không nghe hí mà tìm Tống Linh Duật đi dự tiệc sinh nhật cùng mình. Hắn hiểu rất rõ cha mẹ mình, giờ mà không đi là không được. Nếu không có ai đi cùng, Bạch Tri Thu sẽ cảm thấy con út đáng thương, sẽ tìm ngay cho hắn một người đồng hành, đi cùng người khác chi bằng tìm người quen là Tống Linh Duật.
"Tôi nghe nói cậu chủ nhà họ Tiền về nước à?" Tống Linh Duật mới học kỹ thuật pha trà, đẩy chén đầu tiên tới trước mặt Phó Vinh Khanh. Người này từ khi làm mất bật lửa thì không động vào thuốc lá nữa, chuyển cơn thèm thuốc kia sang trà.
"Đúng vậy, nhỏ hơn Tiền Thục Đệ hai tuổi." Phó Vinh Khanh tính nhẩm trong lòng: "Hai mươi ba?"
Cũng nhỏ thật, bằng tuổi của Tú Tú.
"Trẻ nha." Tống Linh Duật nói: "Anh gặp chưa?"
"Vẫn chưa." Phó Vinh Khanh liếc anh ta một cái: "Ý của anh là người nào tôi cũng nên gặp một lần?"
"Là muốn anh có nhiều bạn hơn." Tống Linh Duật nghịch nước trà trên tay, lóng ngóng nấu ly thứ hai, thấy màu sắc có vẻ không đúng lắm, anh ta lẳng lặng đổ đi: "Đương nhiên, tôi nói chỉ là bạn bình thường, không có ý gì khác."
Phó Vinh Khanh không thèm để ý đến lời anh ta nói, lúc buồn bực không lên tiếng là lại nghĩ tới Thương Vân Tú, hắn nghĩ mai rảnh rỗi, phải lấy rượu đến nghĩa trang Lan Sơn ở cùng Tú Tú.
Tống Linh Duật: "Một thời gian ngắn nữa Triệu Nguyên Tự sẽ được thả ra, thương nhân nước ngoài đã không còn dám làm loạn ở Bình Dương nữa, địa vị của cậu ta không còn như trước. Không biết mất đi sự ủng hộ thì sẽ ra sao?"
Người phương Tây tên Châu kia đột nhiên bỏ mạng vào một năm trước, hôm đó mưa to gió lớn, sấm sét vang dội, việc ông ta chết cũng cứ vậy mà thành. Nhưng mà đêm hôm đó Phó Vinh Khanh cả người ướt sũng đến tìm anh ta uống rượu, Tống Linh Duật nghĩ một chút đã biết chân tướng. Không chỉ anh ta, có lẽ người khác cũng biết chuyện gì xảy ra nhưng không ai dám truy cứu. Nhà họ Phó ngày càng lớn mạnh, người nào người nấy đều muốn lấy lòng và tôn thờ nhà họ Phó kia kìa.
"Chẳng lẽ anh còn muốn giúp hắn ta?" Phó Vinh Khanh liếc Tống Linh Duật một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép đẩy chén trà đầu tiên về: "Giúp đi, kéo về bên cạnh mà nuôi. Đm, tôi không coi anh là anh em nữa đâu."
Lúc nói chuyện có một người đàn ông cao gầy, vẻ ngoài vượt trội, khí chất trầm ổn, giơ tay nhấc chân cũng xem như nhã nhặn đi vào. Anh cầm trong tay bánh đào giòn và lá trà vừa mua, bỗng khựng lại tại chỗ.
Phó Vinh Khanh không biết là vô ý hay cố tình, nhắc lại câu hỏi và cái tên kia một lần nữa: "Chẳng lẽ anh còn muốn giúp Triệu Nguyên Tự?"
"Tôi..."Giọng điệu của Tống Linh Duật rõ ràng không được tự nhiên, anh ta lẩm bẩm và nhìn người đàn ông đứng ở cửa.
Người đàn ông để bánh đào giòn và lá trà thượng hạng xuống, cầm áo vest treo trên kệ lên: "Ngài Tống có khách, tôi đi trước."
Tống Linh Duật rầu rĩ ừm một tiếng, Phó Vinh Khanh lại nói: "Ông chủ Tần dừng bước, Linh Duật mới có có chuyện muốn bàn với anh, tôi với anh ấy không có gì để nói, hai người trò chuyện đi."
Phó Vinh Khanh uống ly trà kia, nhíu mày lắc đầu liên tục: "Trà gì chứ, vừa đắng vừa chát, động tác của anh thì đẹp đấy, đáng tiếc chỉ được cái mã ngoài."
Nói móc xong cậu Phó cũng đi thẳng không thèm quay đầu.
Tống Linh Duật không tin là khó uống như vậy, anh ta đưa ly trà vừa pha xong lên miệng, hơi nóng, nhấp một ngụm đã thấy đắng chát khó nuốt, Phó Vinh Khanh còn nuốt xuống, đánh giá vừa rồi đã là nể mặt lắm rồi.
Tần Nham Quân ngồi xuống chỗ Phó Vinh Khanh vừa ngồi, nắm lấy tay Tống Linh Duật, kéo cổ tay anh ta đưa trà lên miệng nhấp một ngụm, sắc mặt không đổi: "Có vị đắng là do canh thời gian ngâm trà không chuẩn, thử làm thế này xem." Anh đi ra sau lưng Tống Linh Duật, nắm lấy tay anh ta dạy lại động tác mình đã dạy mấy ngày trước, chỉ điểm: "Đừng để rò khí, ngâm mười mấy giây rồi lắc trà."
Tần Nham Quân mở nắp ra rồi trượt một vòng theo mép ly, hơi nóng bốc lên bọc lấy hương trà bay ra, Tống Linh Duật khẽ ngửi, mùi hương đúng là không giống anh ta tự pha.
"Động tác của tôi cũng giống như anh." Tống Linh Duật nghiêng đầu nhìn anh, cả người bị người kia ôm vào lòng. Lúc này anh ta mới nhận ra điểm không thích hợp nhưng tư thế này lại khiến anh ta không thể nghĩ gì nữa, giống như một khúc gỗ vậy, thế là lại ngửa đầu ra sau nhìn động tác của Tần Nham Quân.
Tần Nham Quân nhẹ nhàng lắc hai chiếc ly, nhấc nó lên và rót trà vào cái ly mới trước mặt, rót theo hình tròn rồi ngược lại, cuối cùng nghiêng chiếc ly và rót ra một ít trà đậm hơn thì mới xong: "Ông chủ Phó nói em có chuyện muốn nói với tôi à?"
"Hắn nói bậy đấy, cả ngày em đều dính lấy anh, có gì muốn nói nữa chứ?"
Tần Nham Quân lại hỏi: "Đợi Triệu Nguyên Tự ra tù em có đưa hắn ta về bên cạnh mình không?"
"Cái gì cơ?" Tống Linh Duật nghe rất rõ nhưng lại cố ý giả vờ hồ đồ, nhìn chằm chằm vào bàn tay ấm áp đang đặt lên mu bàn tay của mình.
"Tôi chỉ muốn biết, em có tình cảm gì với hắn ta." Tần Nham Quân tiếp tục động tác, đổ hết trà vừa rót ra: "Linh Duật, em biết tâm tư của tôi, tôi cũng không bao giờ cưỡng ép em. Nếu như em có chút tình cảm nào với Triệu Nguyên Tự, tôi sẽ biết bản thân nên làm thế nào."
"Em với cậu ta..." Tống Linh Duật dừng lại, rút bàn tay khỏi tay anh: "Em với cậu ta phần lớn là tình thầy trò. Khi cậu ta chọn rời khỏi gánh hát, rời khỏi Lê viên, chút tình nghĩa ấy cũng dứt rồi, không còn gì khác." Tống Linh Duật nghiêng đầu nhìn người đàn ông: "Nham Quân, em không biết bản thân mình có chỗ nào tốt. Thật ra em không giỏi việc gì cả, anh không cần đối xử với em như vậy."
"Chỉ cần trong lòng em không có hắn ta, tôi đã cảm thấy những thứ này xứng đáng." Tần Nham Quân siết chặt vòng tay, ôm lấy anh ta từ phía sau: "Vừa rồi em do dự mấy giây, em biết tôi đang nghĩ gì không?"
"Anh muốn rời đi?"
Tần Nham Quân lắc đầu: "Tôi nghĩ hay cứ dứt khoát lừa em về, Triệu Nguyên Tự có ra tù cũng không tìm thấy em."
...
Vào ngày sinh nhật của bà Tiêu, phủ Đốc quân mở rộng cửa lớn, có thể thấy được ông Tiêu rất quan tâm vợ mình. Phó Vinh Khanh không đi đón Tống Linh Duật mà tự tới trước, chờ Tần Nham Quân đưa Tống Linh Duật tới. Từ xa cách cửa kính xe đã thấy Tần Nham Quân nắm cằm ngài Tống rồi hôn một cái, lúc Tống Linh Duật xuống xe gương mặt đã đỏ bừng lên.
"Sao anh ta không vào?" Phó Vinh Khanh hất cằm về phía chiếc xe, hỏi.
"Anh ấy về công ty có việc." Tống Linh Duật ngượng ngùng liếc hắn một cái. Trong lòng chột dạ, khi thấy người khác nhìn mình anh ta lại càng bất an hơn.
"Đi thôi Tống Linh Duật, có chút chuyện này mà anh và anh ta đã dây dưa hai năm, đừng nói là hôn một cái, có lăn lên giường tôi cũng không cảm thấy kỳ quái." Phó Vinh Khanh ho khan một cái: "Tôi nói trước nhé, nếu như hai người thành đôi, không mời tôi bữa cơm là không xong đâu."
Tần Nham Quân có thể quen biết Tống Linh Duật hoàn toàn là nhờ Phó Vinh Khanh. Lần đầu tiên Tần Nham Quân đến Bình Dương để mở chi nhánh công ty, anh đã được giới thiệu đến gặp Phó Vinh Khanh. Phó Vinh Khanh thì sao? Hắn thường xuyên dẫn anh tới Lê viên để gắn kết quan hệ, bàn bạc công việc, nghe hí khúc. Sau vài lần gặp gỡ, trái tim của ông chủ Tần bị ngài Tống câu đi mất, nhưng lá gan của anh quá nhỏ, hai năm mới hôn được một cái.
"Chuyện này để sau hãy nói." Xưa nay Tống Linh Duật luôn ngại nói đến mấy chuyện này, đang định đổi chủ đề, ngẩng đầu lên đã thấy xe của Tứ Lâm Công quán đến. Có một người đàn ông đang quay lưng về phía họ và nói chuyện với một người khác.
"Nhìn kìa, cậu út của nhà họ Tiền đấy." Tống Linh Duật nói: "Bọn họ giấu kỹ thật, trước kia chưa từng nghe nói bao giờ."
Phó Vinh Khanh nhìn theo hướng anh ta đang nhìn. Cậu út nhà họ Tiền đang quay mặt về phía hắn, thân hình hơi gầy, đeo một chiếc kính viền bạc, tóc đen dài qua vai. Ngoại trừ tóc mái bị gió thổi tung thì phần còn lại đều được buộc gọn sau gáy. Trên cổ y quàng chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt, giấu cả cằm vào bên trong, từ mũi trở lên bị tóc mái che hơn nửa, thật sự không nhìn rõ mặt, chỉ là không hiểu sao hắn lại cảm thấy quen thuộc.
"Đi vào đi, cha mẹ anh tới trước rồi." Tống Linh Duật kéo hắn một cái, hai người đưa thiệp mời rồi đi vào.
"Cậu ta hơi..."
Tống Linh Duật tiếp lời hắn: "Thương Vân Tú?"
Phó Vinh Khanh không nói lời nào.
Tống Linh Duật lắc đầu: "Không giống, anh đừng nghĩ nữa."
Hai năm nay Phó Vinh Khanh từng nhìn thấy rất nhiều người giống Thương Vân Tú. Hoặc là bóng lưng, đôi mắt hay mũi miệng, chỉ giống một chút cũng khiến hắn nhìn một lúc lâu.
Thật ra nhìn kỹ đều không giống, chỉ là Phó Vinh Khanh nhớ người kia đến phát rồ mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com