Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Lại say

Đúng vậy, Chu Lệ bá đạo, có đôi khi sẽ đấu đá lung tung, nhưng hắn không ngốc, chuyện Giang Thần có thể nghĩ đến, hắn đương nhiên cũng có thể nghĩ đến.

Kỳ thật đối với chuyện mình làm, hắn cũng cực kỳ khinh thường, hắn trước nay đều không thích dùng thân phận con trai độc nhất của Chu gia để đàn áp kẻ khác.

Hắn cảm thấy một nam nhân động tí là dùng thế lực gia tộc mới có thể khống chế nổi người ta thật sự là rất vô dụng.

Nhưng thời điểm nằm trên bàn giải phẫu khâu vết thương, nhớ tới đủ loại biểu hiện của Giang Thần trong quá khứ, hắn đột nhiên hiểu thấu nhiều điều.

Từ trước đến giờ, Giang Thần không phải sợ hắn, mà là sợ Chu Đồng, rất nhiều lúc cũng không phải vì chính bản thân anh, mà là lo lắng cho cả Giang gia.

Giang Thần đánh hắn, xuống tay mạnh như vậy, quả đoán dứt khoát như vậy, không chút thủ hạ lưu tình.

Chu Lệ giận, song cố nén, nhưng vừa giận, ngoài miệng vẫn già mồm cãi láo.

Chu Lệ tự cho rằng hắn đối với Giang Thần không tồi, Giang Thần trật chân, hắn bế anh đi khám, Giang Thần uống say, hắn đưa anh về nhà, Giang Thần đói bụng, hắn nấu cho anh ăn.

Giang Thần mắng hắn, đúng vậy, hắn cãi lại, nhưng Giang Thần đánh hắn mấy lần, hắn đều không đánh trả. Nếu như lúc trước, ai dám động vào hắn một ngón tay đã sớm bị đánh liệt nửa người là ít.

Giang Thần rốt cuộc còn có chỗ nào chưa vừa lòng?

Giang Thần dựa vào cái gì đề nghị phân rõ giới hạn? Dựa vào cái gì nói hắn ấu trĩ, nói hắn không trưởng thành?

Rõ ràng Giang Thần mới là kẻ một mực nói dối, còn lấy tên tiểu bạch kiểm tóc dài kia làm lá chắn, cùng hắn đối đầu khắp nơi. Chu đại thiếu gia nghĩ không thông, hoàn toàn đi vào chỗ bế tắc, một người bình thường hễ đặt đầu xuống gối liền ngáy khò khò, vậy mà mấy ngày nay lại mất ngủ.

Vết thương trên đầu với hắn mà nói không tính là gì, hắn từ nhỏ đã hay bị Chu Đồng đánh, sớm luyện thành một thân mình đồng da sắt, năng lực chịu đựng vô cùng mạnh.

Khi còn bé, Chu Đồng đắc tội không ít người ở giới hắc bạch đạo, vì thế Chu Lệ không sống cùng bố mà phiêu bạt tứ phương.

Chu Đồng còn phái người chuyên môn dạy Chu Lệ tập võ, bắn súng, mặc dù thế, Chu Lệ vẫn từng bị bắt cóc hai lần, cũng may chưa xảy ra chuyện gì bất trắc.

Cho nên Chu Lệ cùng Chu Đồng, thậm chí mẹ ruột hắn cũng không mấy thân thiết, trái lại, mối quan hệ giữa mấy thầy trò tốt hơn nhiều. Cho tới bây giờ, Chu Đồng vẫn âm thầm phái bảo tiêu bảo hộ Chu Lệ, sau khi hắn phát hiện, bọn họ đều bị đánh cho bỏ chạy.

Cho nên lần trước Giang Thần mắng Chu Lệ không có gia giáo, hắn lập tức thừa nhận, vì mạng sống, hắn lớn thành như vậy không dễ dàng, gia giáo là cái thá gì chứ, cũng chẳng ăn được như cơm.

Chu Lệ căn bản không nghĩ nói chuyện bị thương cho Chu Đồng, nhưng vừa vặn thời điểm hắn đi bệnh viện khám, một bảo tiêu cũng đưa vợ tới khám thai.

Sau khi biết tin, Chu Đồng giận tím mặt, lập tức mang theo hạ thủ đánh tới bệnh viện, chất vấn nguồn gốc vết thương trên đầu hắn.

Chu Lệ không hé răng nửa chữ, quay đầu rời khỏi, Chu Đồng điều tra hai ngày, vậy mà không thu hoạch được gì, cũng tức tới nỗi đập phòng.

Chu Lệ trở về nơi mình ở, buổi tối hôm ấy hắn mơ thấy Giang Thần.

Hắn ôm Giang Thần, thao anh đến bắn ra, cuối cùng hắn lại sờ vết sẹo bên eo Giang Thần.

Giống như ngày đó bọn họ chính là vì vết dao này mà cãi cọ ầm ĩ, lúc ấy não hắn bị úng nước hay sao mà cứ phải nhắc đến cái này chứ?

Nếu không đề cập, Giang Thần hẳn là sẽ không tức giận đi?

Vậy bọn họ hiện tại sẽ ở bên nhau làm cái gì đây?

Ăn cơm? Ngủ? Có lẽ còn có thể làm thêm mấy chuyện thú vị khác.

Mơ tới đây, Chu Lệ lại đột nhiên bừng tỉnh, ra một thân mồ hôi lạnh, hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Hắn cư nhiên cảm thấy bản thân làm sai? Lẽ nào hắn muốn cúi đầu nhận sai với lão nam nhân?

Chu Lệ quả thực sắp ngũ lôi oanh đỉnh*, ngược lại với giấc mộng, đây tuyệt đối là ngược lại giấc mộng.

(Ngũ lôi oanh đỉnh: ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn)

Năm năm trước hắn đã có người mình thích, Giang Thần chẳng qua chỉ là một lần ngoài ý muốn, được rồi, là vài lần ngoài ý muốn.

Nhưng đó đều do Giang Thần mặt dày tự dâng tận cửa, hắn nhiều nhất là thu nhận lễ vật mà thôi.

Đúng, không thể dễ dàng buông tha Giang Thần, hắn muốn cho Giang Thần biết, Chu Lệ hắn không phải kẻ dễ chọc.

Bất luận dùng biện pháp gì, hắn đều phải khiến Giang Thần chịu thua trước hắn, hắn phải làm cho Giang Thần hối hận vì dám coi thường hắn.

Hối hận cả đời!

Cho nên Chu Lệ đã tới nơi tổ chức tiệc khánh công, khoảnh khắc nhìn thấy Giang Thần, hắn liền thiếu chút nữa không kiềm chế được.

Con người Giang Thần đối với ai cũng đều tao nhã phép tắc, tràn ngập ý cười, duy chỉ với mình hắn, cho dù cười, cũng là nụ cười giả dối bao hàm xem thường coi khinh.

Giống như mỗi lần hai người cãi nhau, Chu Lệ liền có thể chuyển chủ đề tới cái chuyện lên giường xấu xa đó.

Kỳ thật hắn cũng không muốn như vậy, nhưng tựa hồ chỉ có nói cái này, Giang Thần mới tức giận, biểu tình trên mặt mới có thể nảy sinh biến hóa.

"Hừ, cậu muốn thì cứ nói, tùy."

Chu Lệ ngẩn ngơ, đánh chết hắn cũng không nghĩ đến Giang Thần lúc này cư nhiên không thỏa hiệp, mà là vẻ mặt bất cần xoay người rời khỏi.

Thật ra trong lòng Giang Thần cũng chưa nắm chắc, anh chỉ là đánh cược với chính bản thân, cược Chu Lệ sẽ không nói chuyện ấy ra. Nếu Chu Lệ muốn nói thì ba ngày trước hắn đã nói rồi, sao còn chờ tới bây giờ?

Ngoài mặt Giang Thần tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, anh biết Chu Lệ đang nhìn anh, lần này anh tuyệt không thể tiếp tục bị Chu Lệ khống chế nữa.

Nếu không anh sẽ sa vào một vòng tuần hoàn ác tính, vĩnh viễn không thể thoát khỏi sợi dây trói buộc mang tên Chu Lệ.

Sau khi tiệc khánh công chính thức bắt đầu, Giang Thần cứ theo sau Giang Dục Xuyên, hàn huyên không cần phải nói, bị chuốc từng ly đương nhiên là điều chẳng tránh khỏi.

Giang Thần có thể cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của Chu Lệ thủy chung rơi trên người mình, anh lại cứ phải mỉm cười, cùng những người xa lạ uống rượu mà không biết tại sao mình phải uống.

Có tâm sự, cộng thêm căn bản chưa ăn gì, Giang Thần quả nhiên lại uống quá chén.

Chẳng qua Giang Thần sớm có chuẩn bị, lần trước cùng Chu Lệ say rượu loạn tính, anh hối hận đến mức xanh ruột, lần này ngàn vạn lần không thể tái phạm.

Thời điểm tiệc rượu kết thúc, Giang Thần đã đứng không vững nữa, được trợ lý Tiểu Vương dìu, anh miễn cưỡng đưa tiễn được mấy lão tổng.

Lúc này, Chu Lệ bước tới bên người Giang Thần, hướng Giang Dục Xuyên nói, "Giang thúc, cháu với Giang ca tiện đường, để cháu đưa anh ấy về."

Giang Dục Xuyên còn chưa kịp phản ứng, Chu Lệ liền vươn tay toan đỡ Giang Thần, Giang Thần lắc lắc đầu tránh khỏi tay hắn.

"Không cần phiền toái Chu tổng, tôi gọi bạn đến đón."

Hai mắt Chu Lệ phát lạnh, "Oh? Bạn?"

Đầu Giang Thần choáng váng lợi hại, nhưng vẫn chưa tới mức thần chí không rõ, anh cúi đầu, thanh âm khàn khàn nói, "Đúng, mong Chu tổng hãy trở về, đi thong thả, không tiễn."

Giang Dục Xuyên có ngu ngốc thế nào cũng nhìn ra bên trong có chuyện, quan hệ giữa Chu Lệ và Giang Thần không phải rất tốt sao? Thế nào mà cảm giác như đối địch nhau vậy?

"Đúng đấy, cháu trai về trước đi, tửu lượng Giang Thần không tốt, mỗi lần uống chút rượu liền say, để thúc tìm người đưa nó về, cháu đi đường cẩn thận nhé."

Chu Lệ cau mày, đang định nói gì, đột nhiên dừng lại.

Cửa lớn khách sạn tự động mở ra, một thanh niên trắng nõn mặc áo bành tô kẻ ca rô bước nhanh đến phía Chu Lệ.

"Chào thúc thúc, cháu là bạn của Giang ca, cháu đến đưa anh ấy về nhà."

Thanh niên cung kính gật gật đầu với Giang Dục Xuyên, cực kỳ tự nhiên đỡ lấy Giang Thần, lúc này Giang Thần mới ngẩng đầu, "Bố, đây là bạn con, Lưu Lạc Lạc, vậy bọn con xin phép đi trước."

Chu Lệ hung hăng cắn chặt răng, Lưu...Lạc...Lạc?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com