Chương 31
Tác giả: Thời Nhân Quả.
Biên tập: Angel Anette.
...
Chương 31
Dĩ nhiên Giang Vị Lâm vẫn không quên mục đích của mình khi đến đây. Y xem qua thương thế của Nguyên Sam trước rồi mới trèo lên giường.
"Ca ca đến mà cũng không quên mang theo hồ ly sao?" Nguyên Sam thấy con hồ ly trong lòng Giang Vị Lâm, nhịn không được nói, bàn tay lại ngứa ngáy muốn ném nó đi lần nữa.
"Đừng lộn xộn." Giang Vị Lâm cảnh cáo nhìn y một cái.
Lúc này Nguyên Sam mới ngoan ngoãn rụt tay lại.
"Ca ca, là Tống Thanh sư huynh đã dẫn ngươi vào sao?" Nhớ tới người vừa theo sát phía sau, Nguyên Sam lại hỏi.
Giang Vị Lâm gật đầu.
"Tống sư huynh tốt quá, việc gì cũng chịu giúp ca ca." Giọng điệu của Nguyên Sam mang theo sự ẩn ý.
"Tống sư huynh quả thực là người tốt, sau này ngươi phải lễ phép với huynh ấy hơn." Nghĩ đến hành vi khi nãy, Giang Vị Lâm nhịn không được nhéo nhẹ mặt Nguyên Sam.
Nguyên Sam có chút cứng đờ, hơi nghiêng đầu tránh đi: "Vì sao Tống sư huynh lại đối xử tốt với ca ca như thế?"
"Tốt lắm sao?" Giang Vị Lâm suy nghĩ một chút, "Chỉ là bằng hữu thôi. Nếu Tống sư huynh gặp chuyện khó khăn, ta tất nhiên cũng sẽ giúp đỡ."
Nguyên Sam trầm mặc, lặng lẽ nắm lấy bàn tay Giang Vị Lâm: "Ca ca, ta cảm thấy không giống nhau..."
"Không giống thế nào?"
Nguyên Sam do dự giây lát, lắc đầu. Y cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy Tống Thanh đối với ca ca có hơi khác biệt: "Nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải dậy sớm."
"Ngươi bị thương mà cũng muốn dậy sớm ư?" Giang Vị Lâm cũng không để ý, nghe vậy thì hơi ngạc nhiên hỏi.
"Thương thế nhỏ thôi, không đáng ngại. Ngày mai ta vẫn phải tiếp tục thi đấu." Nguyên Sam miết miết lớp băng vải nơi cổ tay.
"Sư phụ đã dặn ngươi như vậy sao?" Giang Vị Lâm nhíu mày.
"Không phải. Nếu như ta không đi, tỷ thí cũng sẽ không lưu tình." Thanh âm Nguyên Sam trầm thấp, ánh mắt chậm rãi rơi xuống thân ảnh bên cạnh, "Nếu không giành được vị trí thứ nhất, ta cũng không biết đến bao giờ mới có thể dẫn ca ca vào nội môn nữa."
Giang Vị Lâm nghẹn lời. Ánh mắt chạm đến băng gạc cùng vết thương trên người Nguyên Sam, bàn tay bất giác đặt lên đầu đối phương, xoa nhẹ, sau đó nghiêng người ôm y: "Nguyên Sam..."
Giang Vị Lâm thở dài, không biết nên nói gì cho phải.
Đứa nhỏ này đối với mình là một mảnh chân tình, ngày sau cho dù thế nào y cũng tuyệt đối không thể cô phụ Nguyên Sam.
Nguyên Sam ngửi mùi hương quen thuộc trên người ca ca, sự bất an trong lòng đối với Tống Thanh cũng dần dần bình ổn. Y từng nghi ngờ, mười mấy năm xa cách liệu có làm nhạt phai tình cảm của mình dành cho ca ca hay không.
Nhưng khi gặp lại, Nguyên Sam mới biết...
Y vẫn rất thích, rất thích.
Thích đến mức muốn trao hết những điều tốt nhất cho ca ca.
"Ca ca, ta thật sự rất thích ngươi." Nguyên Sam không nhịn được nói.
Giang Vị Lâm ôm đối phương, nhẹ nhàng bồi đáp: "Ta cũng rất thích Nguyên Sam."
Nguyên Sam ngẩn ra một chút. Y luôn cảm thấy thứ "thích" của mình và ca ca không giống nhau, nhưng tạm thời cũng suy nghĩ không thông được. Dù sao ca ca cũng đã đáp lại, ca ca cũng thích mình.
Trong lòng lập tức vui sướng, ngay cả những vết thương đau đớn trên người cũng dường như không còn nữa.
"Ngủ đi, ngày mai ta sẽ đứng dưới đài nhìn ngươi." Giang Vị Lâm biết có những chuyện khuyên nhủ cũng vô ích, nếu Nguyên Sam đã muốn thì cứ để y làm.
Cùng lắm thì... đến lúc đó mình chuẩn bị sẵn đan dược trị thương là được.
Nguyên Sam do dự một chút, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt Giang Vị Lâm: "Ca ca, chúc ngủ ngon."
Xúc cảm trên mặt vừa chạm liền biến mất, Giang Vị Lâm ngẩn người.
Đã lớn rồi nhưng vẫn phải hôn một cái trước khi ngủ sao?
Giang Vị Lâm khó hiểu , đời trước mình có từng thấy qua chuyện như vậy hay chưa?
Thế nhưng khi quay đầu lại, thấy biểu tình của Nguyên Sam vẫn dửng dưng như chẳng có gì, y lại nghĩ có lẽ đây là thói quen cư xử của người ở thế giới này, chỉ là mình không hiểu mà thôi?
Ngọn nến trong phòng bị thổi tắt.
Hai người cùng nằm trong chăn, vành tai của Nguyên Sam lặng lẽ đỏ lên trong bóng tối, tim đập thình thịch như trống, bàn tay đè lên ngực, cưỡng bách bản thân mình mau ngủ.
Không được!
Trước khi chìm vào giấc mộng, Nguyên Sam đột nhiên mở mắt.
Chưa thể ngủ được!
Nguyên Sam xoay người, điểm lên huyệt ngủ của Giang Vị Lâm, xác định y đã ngủ say mới lặng lẽ rút con hồ ly ra khỏi vòng tay ca ca, ném ra sát mép giường, sau đó chui vào lòng ca ca thay thế vị trí của nó.
...
Ngày hôm sau.
Hôm nay là vòng cuối cùng của đại hội tỷ thí, như thường lệ vẫn cần phải rút thăm.
Nguyên Sam đã đi bốc thăm từ sáng sớm. Trên người y vẫn còn quấn một vài lớp băng vải nhưng được che dưới lớp y phục nên không nhìn thấy.
"Cẩn thận." Trước khi lên tiên đài, Giang Vị Lâm kéo đối phương lại dặn dò.
"Ca ca yên tâm." Nguyên Sam gật đầu.
Nguyên Sam vẫn dùng động tác gọn gàng và lưu loát một mạch nhảy lên tiên đài. Trải qua chuyện hôm qua, đám đông vừa nhìn thấy Nguyên Sam thì lập tức xôn xao bàn luận.
"Là y!"
"Nghe nói hôm qua y không chỉ sống sót dưới thủ đoạn của Ma tu kỳ Phân Thần mà còn giành được phần thắng nữa."
"Quả nhiên bản lĩnh không tồi."
"Nói nhảm, người ta chính là Kim Đan! Ta chỉ không ngờ Quảng Húc lại bị Ma tu mê hoặc."
Tiếng nghị luận bên dưới tuyệt nhiên không ảnh hưởng gì đến Nguyên Sam. Đối thủ của ngày hôm nay bước lên tiên đài, hai bên hành lễ. Bên cạnh đã đổi một trưởng lão khác, cũng không biết người hôm qua đã đi đâu.
Chỉ là, ngay khi trưởng lão vừa ra hiệu lệnh...
Trong chớp mắt, mọi người còn chưa kịp tập trung thì đối thủ đã bị Nguyên Sam ném văng ra khỏi tiên đài.
Cả võ trường tĩnh lặng hồi lâu.
"Đánh xong rồi?"
"Thật... thật sự xong rồi?"
"Ta chưa nhìn rõ được gì hết."
"Quá nhanh quá nguy hiểm!"
Nguyên Sam chỉnh lại tay áo, sau khi trưởng lão tuyên bố thắng bại liền nhảy xuống đài.
Lúc này, Giang Vị Lâm vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Cứ thế... đã xong rồi?
"Ca ca?" Nguyên Sam thấy y ngây người, lên tiếng gọi.
"Đánh xong rồi sao?" Giang Vị Lâm ngơ ngác.
"Ừm." Nguyên Sam gật đầu như lẽ đương nhiên. Kim Đan và Trúc Cơ là một sự chênh lệch quá xa, chuyện hôm qua chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn.
Trong lòng Giang Vị Lâm không khỏi cảm thán. Ngay tức khắc y hiểu rõ được sự khác biệt giữa Trúc Cơ và Kim Đan, cũng nhận ra hành vi của trưởng lão cùng chưởng môn hôm qua thực sự hoang đường đến nhường nào.
Đã là tu sĩ cấp cao, có lý nào lại không biết được sự khác biệt ấy? Vậy mà họ vẫn mặc kệ sự khác thường đó diễn ra trên tiên đài.
Giang Vị Lâm ngẩng đầu, thấy ánh mắt mọi người đều dồn về phía này, vội vàng kéo Nguyên Sam sang một bên.
Lúc này y mới hiểu vì sao Nguyên Sam bị thương mà vẫn quyết tâm đi thi đấu. Đây vốn dĩ không phải là so tài mà là một sự áp đảo tuyệt đối.
Sau trận đầu tiên, Nguyên Sam vẫn còn 2-3 trận nữa, tất cả đều kết thúc trong chớp mắt, không một động tác dư thừa.
Y không hề dây dưa như trận đầu tiên, đều đánh bại đối thủ một cách chóng vánh rồi lập tức bước xuống đài.
Đến khi bảng xếp hạng công bố ba vị trí đứng đầu, mặt trời đã gần ngả về Tây.
Trưởng lão tuyên bố xong thứ hạng của mấy vị tu giả đứng đầu, sau đó đem phần thưởng trao cho người thứ hai và thứ ba.
Đến lượt Nguyên Sam, hai tay lại trống rỗng.
"Chúng môn nhân đều biết, trong đại hội tỷ thí của nội môn chúng ta, vị trí đứng đầu thường được ban thưởng theo nguyện vọng của đối phương."
Các đệ tử xung quanh nghe vậy đều gật đầu.
Đây quả thật là một cách làm hợp tình hợp lý.
Thế nhưng trưởng lão lại nói tiếp: "Phần thưởng lần này dành cho vị trí đứng đầu lại hết sức hiếm có, thậm chí chưa từng có tiền lệ trong lịch sử tỷ thí của nội môn."
Chưa từng có tiền lệ?
Chúng đệ tử đồng loạt hiếu kỳ — chẳng lẽ thiếu niên Kim Đan này sẽ được ban cho một Pháp Khí quý hiếm?
Thế nhưng trong lòng Giang Vị Lâm và Nguyên Sam lại đồng thời dâng lên một dự cảm chẳng lành.
"Phần thưởng lần này chính là để cho người thắng cuộc Nguyên Sam lựa chọn một người đệ tử ngoại môn trực tiếp đưa vào nội môn." Trưởng lão chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói hết.
Quả nhiên lời vừa rơi xuống, dưới đài lập tức ồ lên giống như ong vỡ tổ.
"Cái gì! Đệ tử ngoại môn trực tiếp được vào nội môn?!"
"Đây chẳng phải phá hỏng quy củ hay sao!"
"Không công bằng! Trưởng lão!"
"Yên lặng!" Đợi tiếng ồn đủ lớn, trưởng lão liền quát một tiếng, áp chế cả võ trường.
Lúc này trưởng lão mới chậm rãi nói tiếp:
"Đệ tử ngoại môn được đưa vào nội môn là phần thưởng dành cho vị trí đứng đầu. Nhưng người đó chỉ có thể hầu cận bên cạnh Nguyên Sam, tuyệt đối không được hưởng quyền lợi hay bổng lộc của nội môn."
Nghe được lời này, tiếng ồn bên dưới mới dần dần lắng xuống, nhưng ai ai vẫn cảm thấy bất bình.
Dù sao thì sự chênh lệch lớn nhất giữa nội môn và ngoại môn, ngoài quyền lợi cùng bổng lộc ra thì chính là nguồn linh khí khác xa một trời một vực.
"Đó cũng là phần thưởng cuối cùng của đại hội tỷ thí lần này..." Trưởng lão làm như không nghe thấy tiếng xì xào bên dưới mà nói xong, các đệ tử cũng không dám nhiều lời, chỉ là trong lòng đều cảm thấy chua xót.
"Vậy bây giờ mời vị đệ tử ngoại môn đó bước lên đài làm thủ tục gia nhập nội môn." Trưởng lão lui về sau hai bước, lạnh lùng đứng ở một bên.
Tất cả những gì ông ta làm cũng bởi vì phụng mệnh Chưởng môn mà thôi.
Nguyên Sam hít sâu một hơi.
Đồng ý để ca ca gia nhập nội môn mà không hưởng quyền hạn chính xác là điều kiện y đã thương lượng với sư phụ từ trước. Tông môn có quy củ của tông môn, y hiểu rõ.
Nhưng y tuyệt đối không ngờ được, ca ca sẽ phải gia nhập nội môn dưới sự chứng kiến của toàn bộ tông môn như vậy!
Phải biết rằng người tu đạo lấy thực lực làm chủ, những chuyện như "dựa vào quan hệ" vốn là điều cực kỳ ít ỏi, nếu có thì cũng đều được tiến hành trong bóng tối mà thôi.
Thế mà lần này tông môn lại dám công khai phá bỏ quy củ như vậy!
Tuy rằng đây là phần thưởng mà Nguyên Sam đường đường chính chính giành được, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi chuyện bị mai mỉa. Người ta nhìn y như thế nào không quan trọng, nhưng ca ca thì sẽ ra sao đây?
Một đệ tử ngoại môn dựa vào mối quan hệ mà bước vào nội môn, miệng đời sẽ nói ca ca như thế nào?
Bàn tay đang buông thỏng bên người của Nguyên Sam từ từ nắm chặt, móng tay gắt gao đâm sâu vào lòng bàn tay.
Sư phụ... Lẽ nào người lại không biết rõ? Hà tất còn phải an bài như vậy!
Tuy Giang Vị Lâm cũng bị chấn kinh trước biến cố bất ngờ này, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Dưới ánh mắt soi xét và lời đàm tiếu của mọi người, y thản nhiên bước về phía trước.
Ngay khi sắp đến gần tiên đài, Nguyên Sam lập tức đè xuống những ý nghĩ hỗn loạn, hiện tại y biết rõ mình phải nên làm gì.
Y nhảy xuống đài, dùng một tư thái kiêu ngạo nhất và hãnh diện nhất nắm tay ca ca cùng bước lên.
Nếu mọi người đều đã biết hết, vậy thì mình sẽ chống lưng cho ca ca đến cùng, khiến cho đám đệ tử tầm thường kia tuyệt đối không dám khinh thường ca ca dù chỉ một chút!
Bàn tay đang nắm lấy Giang Vị Lâm hơi run rẩy, rõ ràng tâm cảnh của Nguyên Sam đang dao động.
Giang Vị Lâm ung dung nắm lại tay Nguyên Sam, trấn an vỗ nhẹ một chút.
Trong ánh mắt của mọi người, Giang Vị Lâm hoàn thành thủ tục gia nhập nội môn. Tới đây, chuyện này xem như đã được đóng dấu xác thực.
Không ai ngờ phần thưởng dành cho vị trí đứng đầu nội môn lại là như vậy!
Đại hội tỷ thí kết thúc, bất kể là nội môn hay ngoại môn, các đệ tử đều nhao nhao nghị luận, rõ ràng ai nấy đều bị chấn động không thôi.
...
Trong một tòa đại điện.
"Sư huynh, huynh làm vậy há chẳng phải quá đáng lắm sao, bất quá chỉ là hai đứa nhỏ mà thôi!" Một nam nhân vận trường bào màu nâu đậm sải bước đi nhanh vào điện, vừa đi vừa không nhịn được quở trách.
Người ngồi ngay ngắn trên thượng tọa chậm rãi ngẩng đầu, bất mãn cảnh cáo: "Sư đệ, ta tự có suy tính của mình."
"Suy tính gì chứ!" Nam nhân gằn giọng, "Hai đứa trẻ đó cộng lại cũng chưa bằng một nửa số tuổi của huynh, huynh bức ép chúng như vậy làm gì?!"
Đường đường là một Chưởng môn mà lại hẹp hòi đến thế là cùng!
Nam nhân thậm chí còn muốn mắng nặng hơn nhưng cuối cùng vẫn nén lại, dù sao đối phương cũng là người một nhà.
Sắc mặt của Chưởng môn thoáng âm trầm: "Nguyên Sam từ bé đã vượt qua ảo cảnh nhưng đến nay vẫn còn nặng lòng phàm tục. Ta không nên dạy dỗ nó một chút ư?
Mục đích ta làm vậy là muốn xem nó có thật lòng hay không. Nếu Nguyên Sam một lòng hướng đạo thì tất nhiên phải tránh xa kẻ có tu vi thấp kém. Nếu như không phải thật lòng, đệ tử này ta giữ lại cũng vô dụng."
"Sư huynh quá mức vô lễ rồi! Huống chi, vô tình và hữu tình vốn dĩ là hai con đường khác nhau. Nếu như nó thực sự vô tâm vô tình thì đối với huynh cũng sẽ vô tâm vô tình, huynh có chịu nổi không?"
"Nói bậy! Tôn sư trọng đạo chính là bổn phận!"
"Nhưng người mà Nguyên Sam đưa vào cũng là ruột thịt! Chẳng lẽ huynh bắt đứa nhỏ đó phải trở thành kẻ vong ân bội nghĩa ư?"
"Ta là sư phụ, đã có ơn trợ giúp Nguyên Sam không nhỏ trên con đường tu hành. Còn thân nhân kia bất quá chỉ có ơn dưỡng dục, lo cho y cơm no áo ấm là đủ rồi, hà tất nó phải ỷ lại đến thế!"
"Sư huynh, huynh thật là..." Nam nhân tức giận, hất mạnh tay áo, "Nếu đã vậy, sao huynh không tìm một đệ tử tu Vô Tình Đạo luôn cho rồi? Chẳng qua huynh chỉ tham luyến tư chất của nó, cưỡng ép nó đi theo con đường của huynh mà thôi!"
"Ta chỉ vì muốn tốt cho nó." Chưởng môn lạnh lùng nói.
"Huynh không sợ cứ như vậy thì bi kịch năm xưa của sư muội sẽ tái diễn hay sao?!" Nam nhân nhắc tới chuyện cũ, sắc mặt bỗng nhiên rét lạnh.
"Câm miệng!" Tựa như bị chạm phải nghịch lân, Chưởng môn giận dữ vỗ mạnh xuống bàn, gỗ Tử Lôi quý hiếm trong nháy mắt nát vụn.
Nam nhân không hề sợ hãi, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm đối phương.
Trong chớp mắt, cuồng phong gào thét khắp tòa đại điện, hai luồng khí vô hình ầm ầm va chạm vào nhau!
Tiếng răng rắc vang lên không dứt, bàn ghế và các vật bày biện trong đại điện trong nháy mắt vỡ tung, đồng loại hóa thành tro bụi.
Đúng lúc này.
"Sư phụ!" Đường Nhuận Nhuận hô lên.
Nàng hoảng hốt chạy vào đại điện, vừa nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong thì ngẩn ra một chút.
Nam nhân vội vàng thu liễm linh khí, sợ làm tổn thương đến đệ tử của mình.
"Nhuận Nhuận? Có chuyện gì?" Trước mặt môn hạ, tất nhiên không thể làm ra cớ sự quá khó coi. Nam nhân bình phục cảm xúc, ôn hoà hỏi.
Đường Nhuận Nhuận vội vã nắm lấy tay áo ông: "Sư phụ, bên chỗ của Nguyên Sam... đã xảy ra chuyện rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com