Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

Tác giả: Thời Nhân Quả.
Biên tập: Angel Anette
...

Chương 49:

"Có phải là những lời đồn đại của các đệ tử dưới núi không?" Nguyên Sam quay lại nhìn Giang Vị Lâm. Thấy Giang Vị Lâm gật đầu ra hiệu, y thản nhiên nói: "Ngươi cứ nói đi."

Những chuyện đó Nguyên Sam đã sớm nghe nói cả rồi, không thấy có gì bất ngờ, sớm muộn gì cũng phải bày ra trước mặt ca ca thôi.

Thiện Phàm Sinh gãi đầu suy nghĩ, cân nhắc diễn đạt lại những lời nói của các đệ tử, đại ý là họ vẫn cho rằng Giang Vị Lâm không xứng đáng tham gia tuyển chọn, đến lúc đó nhất định phải dạy cho y một bài học.

Nguyên Sam nghe vậy liền cười lạnh một tiếng, "Nếu ca ca không xứng thì bọn họ lại càng không có tư cách."

Giang Vị Lâm ngược lại rất bình tĩnh. Dù sao y cũng đi vào nội môn bằng một con đường tắt, chịu mang một chút tiếng xấu cũng là bình thường.

Chỉ cần chứng tỏ được năng lực của bản thân trong cuộc thi tuyển chọn, những lời bàn tán đó cũng sẽ tự động tiêu tan.

Y vỗ vai Nguyên Sam, lắc đầu mỉm cười nói: "Việc nhỏ thôi, ngươi không cần để ý."

Thiện Phàm Sinh thấy thái độ này của Giang Vị Lâm thì không khỏi cảm thán. Nếu hắn cũng có được thực lực giống như Giang đạo hữu, năm xưa không được vào nội môn chắc là đã cảm thấy bất công lắm. Thiên phú bẩm sinh với kỳ ngộ thì cũng có gì khác nhau đâu, vậy mà tâm cảnh của Giang đạo hữu lại ổn định như thế.

Nghĩ đến đây, Thiện Phàm Sinh áy náy nói: "Đều tại ta đã lỡ miệng, bằng không mọi chuyện cũng sẽ không đi đến nông nỗi này."

"Không sao, chuyện này về sau cũng không thể giấu được. Huống hồ ta đã quyết định nói với ngươi rồi, ngươi có nói lại với ai thì cũng không phải chuyện đáng trách." Giang Vị Lâm dắt Nguyên Sam quay về phòng, để lại một câu là muốn ăn bánh ngọt.

Thiện Phàm Sinh thấy Giang Vị Lâm điềm nhiên như vậy, trong lòng càng thêm hổ thẹn. Hắn càng nỗ lực đi làm bánh ngọt hơn.

Trở về phòng.

Biểu tình của Nguyên Sam có chút không vui.

Giang Vị Lâm vỗ vai y, cũng không nhiều lời, trực tiếp đi đến bên giường ngồi xuống. Y ngửa người ra sau nằm dài trên chăn đệm. Lâu lắm rồi y chưa được ngủ một giấc ngon lành.

Lát nữa ăn điểm tâm xong thì nghỉ ngơi thôi.

"Ca ca mệt sao? Hay là để ta xoa bóp cho ngươi một chút nhé." Nguyên Sam cởi áo ngoài rồi ngồi xuống mép giường. Y đưa tay cởi đôi giày vải dày mà Giang Vị Lâm đang mang ra đặt sang bên cạnh.

Giang Vị Lâm không được tự nhiên rụt chân lại, nhưng vì lười động đậy nên đành nằm đó mặc kệ đối phương.

Nguyên Sam cởi giày xong thì nắm cổ chân và cởi luôn đôi tất trắng ra. Nhìn bàn chân thon gầy hiện rõ các khớp xương của ca ca, y giống như bị ma xui quỷ khiến mà nắm gọn trong lòng bàn tay mình.

Bàn chân bởi vì được che đậy quanh năm nên làn da trắng lạnh, hình dáng mu bàn chân rất rõ nét và tinh tế, làn da hơi lạnh, có một chút âm hàn.

Ngay sau đó, bàn chân trong tay đột nhiên bị rút về. Nguyên Sam quay đầu, thấy Giang Vị Lâm đã thu chân lại, từ nằm biến thành ngồi, nhìn mình bằng một ánh mắt rất kỳ quái.

Đứa nhỏ này đang làm gì vậy?

Giang Vị Lâm nhớ lại cảm giác được xoa bóp vừa rồi, cảm thấy nổi hết cả da gà. Y không biết Nguyên Sam sờ chân mình để làm gì, cảm giác ấy cứ là lạ làm sao. Đối phương có thói quen này từ bao giờ vậy?

Hay là mình đã hiểu lầm rồi?

Quả nhiên, Nguyên Sam tỏ ra rất bình tĩnh, thản nhiên nói: "Ta thấy lòng bàn chân của ca ca bị rộp vài chỗ nên muốn bôi chút thuốc mỡ thôi mà."

Giang Vị Lâm ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì cổ chân đã bị Nguyên Sam nắm lại rồi, "Mấy ngày nay ca ca đã tu luyện vất vả rồi, ta chỉ để ý đến vết thương trên người mà quên mất ở chân của ca ca cũng có."

Ánh mắt và giọng điệu của Nguyên Sam vô cùng nghiêm túc, vừa nói vừa lấy thuốc mỡ ra. Điều này khiến Giang Vị Lâm không biết phải làm sao, rụt chân về thì giống như làm ra vẻ, không rụt thì lại thấy rợn người.

Y không còn cách nào khác, đành quay mặt đi chỗ khác cho khuất mắt. Nhưng mấy ngón chân trắng muốt vẫn không nhịn được mà hơi co lại.

Động tác đang bôi thuốc mỡ của Nguyên Sam dừng một chút, nhìn bàn chân của Giang Vị Lâm vô thức co lại mà không khỏi cúi thấp đầu, vành tai ửng đỏ.

Ca ca đáng yêu quá.

Nguyên Sam cố dằn xuống ham muốn muốn hôn lên đó, bôi thuốc xong thì cẩn thận rụt tay về. Sau khi rụt về, tay y vẫn còn run rẩy, phải nắm chặt lại.

Y rất muốn, rất muốn...

"Nguyên Sam, ngươi không khỏe sao?" Giang Vị Lâm cảm thấy có chút ngại ngùng, đang định tìm chuyện để nói thì ngẩng đầu lên, thấy Nguyên Sam đang gục đầu và hơi run rẩy, y tiến lại gần hỏi han.

Nguyên Sam vội vàng lùi lại, "Không có."

"Vậy ngươi đi rửa tay đi." Giang Vị Lâm hơi ghét bỏ nói.

Nguyên Sam lập tức dùng thuật thanh tẩy. Nhưng Giang Vị Lâm vẫn muốn đối phương đi rửa lại một lần. Vừa định nói thì Thiện Phàm Sinh đã mang bánh ngọt vào, làm dời sự chú ý của y.

Nguyên Sam yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Tối nay Giang Vị Lâm có được một giấc ngủ sâu. Y hiếm khi được ngủ một giấc ngon lành, ngày thường giấc ngủ cứ hay chập chờn, hễ có một chút động tĩnh là dễ dàng giật mình tỉnh giấc. Nhưng bây giờ sau khi Giang Vị Lâm ngủ, Nguyên Sam đã lặng lẽ điểm huyệt ngủ cho y, xác định người đã ngủ say mới lén lút ôm Giang Vị Lâm, vùi mặt vào cổ y giống như mọi lần.

Mùi hương thoang thoảng quẩn quanh trên đầu mũi, Nguyên Sam không nhịn được cúi đầu hít hà một hơi.

Hai người kề sát vào nhau, hơi thở của Nguyên Sam cũng phả vào da thịt của Giang Vị Lâm, kích thích ra một vài vết ửng đỏ.

Nguyên Sam nhẹ nhàng dán lên, như có như không cọ xát trên vùng cổ rồi lại chuyển qua cọ cọ vào gương mặt Giang Vị Lâm. Nhìn vẻ mặt đang say ngủ của ca ca, trong lòng y bứt rứt khó nhịn.

Y do dự rất lâu, đôi môi nhấp nhấp sượt qua khóe môi đối phương. Mỗi lần sắp chạm vào môi thì lại rụt về. Cứ thế vài lần, Nguyên Sam chỉ dám thật cẩn thận mà hôn lên khóe môi của Giang Vị Lâm.

Tựa như đang đối đãi với một báu vật rất quý giá, không dám xâm phạm.

Không biết đã cọ xát bao lâu, đến khi Giang Vị Lâm vô thức nhíu mày, Nguyên Sam mới thôi không lộn xộn nữa. Y ngoan ngoãn rúc vào trong chăn, tiếp tục ôm eo và vùi vào cổ người nọ.

Hơi thở ấm nóng và cảm giác ôm lấy nhau này khiến cho Nguyên Sam cảm thấy tuyệt vời đến mức không thể tả.

Y rất tham lam, muốn có nhiều hơn nữa, nhưng nếu không thể thì dừng lại ở đây cũng tốt.

Y chỉ muốn được ôm lấy người trước mắt này suốt cả một đời.

...

Ngày hôm sau, Giang Vị Lâm dậy từ rất sớm, theo thói quen luyện tập một chút rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Nguyên Sam tận lực giảng giải thêm cho y về một số điểm có thể cải thiện.

Hai người chuẩn bị mọi thứ xong xuôi trong một ngày.

Cho đến ngày thứ ba, cuộc thi tuyển chọn cuối cùng cũng bắt đầu.

Cuộc thi tuyển chọn lần này vẫn diễn ra ở địa điểm tổ chức đại hội tỷ thí nội môn lần trước. Tỷ thí nội môn có giới hạn khá ít, đệ tử dưới kỳ Kim Đan đều có thể tham gia và đối kháng với nhau bằng hình thức bốc thăm, thời gian diễn ra chỉ trong ba ngày là kết thúc. Còn cuộc tuyển chọn lần này, chỉ có tu sĩ dưới kỳ Kim Đan và dưới 160 tuổi mới có thể tham gia, có nghĩa là người trên một 160 tuổi thì đều không được.

Nguyên Sam là người dẫn đội trong chuyến đi Bí cảnh lần này. Y cũng sẽ cùng hai vị trưởng lão khác làm trọng tài, đồng thời giám sát các trận đấu trên năm Tỷ Tiên Đài.

Vì vậy Nguyên Sam có một đài cao riêng để ngồi, đường đi vào võ trường cũng không giống với Giang Vị Lâm.

"Ca ca đừng lo lắng, cứ xem như đang luyện tập thôi. Dù kết quả không lý tưởng cũng không sao, cùng lắm thì sau này ta dẫn ngươi đi ra ngoài rèn luyện là được."

Mặc dù Nguyên Sam tin chắc rằng ca ca sẽ được chọn nhưng vẫn cố gắng an ủi, hy vọng ca ca không bị áp lực quá lớn.

Tâm lý của Giang Vị Lâm đương nhiên là rất ổn định, nhưng đối diện với thành ý của Nguyên Sam, y vẫn mỉm cười đồng ý.

Hai người tùy ý nói chuyện một vài câu rồi đi vào võ trường theo hai con đường khác nhau.

Ngay từ lối vào, Giang Vị Lâm đã cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình. Khi vào đến võ trường thì cảm giác đó càng mãnh liệt hơn. Ánh mắt của những người xung quanh càng lúc càng nhiều và càng mạnh mẽ, không một chút kiêng dè. Tiếng bàn tán thậm chí còn lọt thẳng vào tai y.

"Ây, đó là Giang Vị Lâm đúng không?"

"Đâu đâu? Là người được Chưởng môn đặc cách cho tham gia đấy à?"

"Một kẻ ngoại môn thì có thực lực gì mà được Chưởng môn nói giúp chứ. Trông y không có vẻ gì là có bản lĩnh cả."

"Hừ, làm gì có thực lực nào, nghe nói là do Nguyên sư huynh đã cầu xin cho tham gia thôi."

"Thật là không biết xấu hổ, mượn thân phận người thân để uy hiếp Nguyên sư huynh."

"Đừng nói vậy, biết đâu Nguyên sư huynh cũng vui lòng giúp đỡ thì sao."

"Một kẻ Trúc Cơ tầng hai như ngươi mà cũng dám nói xấu Nguyên sư huynh sao? Nguyên sư huynh là thiên tài đấy!"

Tiếng bàn luận gần đó dần trở nên gay gắt hơn. Trong đó, một giọng nói khác nhỏ nhẹ xen vào:

"Sao ta cảm thấy Giang đạo hữu cũng đẹp trai đấy chứ."

"Thôi đi, đẹp trai chỗ nào, trông cứ như đàn bà vậy, ánh mắt gì thế không biết!"

"Ngươi nói gì vậy, người ta đàn bà chỗ nào! Đẹp hơn cái thứ xấu xí như ngươi nhiều!"

"Thôi thôi đừng cãi nhau nữa."

Những người đó không cố ý nói nhỏ, Giang Vị Lâm phần lớn đều nghe thấy rõ mười mươi. Y làm ngơ trước mọi âm thanh, bước đi thong thả, ngay cả tà áo bay bay cũng toát lên vẻ điềm tĩnh như nước chảy mây trôi.

Giang Vị Lâm rất nhanh đã đi đến trước đài rút thăm, nhón chân lưu loát nhảy lên đài.

Lục trưởng lão đứng trên đài cầm ống tre, nhẹ nhàng đặt lên bàn, "Rút đi."

Giang Vị Lâm vừa gặp đã thấy ông rất quen thuộc, liền hành lễ gọi: "Lục trưởng lão?"

Lục trưởng lão thản nhiên nhìn y, gật đầu, lặp lại nói: "Rút đi."

Giang Vị Lâm không chút do dự, tùy ý rút một que.

Số 25.

Lục trưởng lão thấy con số thì hơi phân vân một chút, sau đó bình tĩnh nói: "Người tiếp theo."

Giang Vị Lâm thấy vậy cũng hành lễ rồi lui xuống. Trước khi quay lưng lại, y nghe thấy đối phương lẩm bẩm: "Thật sự đã trưởng thành hơn không ít, đáng tiếc lần này..."

Đáng tiếc, đáng tiếc cái gì?

Sau khi Giang Vị Lâm bước xuống đài, lại nhìn vào que thăm trong tay.

Y cũng đã đoán trước tình huống sẽ gặp phải người lợi hại, nhưng y và Nguyên Sam đã tính toán rồi, cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ tầng chín...

Giang Vị Lâm hít sâu một hơi, dù sao đi nữa, mình cứ cố gắng hết sức là được.

Nửa canh giờ trôi qua, tất cả đệ tử đều đã có que thăm của mình. Vì số lượng đệ tử tham gia tuyển chọn không ít nên ngoại trừ năm tiên đài trống trải, những nơi khác đều đã đông nghịt người.

Theo thứ tự được gọi tên, từng nhóm đệ tử lên tiên đài bắt đầu thi đấu.

Những trận đấu có thực lực chênh lệch chỉ kết thúc trong vòng vài giây, còn những trận đấu cân tài cân sức thì kéo dài đến khi hết một nén nhang.

Giang Vị Lâm tìm một chỗ dưới bóng cây đứng một mình. So với các đệ tử khác đang đội nắng và hò reo nhiệt tình dưới đài, Giang Vị Lâm trông có vẻ rất lãnh đạm.

Y ngửa ra sau dựa lưng vào thân cây, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thì sẽ đối diện với Nguyên Sam đang ở trên đài cao cách đó không xa.

Điều kỳ lạ là dường như mỗi lần y nhìn lên đài, ánh mắt của hai người đều sẽ chạm nhau, cứ như Nguyên Sam vẫn luôn nhìn về phía này vậy.

Giang Vị Lâm bất lực vẫy tay, ra hiệu cho đối phương mau quay lại. Nhưng Nguyên Sam sau khi quay người đi thì giây tiếp theo vẫn trộm liếc về phía mình.

Cho đến khi một đệ tử làm trọng tài ở dưới tiên đài lúng túng nhìn hai người tỷ thí cùng nhau ngã xuống, nhìn về phía Nguyên Sam cầu xin y phân định thắng thua. Giang Vị Lâm thầm nghĩ, hỏng rồi, nãy giờ đứa nhỏ này chỉ lo thất thần thôi.

Kết quả là Nguyên Sam rất nhanh đã chỉ vào một trong hai người, cho biết người đó chạm đất sau đối phương chỉ trong vài nhịp thở, cuối cùng phán định thắng thua.

Giang Vị Lâm nghi ngờ nhìn y chằm chằm. Còn Nguyên Sam thì lại nghiêng đầu, rất nghiêm túc chớp chớp mắt.

Đứa nhỏ này...

Giang Vị Lâm bất lực.

Thêm một canh giờ nữa trôi qua, cuối cùng thì con số quen thuộc của Giang Vị Lâm cũng được gọi.

"Mời hai vị đệ tử số 25 lên đài."

Trọng tài của tiên đài số 3 cất tiếng gọi. Linh khí được truyền vào trong giọng nói, khiến mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.

Giang Vị Lâm nghe vậy, từ từ đứng dậy phủi vài chiếc lá xanh dính trên người. Y bước lên dưới ánh mắt tò mò của đám đông. Có một đệ tử khi thấy là y thì đã cố ý cản đường.

Giang Vị Lâm cũng không để tâm, y nhón chân bay thẳng lên võ đài.

Cùng lúc đó, ở phía đối diện với Giang Vị Lâm.

Hoàn toàn trái ngược với y, một đệ tử khác bước lên tiên đài trong sự nhường đường và reo hò của đám đông.

"Trương sư huynh! Là Trương sư huynh!"

"Không ngờ lại sớm được thấy trận đấu của Trương sư huynh!"

"Trương sư huynh! Nhất định phải cho tên đó một bài học nhớ đời!"

Hai hàng đệ tử nhường ra một con đường, người bước lên chính là Trương Hiểu. Khi đến gần võ đài, hắn cũng nhảy thẳng lên.

Khác với Giang Vị Lâm phải chịu sự bàn tán của mọi người, Trương Hiểu bước lên đài trong tiếng hò reo của các đệ tử.

Trương Hiểu? Người nào?

Giang Vị Lâm không quen biết, bình thản nhìn lướt qua nam nhân trước mặt. Nhưng rất nhanh ánh mắt của y liền trở nên ngưng trọng, chứng tỏ là đã nhận ra điều gì đó.

Y yên lặng nghiêng đầu, nhìn về phía Nguyên Sam trên đài cao.

Nguyên Sam cũng đang nhíu mày.

Người này, là Trúc Cơ tầng chín.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com