Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53

Tác giả: Thời Nhân Quả.
Biên tập: Angel Anette.
...

Chương 53

Chỉ trong chốc lát, Bạch Tiêu Tuệ đã hai chân lơ lửng trên không. Gương mặt của nàng đỏ bừng, cổ họng nghẹn lại, điên cuồng đá chân.

"Nguyên Sam! Mau thả nàng ra!" Giang Vị Lâm thấy vậy vội vàng đứng lên ngăn cản.

Vẻ mặt của Nguyên Sam càng khó chịu hơn một chút, nhưng vẫn đặt nàng nguyên vẹn xuống một bên.

Lực siết ở cổ đã biến mất, không khí ùa vào, Bạch Tiêu Tuệ ôm cổ, ho khan đến mức mất hết cả hình tượng. Cơ thể nàng vẫn đang run rẩy vì phải chịu luồng uy áp mạnh mẽ vừa rồi.

Nàng lảo đảo vài bước rồi quỳ xuống đất, lại ho thêm vài tiếng.

"Bạch đạo hữu." Giang Vị Lâm lo lắng tiến lên, định xem giúp nàng nhưng đã bị một cánh tay ngăn lại.

"Ca ca, nàng ta không sao." Nguyên Sam cố gắng kiểm soát biểu cảm và hành vi của mình, nhưng trên mặt không thể che giấu được sự khó chịu. Đồng tử đen thẳm hiện rõ sự u ám.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Giang Vị Lâm không khỏi trách cứ. Không hiểu sao Nguyên Sam lại đột nhiên bóp cổ người ta.

Hơn nữa, đừng tưởng là y không cảm nhận được, vừa rồi Nguyên Sam còn phóng thích uy thế lên người Bạch Tiêu Tuệ. Uy áp của tu sĩ Kim Đan ít nhiều cũng sẽ gây ra nội thương cho nàng.

Nguyên Sam mím môi không trả lời. Y chỉ đứng đó cản đường Giang Vị Lâm, không cho ca ca lại gần xem Bạch Tiêu Tuệ.

Y có thể nói gì bây giờ, nói rằng mình thích ca ca, nói rằng không muốn thấy người khác lại gần ca ca sao.

Nếu nói ra, ca ca nhất định sẽ rời xa y ngay lập tức.

"Khụ... Giang sư huynh, ta không sao."

Bạch Tiêu Tuệ gượng cười, một tay ôm cổ, một tay chống xuống đất từ từ bò dậy. Thực tế là lực bóp quá mạnh, nàng cảm thấy cổ mình gần như muốn đứt lìa cả rồi.

Chậc, rốt cuộc là kẻ khốn kiếp nào đã ra tay mạnh như vậy.

Nàng chửi thầm trong bụng, trên mặt vẫn tươi cười nhìn lên. Nhưng khi nhận ra người đó chính là Nguyên Sam, nụ cười của nàng lập tức cứng lại.

Người này nàng biết, Nguyên Sam, đệ tử quan môn của Chưởng môn.

Khốn kiếp, tại sao người này lại ở đây? Không phải y nên ở trên khán đài sao? Hơn nữa sao lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây, không chỉ bóp cổ nàng mà còn nhìn nàng với ánh mắt đầy sát ý như vậy?

Bạch Tiêu Tuệ không biết mình đã đắc tội với đối phương từ lúc nào.

"Bạch đạo hữu có chỗ nào không khỏe không? Ta có một ít đan dược, nàng dùng tạm đi." Giang Vị Lâm lấy ra một bình sứ nhỏ, định thay mặt Nguyên Sam xin lỗi, xem như để cho qua chuyện này.

Nhưng bình sứ trong tay y đột nhiên bị giật lấy.

Nguyên Sam cầm bình đan dược trong tay, trực tiếp bật tung nắp đậy. Y lắc lắc, một viên đan dược rơi vào lòng bàn tay.

Bạch Tiêu Tuệ đột nhiên có dự cảm không lành. Ngay giây tiếp theo, một viên đan dược trực tiếp được búng vào miệng nàng. Lực đạo quá mạnh, viên thuốc nhanh chóng trượt xuống thực quản và trôi thẳng vào bụng.

Khốn kiếp!

"Khụ... khụ khụ!" Bạch Tiêu Tuệ lập tức ôm cổ ho sặc sụa.

"Nguyên Sam!" Giang Vị Lâm đau đầu nhìn Nguyên Sam, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Nguyên Sam mặt lạnh hừ một tiếng, vô lý nắm cổ tay Giang Vị Lâm trực tiếp kéo y đi.

"Nguyên Sam, buông tay!"

"Nguyên Sam, nói chuyện cho tử tế cái đã..."

Bạch Tiêu Tuệ ngồi tại chỗ, ho đến mức mặt mày đỏ bừng, nước mắt lưng tròng nhìn hai người kéo nhau đi xa.

Nàng tức đến mức vò vò tóc.

Sau đó như đột nhiên nghĩ tới điều gì, nàng ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng dáng cuối cùng của hai người cho đến khi họ đi khuất.

Toàn bộ quá trình tương tác giữa hai người lần lượt lướt qua trong đầu nàng.

Vẻ mặt khó hiểu của Giang Vị Lâm, bộ dáng tức giận, bực bội, khó chịu... và cả ghen tỵ của Nguyên Sam.

Chờ đã.

Bạch Tiêu Tuệ sửng sốt. Nguyên Sam này, không phải là thích Giang Vị Lâm đấy chứ?

...

"Được rồi Nguyên Sam." Đợi đến lúc đi tới một nơi không có người, Giang Vị Lâm trở tay giữ Nguyên Sam đứng lại.

Y thở dốc, "Ở đây không có người ngoài, cũng không có Bạch Tiêu Tuệ. Nói đi, tại sao ngươi lại ghét nàng như vậy?"

Giang Vị Lâm đương nhiên cảm nhận được cảm xúc của Nguyên Sam.

Rất tức giận, cũng rất bực bội với sự tiếp cận của Bạch Tiêu Tuệ.

Nguyên Sam vẫn không lên tiếng. Y nghiêng đầu nhìn Giang Vị Lâm một cái. Trong đôi mắt đen thẳm dường như đang ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phức tạp, khiến Giang Vị Lâm cũng có chút ngẩn người.

"Tại sao ca ca lại bênh vực nàng ta?"

Giang Vị Lâm khó hiểu, "Ta bênh vực nàng khi nào?"

"Vừa rồi." Nguyên Sam mím môi, trên mặt có một chút bướng bỉnh.

Giang Vị Lâm im lặng một chút, bất lực xoa đầu Nguyên Sam, "Không phải bênh vực. Chỉ là nàng không quen thân cũng không có thù oán gì với chúng ta. Ngươi hành động thô lỗ như vậy... là không tốt lắm."

"Ca ca cảm thấy ta thô lỗ sao?" Nguyên Sam đột ngột nhìn vào mắt y.

Có một chút.

Nhưng Giang Vị Lâm không dám nói. Y cảm thấy đứa nhỏ này bây giờ dường như rất nhạy cảm, mặc dù y cũng không biết tại sao. Giang Vị Lâm vỗ vỗ lên vai Nguyên Sam để an ủi, "Không có gì. Nhưng đối với người không quen thì đừng động tay động chân quá nhiều mới là tốt nhất."

Giang Vị Lâm cảm thấy mình đã nói chuyện rất uyển chuyển rồi.

"... Ca ca nói có lý. Nếu như vậy, nàng dựa vào đâu mà muốn tiếp xúc với ca ca gần như thế. Đó là do nàng không giữ lễ trước, đương nhiên ta cũng không cần nương tay." Nguyên Sam lạnh lùng nói.

Giang Vị Lâm sửng sốt. Hóa ra Nguyên Sam tức giận là vì chuyện này?

Nhưng tại sao?

Bất quá Giang Vị Lâm vẫn giải thích: "Đó là tiêu chuẩn tự đặt ra cho bản thân mình mà thôi. Bạch Tiêu Tuệ muốn làm như thế nào thì đó là chuyện của nàng. Chúng ta chỉ cần tránh xa nàng một chút là được. Trừ khi nàng vượt quá giới hạn, gây ảnh hưởng đến chúng ta thì lúc đó mới nên ra tay."

Nguyên Sam mím môi, rõ ràng vẫn cảm thấy khó chịu, "Nhưng nàng đã làm ảnh hưởng đến ta rồi."

Giang Vị Lâm: Hả?

Nguyên Sam lạnh nhạt nói: "Ta vừa nhìn thì đã không thích nàng. Không có lý do. Một người ta không thích mà lại đến gần người mà ta yêu nhất thì đương nhiên ta sẽ không vui. Vậy nên ta có ra tay cũng là chuyện bình thường."

Nghe những lời này, Giang Vị Lâm nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.

Nên nói Nguyên Sam rất thông minh, mới đó mà đã học được cách để biện luận hay nên nói về cái người được gọi là 'người mà ta yêu nhất' kia?

"Ca ca chính là người ta yêu nhất." Dường như sợ y không hiểu, Nguyên Sam cố ý nhắc lại một lần.

Giang Vị Lâm hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng, y ho nhẹ một tiếng, ánh mắt hơi né tránh, lúng túng xoa đầu Nguyên Sam, "Khụ, ta biết rồi."

"Vậy ta thì sao?" Nguyên Sam hỏi.

"Hả?"

"Ta có phải là người mà ca ca yêu nhất không?"

Tình yêu thương giữa những người thân cũng là tình yêu mà.

Giang Vị Lâm suy nghĩ một lát. Ở thế giới này, dường như không có ai thân thiết với mình hơn Nguyên Sam nữa. Do đó, y gật đầu, "Đúng vậy."

Nguyên Sam không nói gì nữa. Khí tức xung quanh người thoắt một cái đã trở nên bình hòa hơn rất nhiều.

Y nắm tay Giang Vị Lâm, "Chúng ta về Khung Kỳ Phong đi."

"... Được."

Giang Vị Lâm ngơ ngác đáp lại. Không đúng, y nhớ là mình phải dạy dỗ Nguyên Sam cách cư xử lịch sự với người khác, sao lại biến thành tỏ tình với nhau rồi?

Không không. Tỏ tình cái gì chứ, chỉ là một đứa nhỏ thiếu thốn tình thương đang tìm kiếm sự gắn kết gia đình ở chỗ huynh trưởng mà thôi.

Giang Vị Lâm nghĩ như vậy.

Y đưa mắt nhìn qua bên cạnh, Nguyên Sam đã cao gần bằng y rồi.

Hình như... cũng không còn nhỏ nữa.

Chẳng biết từ lúc nào đứa nhỏ này đã lớn như thế. Có lẽ bởi vì Giang Vị Lâm đã bỏ lỡ tuổi thơ của Nguyên Sam, vậy nên y luôn cảm thấy đối phương vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Trở về Khung Kỳ Phong, Nguyên Sam chậm lại một bước để đóng cửa và cài chốt lại. Y nghiêng đầu nhìn Giang Vị Lâm đi về phía bàn đá trong sân, cầm một miếng điểm tâm lên ăn.

Nguyên Sam đương nhiên biết cái gọi là 'yêu' của ca ca khác với cái 'yêu' của mình, nhưng như vậy y cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

Chuyện vừa rồi, Nguyên Sam rất bực bội. Không phải bực Bạch Tiêu Tuệ mà là bực cho cái thân phận của chính mình.

Y không có tư cách hay thân phận nào để ngăn cản những nam nhân hay nữ nhân khác đến gần ca ca. Cho nên khi ca ca hỏi y 'tại sao', y không thể trả lời được. Cuối cùng đành phải nói ra một cái lý do tạm bợ rồi chuyển đề tài cho qua.

Nguyên Sam biết nếu để ca ca tiếp tục hỏi, ví dụ như 'tại sao ngươi lại ghét Bạch Tiêu Tuệ', thì y sẽ không thể trả lời được.

Đó là một câu trả lời không thể nói ra.

Đôi lúc Nguyên Sam đã nghĩ nếu ca ca có người mình thích thì phải làm sao bây giờ. Nhưng cho dù là lúc đó hay hiện tại, y vẫn không thể chấp nhận, hoàn toàn không thể.

Nguyên Sam nghĩ có lẽ cả đời mình cũng không thể vượt qua được mối quan hệ này. Nhưng chỉ cần ca ca 'yêu' mình, nguyện ý ở bên cạnh mình là được.

Còn những người không liên quan đó... y sẽ không để họ có cơ hội lại gần ca ca.

...

Sau trận đấu hôm nay, ngày mai sẽ có một trận nữa, và ngày kia là trận chung kết.

Giang Vị Lâm phải tham gia thi đấu cả hai ngày tới, vì vậy thời gian nghỉ ngơi vào buổi tối rất quý giá.

Sau khi ăn một ít điểm tâm, y trở về phòng điều chỉnh lại trạng thái. Nguyên Sam cũng yên lặng đi theo bên cạnh, phụ trợ y tu luyện. Chỉ là ánh mắt của Nguyên Sam không hề thành thật, vẫn luôn dính trên người Giang Vị Lâm.

Khi màn đêm buông xuống, Nguyên Sam lại yên lặng vùi mình trong vòng tay của ca ca.

Y thầm nghĩ, ca ca chỉ thuộc về một mình mình thôi.

Bây giờ và cả sau này cũng vậy.

Không ai có thể cướp đi.

...

Sáng hôm sau.

Đối thủ của Giang Vị Lâm hôm nay vẫn là Trúc Cơ tầng chín, mạnh hơn nhiều so với những đối thủ mà y đã gặp trong mấy hôm nay.

Kết quả cuối cùng, Giang Vị Lâm đã thắng sát sao.

Sau khi thắng được trận này, y chính thức lọt vào trận chung kết. Trận đấu hôm nay Giang Vị Lâm đã bị thương không nhẹ, cần phải nhanh chóng điều dưỡng để đảm bảo trạng thái tốt nhất cho ngày mai.

Ngày mai không chỉ quyết định y có được vào Bí Cảnh hay không mà còn quyết định thân phận đệ tử nội môn của y nữa.

Khi Giang Vị Lâm vừa kết thúc trận đấu, Nguyên Sam đã định nói với trưởng lão một tiếng rồi trực tiếp đưa Giang Vị Lâm quay về.

Đoán trước được ý định của y, Giang Vị Lâm đã dùng phù truyền âm bảo Nguyên Sam cứ tiếp tục ở lại, y sẽ đi ra phía sau võ trường để nghỉ ngơi.

Bấy giờ Nguyên Sam mới dừng lại tâm tư đang rục rịch của mình. Mãi cho đến khi buổi chiều kết thúc, y mới đến hậu trường tìm Giang Vị Lâm.

"Ca ca, tại sao không để ta dẫn ngươi về?"

"Ta chỉ bị một chút thương tích nhỏ mà thôi, không cần ngươi phải bỏ việc đi cùng ta." Giang Vị Lâm thu lại linh khí, nói: "Hơn nữa so với việc đi cùng ta, ngươi giúp ta thăm dò đối thủ ngày mai thì tốt hơn."

"... Ca ca nói phải. Lát nữa về ta sẽ kể cho ca ca nghe từng người một." Nguyên Sam đưa tay đỡ Giang Vị Lâm đứng dậy, tiện tay phủi bụi cỏ dính trên quần áo cho y.

Hai người vừa định rời đi, đúng lúc đụng phải Bạch Tiêu Tuệ vừa mới kết thúc trận đấu.

Tuy hôm qua nàng đã thua Giang Vị Lâm nhưng với thứ hạng hiện tại, nàng vẫn có thể đánh thêm một trận nữa. Nếu thắng thì vẫn có thể được vào chung kết.

Tức là trận đấu vừa rồi. Cuối cùng nàng đương nhiên đã thắng, vậy nên ngày mai rất có khả năng sẽ gặp lại Giang Vị Lâm trong trận chung kết. Chung kết có 30 người, chỉ cần lọt vào top 17 là được.

Nguyên Sam thấy Bạch Tiêu Tuệ liền nghiêng người chắn đi tầm nhìn của nàng. Sau đó một tay vòng qua cánh tay của Giang Vị Lâm, kéo y đi một mạch.

Bạch Tiêu Tuệ: ...

Bây giờ thì nàng đã hiểu tại sao hôm qua Nguyên Sam lại có phản ứng lớn như vậy. Hóa ra là y đang thèm muốn ca ca của mình.

Người của Hợp Hoan Tông vốn dĩ rất nhạy cảm với cảm xúc, nên việc nàng phát hiện ra tâm ý của Nguyên Sam cũng không có gì là lạ. Nhưng điều thú vị là hình như Giang Vị Lâm đối với Nguyên Sam hoàn toàn là tình huynh đệ, không có một chút ý tứ mờ ám nào cả.

Bạch Tiêu Tuệ thở dài. Nhưng Giang Vị Lâm đối xử với Nguyên Sam vẫn là đặc biệt lắm, sau này nói không chừng cũng sẽ trở thành đoạn tụ.

Hôm qua khi phát hiện ra điều này, nàng đã vứt bỏ tâm tư của mình ngay từ trong trứng nước.

Hừ, nam nhân tốt quả nhiên đều bị cướp mất hết rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com