Chương 54
Tác giả: Thời Nhân Quả.
Biên tập: Angel Anette.
...
Chương 54
Nguyên Sam cảnh giác đưa Giang Vị Lâm trở về tiểu viện.
Chậc, không thể để nữ nhân đó quyến rũ ca ca.
"Nguyên Sam, đừng vội vã như vậy." Giang Vị Lâm cảm thấy vết thương đau âm ỉ, không khỏi uyển chuyển nói.
Nguyên Sam sửng sốt, nhanh chóng nhận ra. Y vội vàng buông tay, "Ca ca, ta xin lỗi."
Nguyên Sam chuyển qua nắm cổ tay Giang Vị Lâm, truyền linh khí của mình cho y. Linh khí không ngừng tràn vào cơ thể, mồ hôi trên trán Giang Vị Lâm mới giảm bớt đi trông thấy.
Bây giờ y mệt đến mức chỉ muốn về nhà ngủ.
Nguyên Sam thấy vẻ mệt mỏi của Giang Vị Lâm, tự dưng nảy ra một ý tương điên rồ, "Ca ca, nếu ngươi mệt, hay là để ta ôm ngươi về đi?"
Giang Vị Lâm ngẩn ra.
Giang Vị Lâm: ?
Y thực sự đờ người ra, nghi ngờ lỗ tai mình nghe nhầm.
Mặt Nguyên Sam cũng đột nhiên nóng bừng, nhanh chóng cúi đầu, "Ta nói sai rồi, là đưa ca ca về."
Thế này mới đúng chứ.
Giang Vị Lâm hoàn hồn sau cơn kinh ngạc, vỗ vỗ đầu Nguyên Sam, "Vết thương nhỏ thôi, uống hai viên đan dược là ổn."
Nói rồi, y bỏ một nắm đan dược vào miệng.
Đối thủ Trúc Cơ tầng chín hôm nay quả thật có thực lực vượt xa Trương Hiểu, suýt chút nữa Giang Vị Lâm đã thua rồi.
Giang Vị Lâm một bên sàng lọc lại các chi tiết trong trận đấu hôm nay trong đầu, một bên suy nghĩ xem nếu không may lại gặp đối phương trong trận chung kết thì phải đối phó ra sao.
Đợi Nguyên Sam vận chuyển linh khí qua vài chu kỳ cho Giang Vị Lâm xong, chuẩn bị đưa y về nhà.
Đột nhiên không biết từ đâu lại xuất hiện mấy người đệ tử. Bọn họ ngượng ngùng và rón rén đi đến trước mặt hai người, vừa sợ hãi nhìn Nguyên Sam lại vừa sùng bái nhìn Giang Vị Lâm.
"Các vị..." Giang Vị Lâm thấy được đám người, trong lòng nghẹn lại.
Mấy người nhìn nhau, sau đó đẩy một đệ tử lên phía trước.
Hắn ta ngượng ngùng ôm một miếng thẻ tre, nhìn Giang Vị Lâm lắp bắp nói: "Giang, Giang sư huynh, chúng ta, chúng ta rất ngưỡng mộ huynh... huynh có thể khắc chữ cho chúng ta được không?"
Nhờ vào những màn thể hiện trên võ đài mấy ngày nay, Giang Vị Lâm đã tích lũy được cho mình không ít danh tiếng.
Có thêm nhiều đệ tử nội môn yêu mến y. Những lời chửi bới một chiều trước đây đã biến mất không dấu vết qua trừng trận thắng liên tiếp của Giang Vị Lâm, chỉ còn lại một số ít người không phục thì tự nói thầm trong bụng.
"Được, không vấn đề gì." Giang Vị Lâm mỉm cười, thái độ ôn hòa, y lưu loát nhận lấy thẻ tre của đối phương, dùng linh khí khắc tên mình lên đó.
Thẻ tre của 7-8 đệ tử lần lượt được khắc tên. Giang Vị Lâm trước sau vẫn tỏ ra ôn hòa, ánh mắt cũng rất hoà nhã, khiến các đệ tử càng thêm yêu mến và cảm thấy thân thiết hơn.
Thật không ngờ Giang sư huynh lại là một người tốt như vậy.
Ký nhiều chữ như thế mà vẫn nhẹ nhàng, không hề tỏ ra khó chịu. Phải biết rằng các sư huynh sư tỷ khác đều bận rộn tu luyện, chẳng thèm để ý đến họ.
Trong số những đệ tử này cũng có người trước đây đã từng mắng chửi Giang Vị Lâm, lúc này đều vô cùng hối hận.
Ký tên và chào tạm biệt xong, Giang Vị Lâm liền theo Nguyên Sam về nhà.
Trên đường về, Nguyên Sam vẫn giữ nguyên biểu tình vô cảm.
"Ca ca không cần phải để ý đến họ. Ngươi đang bị thương, không nên dùng linh khí vào những chuyện không quan trọng như thế."
"Không tốn bao nhiêu mà."
Giang Vị Lâm không để tâm nói.
Nguyên Sam mím môi, trong lòng vẫn thấy bực bội.
Y không muốn thấy ca ca đối xử tốt với người khác như vậy, cũng không muốn ca ca cười với người khác.
Bàn tay đang thả lỏng bên hông không khỏi hơi siết lại.
Có phải bản thân mình có hơi bất thường rồi không...
...
Trận chung kết ngày cuối cùng.
Vì lần tỷ thí này không phân theo thứ hạng, nên 30 người được chia làm 2 nhóm. Người thắng ngay vòng đầu sẽ trực tiếp được vào đội Bí Cảnh. Còn lại 15 người thua cuộc sẽ đánh thêm vài vòng nữa, cho đến khi chọn ra 2 người đứng đầu cùng với 15 người thắng cuộc trước đó để đi vào Bí Cảnh.
Vận may của Giang Vị Lâm không tệ, đối thủ của y... lại là Bạch Tiêu Tuệ.
Lần này, Giang Vị Lâm mỉm cười thật lòng, "Bạch đạo hữu, thật là có duyên."
Bạch Tiêu Tuệ: ...
Khốn kiếp, có duyên cái thá gì.
Vất vả lắm nàng mới vào được chung kết chỉ để lót đường cho Giang Vị Lâm thôi sao!
Bạch Tiêu Tuệ mặt mày ủ dột, theo hiệu lệnh của trọng tài, nàng xông lên. Sau khi đánh mấy chiêu mang tính chất tượng trưng, nàng trực tiếp quỳ xuống cầu xin tha thứ.
"Ta nhận thua!"
Mẹ nó, dù sao cũng đánh không lại, vậy thì phí công vô ích để làm gì!
Chi bằng nàng giữ sức chuẩn bị cho các vòng đấu tiếp theo.
Giang Vị Lâm tâm tình rất tốt thu hồi đao nhỏ, phối hợp khuyên nhủ nàng đôi câu, "Bạch đạo hữu thực sự không đánh nữa sao?"
"Không đánh, không đánh nữa."
Bạch Tiêu Tuệ: Đồ nam nhân thối!
Giang Vị Lâm nghe vậy, nhìn qua đệ tử làm trọng tài.
Đệ tử đó vội vàng công bố kết quả: "Giang Vị Lâm thắng! Chúc mừng Giang đạo hữu đã được chọn vào đội Bí Cảnh."
Vừa nói, hắn vừa trao một chiếc hộp gỗ có hoa văn đỏ cho Giang Vị Lâm.
"Đa tạ."
Giang Vị Lâm đưa hai tay nhận lấy chiếc hộp, quay đầu nhìn Bạch Tiêu Tuệ vẫn còn quỳ trên đất, y tiến lại gần tử tế hỏi, "Bạch đạo hữu, để ta đỡ nàng dậy."
"Không cần." Bạch Tiêu Tuệ cứng rắn nói.
Thua cuộc nhưng được chạm vào bàn tay của nam nhân này thì cũng không tệ, nếu như không có Nguyên sư huynh đang nhìn xuống bên này từ trên đài cao.
Nàng cảm thấy mình sắp bị ánh mắt của Nguyên sư huynh lăng trì đến nơi rồi.
Giang Vị Lâm không hay biết gì về chuyện này. Thấy đối phương từ chối, y liền ôm hộp gỗ nhỏ của mình bước xuống đài.
Có một đệ tử đang đợi y ở dưới. Hắn nói sơ qua cách dùng vật phẩm trong hộp, sau đó đưa y đến đại sảnh chờ đợi đến khi tuyển chọn kết thúc.
"Giang đạo hữu, lát nữa Lục trưởng lão sẽ đến đây nói với mọi người về chuyến đi Bí Cảnh."
"Được, ta biết rồi."
Giang Vị Lâm gật đầu cảm ơn.
Lúc này, bên trong đại sảnh đã có một vài đệ tử ngồi sẵn ở đó. Người đạo hữu Trúc Cơ tầng chín mà hôm qua Giang Vị Lâm đã thắng sát sao cũng có mặt.
Hôm qua sau khi thua Giang Vị Lâm, hắn đã tham gia vòng đấu phúc khảo. Mấy trận sau đó và kể cả trận hôm nay đều thắng lợi, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn Giang Vị Lâm vài phần.
"Giang đạo hữu." Hắn đứng dậy đi tới, thân thiện đưa tay ra chào hỏi Giang Vị Lâm.
"Khúc sư huynh, tốc độ thật nhanh." Giang Vị Lâm nắm tay hắn, cười nói.
Khúc Dương Hy lắc đầu, "Ngươi cũng không kém. Hôm qua thua ngươi, ta còn nghĩ liệu hôm nay có gặp lại hay không."
"Ta cũng vậy." Giang Vị Lâm cười, "Nếu lại gặp ngươi, ta cũng không dám chắc có thể thắng được nữa."
"Mau ngồi, mau ngồi đi." Khúc Dương Hy dẫn y đến chỗ bên cạnh, bảo y ngồi xuống.
Hai người họ xem như là không đánh thì không quen nhau, cả hai đều sảng khoái tận hưởng trận chiến ngày hôm qua, cũng nhân tiện kết giao bằng hữu.
"Ngọc bội này của ngươi còn chưa nhận chủ sao? Mau mở ra dùng đi." Khúc Dương Hy nhìn thấy chiếc hộp trong lòng Giang Vị Lâm, mở lời.
Giang Vị Lâm nghe vậy liền mở hộp gỗ vân đỏ ra. Bên trong là một miếng ngọc bội trong suốt.
Y nhớ lại lời nói của đệ tử dẫn đường vừa rồi, lập tức truyền một tia linh khí của mình vào ngọc bội. Tên của y trong nháy mắt hiện lên trên ngọc bội, xem như đã nhận chủ thành công.
"Đây là chìa khóa dùng để đi lại trong Bí Cảnh. Chỉ có đệ tử nào mang theo ngọc bội thì các tông môn mới cho phép vào Bí Cảnh. Và khi gặp nguy hiểm trong Bí Cảnh cũng có thể dùng ngọc bội để truyền tống ra ngoài." Khúc Dương Hy là người đã vào Bí Cảnh vài lần nên rất quen thuộc với chuyện này.
Thiên phú của hắn không tệ, 70-80 tuổi mà đã là Trúc Cơ tầng chín. Chỉ là mắc kẹt ở tầng chín hơn 20 năm rồi. Nếu chuyến đi Bí Cảnh lần này may mắn gặp được cơ duyên, nói không chừng sẽ có thể đột phá lên kỳ Kim Đan.
"Thì ra là vậy."
Giang Vị Lâm phối hợp đáp lại. Thực ra bởi vì biết được cốt truyện và lúc còn nhỏ đã vô tình rơi vào Bí Cảnh có Tống Thanh ở đó, y đã biết được tác dụng của vật này rồi.
Đúng rồi, năm xưa y đã vô tình rơi vào Bí cảnh, không phải lần này cũng lại là nơi đó đấy chứ?
"Khúc sư huynh, địa điểm Bí cảnh mỗi năm đều giống nhau sao?"
Khúc Dương Hy không biết tại sao y lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn lắc đầu giải thích, "Có tổng cộng hơn 10 Bí cảnh bình thường, đều do các đại tông môn cùng nhau canh giữ. Mỗi năm sẽ ngẫu nhiên chọn một cái để mở ra."
Giang Vị Lâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hỏi thêm một số vấn đề khác.
Hai người nói chuyện xong thì bắt đầu ngồi thiền tu luyện, cho đến khi tất cả các trận đấu kết thúc vào buổi tối. Những người thắng cuộc lần lượt được các đệ tử khác dẫn vào đại sảnh.
Xung quanh có chút động tĩnh, hai người mới thoát khỏi trạng thái thiền định.
Giang Vị Lâm vừa mở mắt thì đã thấy Nguyên Sam đi ngang qua mặt mình. Đối phương không nhìn y mà cùng Lục trưởng lão đi đến vị trí trên cùng ngồi xuống, đối diện với các đệ tử nội môn.
"Mọi người đã đến đông đủ rồi đúng không?" Lục trưởng lão lướt mắt qua mười mấy chỗ ngồi phía dưới, thản nhiên hỏi.
Ánh mắt ông khi lướt qua Giang Vị Lâm thì hơi tinh ý dừng lại một chút.
"Dạ rồi, thưa Trưởng lão." Một đệ tử nội môn lớn tuổi nhất và có tu vi cao nhất trả lời.
"Tốt." Lục trưởng lão rũ mắt nhìn mọi người, chậm rãi nói: "Lần này có không ít gương mặt mới, vậy ta sẽ nói sơ qua về quy tắc của Bí Cảnh. Ngọc bội phát cho mỗi người là chìa khóa để đi vào, cũng là công cụ để truyền tống ra ngoài khi gặp nguy hiểm. Nếu gặp phải nguy hiểm đến tính mạng thì hãy bóp nát nó.
Thứ hai, mỗi tông môn sẽ cử ra một đội 18 người đi Bí Cảnh. Người dẫn đội của tông môn chúng ta lần này chính là Nguyên sư huynh của các ngươi. Trong Bí Cảnh nguy hiểm trùng trùng và luôn luôn có khả năng xảy ra biến cố. Chỉ cần sơ suất một chút thì sẽ rất dễ mất mạng.
Mặc dù có Nguyên Sam dẫn đội nhưng cũng không loại trừ trường hợp các ngươi sẽ gặp phải nguy hiểm cường đại vượt xa khả năng của Kim Đan. Vì vậy ta cũng xin nhắc nhở các đệ tử phải tự mình chú ý đến nguy hiểm. Sau khi vào Bí Cảnh, có thể đi theo đội hoặc không, tự hành động hay đi cùng đội đều là do các ngươi tự chọn."
Lục trưởng lão nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó hạ giọng nói: "Đại khái là như vậy. Về chi tiết, ở đây có không ít các sư huynh sư tỷ đã tham gia Bí Cảnh nhiều lần, những người mới có thể hỏi thêm."
Ông vừa nói xong, các đệ tử đồng loạt trả lời: "Vâng! Thưa Trưởng lão."
Bí Cảnh được mở ra hàng năm, các đệ tử ở đây đương nhiên đều đã tìm hiểu qua, nên không ai có thêm ý kiến.
Lục trưởng lão gật đầu, "Tốt, vậy thì mọi người hãy tự về nghỉ ngơi 10 ngày. Ngày thứ 10 chúng ta sẽ tập trung ở cổng lớn của tông môn."
Nói xong ông đứng dậy đi ra ngoài. Vừa bước ra khỏi cửa không bao lâu thì liền biến mất tại chỗ, để các đệ tử ở lại trong đại sảnh.
Các đệ tử quen biết nhau bắt đầu trò chuyện. Chỉ có Nguyên Sam đi thẳng đến bên cạnh Giang Vị Lâm, "Ca ca, về thôi."
Giang Vị Lâm cũng không quen biết ai ngoài Khúc Dương Hy, nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng vừa định rời đi, một bóng người quen thuộc lại ghé tới, "Giang sư huynh."
Là Bạch Tiêu Tuệ.
Giang Vị Lâm sững sờ, không ngờ đối phương thật sự đã giành được một suất.
Rõ ràng là... hơi yếu mà.
Có lẽ đã đọc được suy nghĩ của Giang Vị Lâm, Bạch Tiêu Tuệ cắn răng cười, "Ta chỉ thua trước mặt Giang sư huynh mà thôi."
Những người khác nàng đều có thể thắng. Ngay cả trận đấu vượt cấp tầng chín cũng không thành vấn đề.
Vừa nói xong câu đó, Nguyên Sam đã đi thêm hai bước về phía Giang Vị Lâm. Y cụp mắt nhìn xuống Bạch Tiêu Tuệ, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì?"
Bạch Tiêu Tuệ thật sự chỉ muốn chào hỏi người quen, nhất thời quên mất Nguyên Sam cũng đang có mặt. Thấy đối phương nhìn mình bằng một ánh mắt lạnh lẽo, nàng liên tục lùi về phía sao, "Không có, không có. Ta chỉ hy vọng sau này Nguyên sư huynh và Giang sư huynh sẽ chiếu cố nhiều hơn thôi."
Nguyên Sam lúc này mới thu lại ánh mắt, đưa Giang Vị Lâm rời đi.
Nhìn bóng lưng của họ, Bạch Tiêu Tuệ bất lực thở dài.
Những ngày tiếp theo là khâu chuẩn bị cho chuyến đi Bí Cảnh.
Dọn dẹp hành lý, củng cố tu luyện hay là thư giãn giải trí một chút đều được.
Giang Vị Lâm và Nguyên Sam đương nhiên sẽ chọn thư giãn trong mấy ngày đầu. Hai tháng huấn luyện bằng cường độ cao quả thật đã vượt quá sức chịu đựng. Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, tinh thần vừa được thả lỏng thì cơ thể cũng mệt mỏi theo.
Trở về tiểu viện, Thiện Phàm Sinh đã làm sẵn mười mấy loại bánh ngọt mang lên. Kể từ khi đến Khung Kỳ Phong làm việc, tài nấu nướng của hắn phải nói là lên như diều gặp gió.
Những thứ trước đây biết làm hay không biết làm, bây giờ hắn đều biết hết.
Sư muội cũng khen hắn nấu ăn ngon.
Giang Vị Lâm chỉ ăn mỗi loại một miếng rồi dừng, bắt đầu vừa uống trà vừa nói chuyện với Nguyên Sam. Chủ yếu là hỏi về tình hình trong Bí Cảnh để chuẩn bị từ sớm.
Nguyên Sam là người tham gia hàng năm, kinh nghiệm có thể nói là vô cùng phong phú.
Nói chuyện khoảng nửa canh giờ, khi đã nói gần hết, Nguyên Sam hứa hẹn: "Ca ca cứ yên tâm, ta sẽ luôn theo sát bên cạnh ngươi."
"Lỡ như xảy ra chuyện bất ngờ bị tách ra thì sao?" Giang Vị Lâm cười nói.
"... Sẽ không đâu." Nguyên Sam trả lời.
Y sẽ không để ca ca rời khỏi tầm mắt của mình.
Hai người thấy trời đã tối, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Đúng lúc này, trên không trung truyền đến một tiếng động bất thường.
Giang Vị Lâm gần như nhận ra ngay lập tức, ngăn lại Nguyên Sam đang có ý định đánh rớt vật kia, "Không sao, là người quen."
Vừa dứt lời, một con bồ câu trắng đã đậu xuống bàn đá trước mặt họ.
Giang Vị Lâm đưa tay sờ con bồ câu. Y rót một chút linh khí vào con bồ câu, nó lập tức hóa thành một phong thư.
Mặt trên được viết đầy chữ.
"Là Tống sư huynh gửi đến."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com