Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58

Tác giả: Thời Nhân Quả.
Biên tập: Angel Anette.
...

Chương 58

Thú triều cỡ lớn hoàn toàn không phải là thứ mà một nhóm đệ tử Trúc Cơ và vài cái pháp trận mà có thể ngăn cản được, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng phải chật vật lắm mới chống đỡ nổi.

"Cái gì! Tống sư huynh vậy chúng ta phải làm sao đây?!" Một đệ tử đứng gần đó nghe vậy thì vội vàng kéo ống tay áo Tống Thanh, hoảng loạn nói.

Các đệ tử khác tuy không nghe rõ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hoang mang, cuống quýt hỏi: "Có biến cố gì sao?"

Tống Thanh vỗ lên tay đệ tử kia, trấn an nói: "Không cần lo lắng, tuy là thú triều cỡ lớn nhưng quy mô ban đầu không lớn. Mọi người cứ bố trí pháp trận cỡ lớn cho tốt, để lát nữa chúng ta thuận lợi rời đi."

Các đệ tử nghe vậy, đành chuyên tâm vào việc bố trí pháp trận.

Bên phía Càn Thiên Môn, các đệ tử cũng bị lời nói của Tống Thanh làm dao động, liên tục nhìn về phía Nguyên Sam.

"Không sao, mọi người tiếp tục bố trí đi." Nguyên Sam nói, y vẫn lãnh đạm như thường lệ. Nhưng chính thái độ này lại khiến các cho các đệ tử bình tâm trở lại.

Nếu là lúc thường, chắc chắn họ sẽ thấy Nguyên sư huynh rất hù dọa người. Nhưng trong thời khắc nguy hiểm mà Nguyên Sam vẫn giữ được dáng vẻ lạnh nhạt như vậy, ngược lại làm cho nguy cơ trước mắt trông có vẻ nhỏ bé, không đáng để nhắc đến, vì vậy các đệ tử cũng an tâm hơn rất nhiều.

Và người bình tĩnh nhất trong số các đệ tử phải kể đến Bạch Tiêu Tuệ.

Chậc, người trong lòng của Nguyên sư huynh còn ở đây, có gì mà phải sợ? Dù sao Nguyên sư huynh sẽ không để cho người trong lòng xảy ra chuyện, vì vậy bọn họ cũng rất an toàn.

"Ca ca đừng lo lắng." Bàn tay của Nguyên Sam ở bên hông cẩn thận nắm lấy tay Giang Vị Lâm.

"Ừm, nếu có nguy hiểm thì bóp nát ngọc bội rồi quay về thôi." Giang Vị Lâm nói, y chỉ cảm thấy hơi có lỗi với bạch hồ.

Chuyến đi Bí cảnh lần này ngoài việc tìm kiếm cơ duyên cho bản thân, điều quan trọng nhất là muốn tìm thảo dược để chữa trị cho bạch hồ. Vì vậy mà Giang Vị Lâm đã đặc biệt mang bạch hồ đi theo.

Trước khi xuống núi, y đã mua một cái túi đựng linh thú, bỏ tiểu hồ ly vào túi rồi cất vào nhẫn trữ vật.

Như vậy mới tiện mang theo bên người. Ôm một thứ gì đó di chuyển trong Bí Cảnh luôn rất bất tiện.

Nhưng mà, khả năng sẽ phải trắng tay trở về.

"... Ca ca vẫn còn chuyện gì muốn làm sao?" Nguyên Sam ngờ ngợ nhìn ra tâm tư của Giang Vị Lâm, liền thấp giọng hỏi.

"Ban đầu ta định tìm một ít dược liệu để chữa trị cho bạch hồ, nếu không vết thương của nó ít nhất phải ngủ say hàng trăm năm." Giang Vị Lâm thở dài một tiếng.

Nguyên Sam lập tức nghẹn lời. Thấy ca ca lo lắng như vậy y cũng đã sớm đoán được ca ca đang đắn đo cho người khác. Nguyên Sam kiên nhẫn nói: "Không nhất định phải đến mức đó đâu, ca ca yên tâm."

Giang Vị Lâm nghe vậy, ngây người nhìn đối phương.

Ánh mắt này làm cho Nguyên Sam có chút bối rối. Nhưng y vẫn không biểu lộ ra ngoài, chỉ bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"

Giang Vị Lâm lắc đầu, "Không có gì, ta chỉ cảm thấy việc gì cũng phải cần đến ngươi, Nguyên Sam quá vất vả rồi, ngược lại ta lại trở nên vô dụng."

"Sao ca ca lại nói như vậy? Ta chỉ đang gánh vác những gì ta có thể gánh vác thôi. Và những gì mà ta đang làm chẳng qua là do ta may mắn tu luyện nhanh hơn người thường thôi mà." Nguyên Sam vẫn luôn bình tĩnh và không vội vàng trước một tai họa lớn, vậy mà lúc này lại nói nhanh hơn nhiều.

"Suy cho cùng, nếu không nhờ ca ca năm xưa đã cứu ta thì ngày nay cũng không có Nguyên Sam để gánh vác những trách nhiệm này."

Không có ca ca, y đã sớm chết đi ở trấn nhỏ đó rồi.

Giang Vị Lâm nghe vậy, không khỏi bật cười, "Chuyện nhỏ mà thôi, sao ngươi lại để trong lòng lâu như vậy?"

"Không phải là chuyện nhỏ..." Đối với Nguyên Sam mà nói, đó là chuyện ảnh hưởng một đời, tưởng nhớ một người trong kiếp này của y.

Chỉ là lần này giọng nói của Nguyên Sam rất nhỏ, đến cả bản thân y cũng không nghe thấy được.

...

Những pháp trận dần dần được hoàn thiện dưới sự nỗ lực của mọi người. Và những con ma thú đầu tiên của thú triều cũng từ từ ló dạng.

Các đệ tử bắt đầu dùng hết sức thi triển pháp thuật và pháp trận để chống đỡ và đánh lui ma thú.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã mồ hôi nhễ nhại, vừa thở hổn hển vừa hấp thụ linh thạch trong tay để tiếp tục tấn công. Sau vài lần kiệt quệ và bổ sung linh khí như vậy, bọn họ rõ ràng cảm nhận được thực lực của mình đã tăng lên không ít.

Nhưng bây giờ không có ai quan tâm đến điều này. Mọi người chuyên tâm đối phó với những con ma thú đang không ngừng ồ ạt xông tới. Sau một hồi tiêu diệt, tâm lý của các đệ tử từ rụt rè cũng trở nên điên cuồng.

Tất cả đều giết đến phát điên.

Từng người một đều bị máu tươi nhuộm đỏ mắt, nhưng ma thú bên ngoài vẫn không hề giảm bớt. Nếu không nhờ pháp trận ngăn chặn và tiêu diệt bớt phần nào thì sợ là họ đã bị nhấn chìm từ lâu.

Đúng lúc này, không biết ai đó đã gào lên một câu.

"Mau giết! Da lông và sừng của những ma thú này đều là cực phẩm! Giết chúng có thể đổi được vô số linh thạch thượng phẩm dùng không hết!"

Tiếng gào này đã làm cho các đệ tử đang kiệt sức tỉnh táo trở lại.

Người này chính là Khúc Dương Hy. Hắn dẫn đầu xông lên, khí thế càng hung hãn hơn. Sau khi giết ma thú liền trực tiếp thu thi thể của chúng vào túi không gian. Lúc này mọi người mới bừng tỉnh.

Đúng vậy! Đây chính là nguồn tài nguyên vô tận!

Giết được con nào thì chính của mình! Bình thường có truy tìm bán sống bán chết cũng không tìm được mấy con, bây giờ chúng lại ùn ùn kéo đến! Nếu giết được cả đống này, cho dù có nửa sống nửa chết truyền tống quay về thì cũng đáng giá!

Ý chí chiến đấu của mọi người lập tức được khơi dậy, tất cả đều điên cuồng xông lên.

Phải công nhận là câu nói này cực kỳ có hiệu quả, giúp duy trì trạng thái chiến đấu của mọi người rất lâu.

Cho đến khi...

Nhiều ma thú cấp cao hơn xuất hiện.

Trận pháp bình thường bên ngoài đã hoàn toàn thất thủ, chỉ cần một cú húc của chúng đã bị đánh phá tan tành! Chỉ có duy nhất pháp trận lớn là miễn cưỡng trụ được thêm một thời gian.

Thấy vậy, Nguyên Sam trực tiếp đứng ra đỡ đòn. Trường kiếm mở rộng, thân kiếm thon dài vung ra một khí thế mạnh mẽ như muốn nuốt chửng cả núi sông.

Bình thường các chiêu thức bằng kiếm của Nguyên Sam luôn theo lối đánh nhanh và sắc bén, nhưng đến một mức độ nhất định thì kiếm khí sẽ vô cùng bá đạo.

Trong chớp mắt, đầu ma thú đã bị chém lìa khỏi cổ!

Cái đầu to lớn bay vút lên rồi rơi mạnh xuống đất, máu thịt văng ra tung tóe như bùn lầy.

Nguyên Sam dùng khí thế như vậy để liên tục giết chết mấy con ma thú cấp ba. Trên người bởi vì không tránh kịp nên đã bị dính không ít máu.

Mái tóc đen tuyền lung lay trong gió mạnh, đôi mắt đen thẳm phản chiếu vô số thi thể và máu tanh. Y trang màu đen cũng nhuốm đầy những vệt máu đỏ tươi. Sát khí bốc lên hừng hực, trong lúc nhất thời khiến người ta khó mà phân biệt được rốt cuộc bên nào mới là ma thú.

Tống Thanh thấy vậy, sau khi xử lý xong mấy con ma thú cũng nhanh chóng tiến lên. Có hai Kim Đan ở phía trước, áp lực phía sau lập tức giảm đi rất nhiều.

Nhưng... vẫn không đủ.

Thủ pháp giết ma thú của Giang Vị Lâm rất xảo quyệt. Mười mấy lưỡi đao nhỏ đều chính xác xuyên thẳng vào tử mạch của ma thú. Trong nháy mắt, mười mấy con ma thú đồng thời ngã xuống. Trên người và khuôn mặt y cũng dính đầy những giọt máu.

Giang Vị Lâm híp mắt lại. Mấy con ma thú rên rỉ ngã xuống trước mặt y. Đúng lúc y định giết con kế tiếp, đột nhiên phát hiện ra bầu trời phía xa càng lúc càng u tối.

Nếu nói ban đầu chỉ là một cơn thủy triều đen kịt thì bây giờ giống như một biển đen dày đặc, có thể nhìn thấy rõ ràng vô số sinh vật đang kích động lao về phía này.

Đó là chủ lực của thú triều cỡ lớn!

Nhưng lúc này trước sau và trái phải của họ đã bị ma thú toàn bộ bao vây, làm sao có thể phá công được!

Nguyên Sam nhíu mày, nhìn đám ma thú ở phía xa đang hung hăng lao đến. Một giọt máu từ lông mày của y trượt xuống chóp mũi.

Trong Bí Cảnh không thể sử dụng cuộn trục truyền tống, nếu không Nguyên Sam đã dùng liền mười mấy tấm để đưa mọi người rời đi cũng được. Nhưng bây giờ...

Y đột ngột đánh lui một con ma thú trước mặt, sau đó lùi về bên cạnh Khúc Dương Hy, ra lệnh: "Ngươi đưa mọi người rời khỏi đây trước đi!"

Khúc Dương Hy sửng sốt, hiểu ra thì kinh hãi nói: "Vậy sư huynh phải làm sao!"

"Ta sẽ tự có cách." Nguyên Sam lại chém giết thêm vài con, từng câu từng chữ nói: "Lát nữa ta sẽ tạo ra một khoảng trống ở phía sau, ngươi chớp thời cơ đưa mọi người trốn thoát. Sau đó ta sẽ ở đây chống đỡ, áp lực của các ngươi cũng sẽ giảm đi rất nhiều. Việc thoát thân sẽ không có vấn đề gì lớn."

"Không được! Nguyên sư huynh! Cùng lắm... cùng lắm thì chúng ta cùng nhau truyền tống ra khỏi Bí Cảnh là được!" Khúc Dương Hy nghiến răng nói, mồ hôi chi chít rịn ra trên trán.

"Mỗi năm Bí Cảnh chỉ mở ra một lần là để cho các đệ tử trẻ tuổi có cơ hội trưởng thành. Không có nguy hiểm đến tính mạng sao có thể dễ dàng lãng phí như vậy. Dù sao ta cũng sẽ ổn thôi. Ngươi cứ đưa bọn họ chạy thoát trước." Chuyện đã đến nước này, Nguyên Sam vẫn bình tĩnh giải thích cho đối phương hiểu.

"Nguyên..."

"Không cần nói nhiều."

Khúc Dương Hy vẫn muốn khuyên ngăn nhưng lại bị Nguyên Sam trực tiếp bác bỏ, y thẳng thắn ra lệnh: "Nhanh chóng đưa mọi người rời đi!"

Ở bên kia, Tống Thanh cũng nói những lời tương tự với một đệ tử. Dưới ánh mắt do dự không quyết của đối phương, hắn vỗ vai người đó, "Yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì."

Dứt lời, hắn đi đến bên cạnh Nguyên Sam. Hai người dường như đã có ước định từ trước, đồng thời dốc hết toàn lực chém mạnh về một hướng!

Theo kiếm khí mạnh mẽ của hai người, những con ma thú trước mặt lập tức bị chém bay! Ngay cả thi thể cũng không còn, hóa thành một làn khói bụi tan biến trong không trung. Trong chớp mắt đã mở ra cho mọi người một lối đi dài tận mấy cây số.

Chạy thoát là hoàn toàn có thể.

Các đệ tử vừa được Khúc Dương Hy thông báo, lúc này cũng có thời giờ để do dự. Họ chỉ kịp nhìn Nguyên Sam một cái rồi nhanh chóng lao về phía con đường vừa được khai thông.

Trước đây bọn họ đã từng ghen tị và khinh thường bởi vì tuổi tác của Nguyên Sam. Họ cho rằng y chẳng qua chỉ là một người may mắn có được thiên phú tốt. Nhưng lúc này, trong lòng họ lại dâng lên sự kính phục và hổ thẹn chân thành.

Là một đệ tử đứng đầu môn phái, Nguyên Sam không hề thua kém bất kỳ một trưởng đồ nào, thậm chí còn mạnh hơn.

Các đệ tử bên Huyền Linh Tông cũng nhanh chóng rút lui theo con đường ấy.

Lúc này bên trong pháp trận chỉ còn lại ba người: Nguyên Sam, Tống Thanh và Giang Vị Lâm.

"Vị Lâm, ngươi cũng đi cùng bọn họ..." Tống Thanh ngăn cản ma thú trước mặt, đang định bảo Giang Vị Lâm rời đi thì Nguyên Sam đột nhiên ngắt lời, hét lớn lên:

"Ca ca!"

Nguyên Sam quay đầu nhìn Giang Vị Lâm. Tóc đen bay bay, gương mặt lấm tấm dính đầy những giọt máu đỏ.

Y nói: "Ca ca, ở lại với ta có được không?"

Nói xong, một vài con ma thú từ phía sau bổ nhào đến. Nhưng Nguyên Sam vẫn đứng trơ trơ bất động.

Giang Vị Lâm cả kinh, vội vàng vung Hàn Tuyết đao giết chết ma thú.

Tống Thanh bên cạnh nhíu chặt mày, lo lắng nói: "Vị Lâm! Ngươi mau đi cùng bọn họ, nếu không đường đi sẽ bị phong toả lại đó!"

Hắn không hiểu Nguyên Sam đang nghĩ gì, tại sao lại muốn Vị Lâm chỉ mới là Trúc Cơ ở lại một nơi nguy hiểm như vậy!

"Không sao, ta sẽ ở lại với Nguyên Sam." Giang Vị Lâm nói.

Ngay cả khi Nguyên Sam không nói, y cũng sẽ ở lại.

"Đừng chê ta vướng tay vướng chân là được rồi." Giang Vị Lâm cười nhạt một tiếng.

Nguyên Sam ngẩn người. Mặc dù đã biết ca ca sẽ đồng ý nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chiều theo ý mình của ca ca, y vẫn không nhịn được mà tim đập thình thịch. Nguyên Sam nhanh chóng quay người, tiêu diệt sạch sẽ những con ma thú đang xông tới.

Sau đó vội vàng quay lại bên cạnh Giang Vị Lâm, vừa giết ma thú trước mặt vừa quay lưng nói: "Ca ca đừng nói vậy, là ta muốn ngươi ở lại. Nếu không có ca ca, ta mới là người cảm thấy không thoải mái. Đừng lo, ta sẽ bảo vệ ca ca..."

Những lời sau đó Giang Vị Lâm không nghe rõ, y chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật sự quá dính người.

Nguyên Sam không để Giang Vị Lâm chạy đi đương nhiên không phải là mặc kệ sự an nguy của y. Ngược lại, thà dựa vào chính mình còn hơn dựa vào người ngoài.

Chỉ khi ca ca ở bên cạnh mình mới là an toàn nhất, cũng khiến cho Nguyên Sam yên tâm nhất.

Chỉ là một thú triều nho nhỏ thôi, chưa đủ để mình và ca ca phải tách ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com