Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 59

Tác giả: Thời Nhân Quả.
Biên tập: Angel Anette.
...

Chương 59

Tống Thanh chỉ cảm thấy Nguyên Sam có phần hồ đồ rồi nhưng ngay cả Giang Vị Lâm cũng thuận theo. Hắn càng không có tư cách để nói, chỉ còn biết bực bội tiêu diệt ma thú trước mặt.

Bởi vì mất tập trung, sơ ý một chút liền bị ma thú cào xước một vết thương.

"Tống sư huynh cẩn thận." Giang Vị Lâm lo lắng nói.

Nguyên Sam liếc qua liền phán xét Tống Thanh đang làm màu, bị cào xước một vết thương nhỏ mà cũng cần ca ca lo lắng.

Ánh mắt này vô tình bị Tống Thanh bắt gặp. Tống Thanh không hiểu tại sao đối phương lại nhìn mình như vậy, âm thầm bực bội tiếp tục giết ma thú.

Nhưng ngay sau đó, cánh tay của Nguyên Sam cũng bị thương.

"Sao lại không chú ý như vậy?" Giang Vị Lâm vội vàng giữ cánh tay của Nguyên Sam lại. Móng vuốt của ma thú có độc, vết thương của Nguyên Sam đã rỉ ra từng giọt máu màu xanh.

Nguyên Sam dừng lại động tác. Tâm trí của y không đặt ở vết thương mà là ở bàn tay của ca ca đang nắm tay mình. Tâm tư xoay chuyển, y nhỏ giọng nói: "Ca ca, ta thấy hơi đau."

Tống Thanh: ...

Ha.

"Tống sư huynh chờ một chút, ta bôi thuốc cho Nguyên Sam." Giang Vị Lâm xin thứ lỗi nói với Tống Thanh.

"Được, hai ngươi nghỉ ngơi trước đi." Tống Thanh tính tình tốt gật đầu đồng ý. Sau đó, hắn xoay cổ tay, một luồng kiếm khí đột nhiên vung về phía trước, nơi kiếm khí đi qua ma thú liền biến mất trong nháy mắt.

Ánh mắt của Giang Vị Lâm dừng lại một chút, không khỏi cảm thán: "Kiếm pháp của Tống sư huynh tốt thật."

Lần này đến lượt Nguyên Sam im lặng.

Nhưng lúc này ca ca đang nắm tay và cẩn thận bôi thuốc cho mình, nếu lập tức đứng dậy giết ma thú thì không phải sẽ mất cả đôi đường sao?

Nguyên Sam ráng nhịn.

Đợi Giang Vị Lâm bôi thuốc xong, y mới tiếp tục chém giết ma thú trước mặt. Rốt cuộc, tuy Tống Thanh là Kim Đan nhưng một mình cũng lo không xuể. Ma thú đã giẫm lên tảng đá trên đỉnh núi, há cái mồm to đầy máu gầm lên về phía họ. Những chiếc răng nhọn hoắt lóe sáng lên màu máu.

Nơi này không thể ở lâu.

Đến khi thể lực cả ba người dần cạn kiệt, Tống Thanh nghĩ rằng các đệ tử chắc là đã rút lui gần hết. Hắn tranh thủ thời gian ngơi nghỉ giữa lúc chém giết, lớn tiếng nói: "Nguyên Sam! Ngươi mau đưa Vị Lâm rời đi, ta sẽ yểm trợ ở phía sau!"

Đúng là một hành động cao cả.

Thanh kiếm trong tay Nguyên Sam vẫn vững vàng, trực tiếp xuyên thủng qua tử mạch của ma thú trước mặt. Y rất khinh thường lời nói của Tống Thanh.

Dù là giả dối hay chân thành, Nguyên Sam cũng không cần.

"Tống sư huynh, như vậy ngươi sẽ không địch nổi." Giang Vị Lâm không đồng tình lắm, cũng lo lắng cho an nguy của Tống Thanh.

Ma thú càng lúc càng nhiều, càng lúc càng hung mãnh. Trong lúc nói chuyện, một con ma thú cấp 6 không cẩn thận đã thừa cơ hội xông lên!

Ma thú cấp 6 có thể sánh ngang với Kim Đan, Trúc Cơ hoàn toàn không thể địch lại.

"Ca ca cẩn thận!"

Nguyên Sam đá văng đầu một con ma thú trước mặt, mượn lực nhanh chóng đáp xuống bên cạnh Giang Vị Lâm, một tay y ôm lấy Giang Vị Lâm, trường kiếm vung lên chẻ đôi con ma thú trước mặt.

Máu tươi phun trào ra ngoài, thịt tươi và máu tanh kích thích những con ma thú cấp thấp bên cạnh lao lên tranh nhau cắn xé!

Nguyên Sam đưa tay lau đi vết máu bị bắn lên mặt, tiện tay lau luôn mấy giọt máu trên trán Giang Vị Lâm.

Ngón tay hơi thô ráp lướt qua da thịt, trong lòng Giang Vị Lâm dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

"Cùng nhau đi."

Nguyên Sam đột nhiên nhàn nhạt nói.

"Không đi được!" Tống Thanh ho nhẹ một tiếng, khóe môi lưu lại một tia máu, rõ ràng là đã bị nội thương. "Các ngươi đi nhanh đi, ta kéo chân chúng một lúc rồi sẽ đuổi theo! Đi mau!"

"Ta đã nói là không cần."

Nguyên Sam hơi nhíu mày, ẩn hiện một tia mất kiên nhẫn.

Đột nhiên, Nguyên Sam dùng linh khí rạch một vệt máu trên ấn đường, sau đó cắn mạnh vào đầu ngón tay. Những giọt máu đỏ sậm trào ra từ vết thương. Y dùng ngón tay quệt vết máu trên ấn đường, nhanh chóng dùng máu vẽ một pháp trận trên không trung!

"Hàng Ma Trận!"

Theo một tiếng ra lệnh, pháp trận đỏ tươi lập tức tỏa sáng rực rỡ!

Vết máu mỏng manh trên pháp trận như được rót vào sức sống, nó uốn lượn như rồng bay và phóng đại lên gấp mấy lần chỉ trong chớp mắt, phát ra ánh sáng đỏ tươi chói loà. Nguyên Sam trực tiếp đâm kiếm của mình vào mắt trận. Thân kiếm màu trắng bạc bị pháp trận chiếu rọi thành màu đỏ như máu rồi nhanh chóng bị nuốt chửng. Đồng thời, phía bên kia của pháp trận đột nhiên phóng ra vô số xiềng xích màu đỏ tươi!

Những sợi xích đỏ dày đặc giống như xúc tu từ địa ngục thò ra từ pháp trận, đâm xuyên qua cơ thể của vô số ma thú. Ngay lúc bị xuyên thủng, cơ thể của ma thú cương cứng một lúc rồi nổ tung thành một vũng máu.

Cảnh tượng trước mắt rất nhanh đã biến thành huyết hải đầy trời, tất cả ma thú đều tan tác thành máu loãng.

Biển máu và xác chết điên cuồng kích thích thị giác. Mùi hôi thối nồng nặc và khó ngửi quẩn quanh nơi đầu mũi.

Tống Thanh nhìn ngây người. Bàn tay đang cầm chuôi kiếm ở bên hông không khỏi từ từ siết lại. Biển máu phản chiếu trong mắt hắn, làm cho đồng tử cũng nhiễm màu máu đỏ. Sau một lúc lâu, Tống Thanh không nhịn được mà lẩm bẩm:

"Cấm thuật."

"Tống sư huynh, đi mau."

Một tiếng gọi bất thình lình kéo Tống Thanh trở về thực tại. Hắn đột nhiên quay đầu lại, thấy Giang Vị Lâm đang tụ khí chuẩn bị cùng Nguyên Sam rời đi. Tuy nhiên ngay sau đó Nguyên Sam đã bất ngờ đưa tay ôm eo y, trực tiếp ôm người vào lòng, trong nháy mắt đã biến mất ngay tại chỗ.

Tống Thanh lúc này mới tỉnh táo lại, vội vàng đuổi theo.

Pháp trận bị bỏ lại phía sau, khi người thi triển rời đi thì uy lực cũng dần dần tiêu tán. Số lượng ma thú long trời lở đất lại giẫm qua vũng máu và tiếp tục xông lên.

Tốc độ của Kim Đan là điều mà Trúc Cơ không thể nào sánh kịp.

"Ca ca, ta đưa ngươi đi sẽ nhanh hơn."

Nguyên Sam giải thích lý do đột nhiên ôm người bỏ chạy với Giang Vị Lâm như vậy.

Sau khi chạy được một đoạn, Nguyên Sam mới lấy trường kiếm ra. Hai người chuyển qua ngự kiếm.

Họ đi theo hướng của các đệ tử nội môn trước đó, nhưng đi suốt hàng chục dặm mà vẫn không thấy ai.

Có lẽ đã lạc nhau trên đường chạy trốn rồi.

Ma thú ở phía sau vẫn cuồn cuộn không dứt, nhưng vì đã chạy xa nên số lượng cũng giảm đi nhiều. Nguyên Sam dứt khoát ngự kiếm bay thẳng lên đỉnh núi cao nhất. Tống Thanh phía sau cũng vừa lúc đuổi kịp.

"Không tìm thấy mọi người sao?" Tống Thanh hỏi.

"Ừm, dù sao chúng ta cũng chỉ mở cho họ một đoạn đường ngắn, nói không chừng họ đã chạy theo một hướng khác rồi." Nguyên Sam ôm ca ca, rất muốn thất lễ mà gác cằm lên vai y, nhưng lúc này đang ngự kiếm không có lý do gì để làm vậy, nếu không chắc chắn sẽ bị ca ca mắng.

Sắc mặt của Nguyên Sam lúc này hơi tái nhợt so với lúc trước, màu môi cũng hơi thâm lại. Hàng mi rũ xuống tạo thành một vùng bóng râm dưới mắt, lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Vết máu trên ấn đường đã đông lại, nhìn giống như một con mắt máu in ở giữa trán.

Tống Thanh nhìn đối phương như vậy, không khỏi nhíu mày hỏi: "Sao ngươi có thể sử dụng cấm thuật?"

Giang Vị Lâm vẫn đang lo lắng cho Nguyên Sam, nghe vậy thì liền truy hỏi: "Là cấm thuật gì, có ảnh hưởng gì hay không?"

"Thuở sơ khai, Ma tu và chính đạo đánh nhau không ngừng. Ma tu còn thao túng ma vật bị cảm nhiễm ma khí để làm tay sai cho chúng. Lúc đó có nhiều cách để diệt trừ ma vật, nhưng 'Hàng Ma Trận' là cách hữu dụng nhất.

Nhưng pháp trận này có một đặc điểm, nếu ma khí càng nhiều thì uy lực cũng sẽ càng lớn. Nói theo cách khác là dùng ma khí để tiêu diệt ma khí, lấy độc trị độc. Vì vậy người sử dụng cũng khó tránh khỏi bị ma khí cường đại quấy nhiễu. Ma khí càng mạnh thì sự ảnh hưởng càng lớn, rất dễ kích thích tâm ma hoặc dẫn đến ma khí nhập thể, khó lòng trục xuất.

Các tu giả cũng phát hiện ra điểm này, nhưng để trừ ma thì không có cách nào khác, sau khi dùng xong thì cần phải dùng một pháp trận đặc biệt khác để tịnh hóa ma khí. Cho nên đến sau này khi đã xuất hiện một pháp trận diệt ma mạnh hơn, Hàng Ma Trận này mới bị liệt vào cấm pháp."

Nhưng mà pháp trận diệt ma mạnh hơn đó ít nhất cũng phải là kỳ Hợp Thể mới có thể sử dụng.

Giang Vị Lâm nghe vậy cũng hơi khiếp sợ. Chỉ là một cái Bí Cảnh thôi, không đáng phải trả giá nhiều như thế.

Y lo lắng nhíu mày, đang muốn hỏi Nguyên Sam lúc này cảm thấy cơ thể thế nào thì đã nghe đối phương nói bằng một giọng điệu vô cùng bình thản: "Ca ca đừng nghe hắn hù dọa."

"Cái gì?" Tống Thanh hỏi.

Nguyên Sam nhàn nhạt liếc qua một cái, cười nhẹ nói: "Ta chưa đến mức phải vì một đám ma thú mà đặt mình vào hiểm cảnh. Bát Trọng Cấm Tháp của Càn Thiên Môn ta đã vượt qua đến tầng thứ ba rồi. Tầng thứ 1 về tâm ma ta đã vượt qua nhiều lần, sớm đã bách độc bất xâm.

Đừng nói là di chứng của một cấm pháp cỏn con, ngay cả ảo cảnh đỉnh cấp cũng sẽ không lưu lại tâm ma cho ta. Còn về ma khí nhập thể, ta là Thiên linh căn, vốn là một thể chất tu luyện thuần khiết nhất. Hơn nữa, nếu ta đã dùng thì tự nhiên sẽ chú ý đến phương diện này."

Nói xong, Nguyên Sam búng một đạo linh khí về phía Tống Thanh.

"Ngươi xem thử linh khí của ta có tổn hại gì hay không?"

Tống Thanh dừng lại. Hắn quả thật không cảm nhận được một chút ma khí nào, nhất thời có chút im lặng.

"Nguyên Sam không sao là tốt rồi." Giang Vị Lâm vội vàng nắm tay Nguyên Sam kéo người về, sau đó ái ngại nói với Tống Thanh: "Đa tạ Tống sư huynh đã quan tâm."

Tống Thanh lắc đầu, "Là ta đã nghĩ nhiều rồi."

"Không phải vậy, sư huynh lo lắng cũng là hợp lý." Giang Vị Lâm vội vàng làm hòa.

Nguyên Sam im lặng ôm ca ca của mình, thầm nghĩ Tống Thanh này đúng nhiều chuyện, vô duyên vô cớ làm cho ca ca lo lắng.

Ngay cả khi hắn đã giải thích như vậy, sợ là ca ca vẫn còn ghi nhớ trong lòng.

Dù sao thì cái tên 'cấm thuật' vừa nghe qua thì đã khiến người ta cảm thấy có hậu quả rất nghiêm trọng.

Nguyên Sam như một con tiểu thú nằm rạp trên vai Giang Vị Lâm. Giang Vị Lâm tưởng y mệt, liền ôm Nguyên Sam và xoa xoa đầu như một thói quen. Động tác giữa hai người vô cùng thân mật.

Tống Thanh nhìn thấy, cảm thấy quái lạ vô cùng, trong lòng cũng hơi khó chịu.

Sau một hồi lâu, hắn không nhịn được nói: "Vị Lâm ngày thường cũng thân mật với đệ đệ như vậy sao?"

Giang Vị Lâm ngẩn ra, ôn hòa cười một tiếng, "Thường là như vậy. Nguyên San tuổi cũng chưa lớn, có hơi dính người một chút." Dứt lời, y nhận ra giọng điệu Tống Thanh có phần kì lạ, khó hiểu hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

"... Không có gì." Tống Thanh đang muốn tránh né câu trả lời, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn nói mấp mé: "Ta hiếm khi thấy huynh đệ nào thân mật như vậy, huống hồ... hai người cũng không phải là huynh đệ ruột."

Cụm từ 'không phải huynh đệ ruột' xuất hiện trong đầu Tống Thanh, cảm giác kỳ quái ấy lại càng thêm mãnh liệt.

Hai người họ... có phải đã vượt quá giới hạn rồi không?

Hơn nữa Nguyên Sam nhìn cũng không nhỏ, nếu là người phàm thì nam tử 16 tuổi đã thành gia lập thất cả rồi, sao có thể bám lấy ca ca của mình như một đứa trẻ được?

"Tuy vậy, nhưng chúng ta cũng không khác gì ruột thịt." Giang Vị Lâm nghe Tống Thanh nói như thế cũng cảm thấy có chút không ổn. Kiếp trước y cũng chưa từng gặp qua anh em ruột nào thân mật như vậy. Nhưng y chưa từng có em trai, cho nên nghĩ rằng lỡ như mỗi cặp anh em đều có cách chung sống khác nhau thì sao?

Có lẽ, y và Nguyên Sam có hơi thân cận hơn một chút.

Thôi kệ, như vậy cũng chẳng có gì xấu.

Tống Thanh nghe vậy cũng không nói thêm nữa, bởi vì tuy hắn cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không hiểu được sự kỳ quái nằm ở chỗ nào.

Mấy người ngự kiếm trên không trung tầm 1-2 canh giờ, cuối cùng khi trời gần sáng đã tìm được một đỉnh núi.

Nơi này có địa thế cực cao, hơn nữa thú triều cũng không hướng về phía này. Phía dưới chỉ có lác đác một vài con ma thú, quả là một nơi có thể tạm thời dừng chân để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Tính xa hơn thì cho dù thú triều có thật sự đổi hướng, trong một thời gian ngắn chúng cũng không thể lên được một nơi có vị trí cao như vậy.

Tống Thanh và Nguyên Sam ngự kiếm hạ xuống đỉnh núi, thu kiếm lại và đáp đất vững vàng.

"Ca ca, ta hơi mệt, ta ngủ một lát."

Nguyên Sam vẫn đang ôm Giang Vị Lâm, lúc này y mệt mỏi khép hờ mí mắt, nói ra một câu.

Sau đó liền gục xuống người Giang Vị Lâm mà ngất đi.

Giang Vị Lâm dừng lại, khẩn trương nói: "Tống sư huynh, Nguyên Sam thật sự không sao chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com