💉[BÁC SĨ CẤM DỤC].2
Chương 2
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Sau bữa trưa, bệnh viện lại nhộn nhịp. Hôm nay người bệnh đến quá đông, An Gia Cẩm bận rộn cả buổi sáng, thiếu gia chưa từng chịu khó mệt đến mức không nói được lời nào.
"Gia Cẩm," y tá trưởng vội vã chạy đến với một đống đơn từ, "Đi lấy thuốc cho giường 7 và 8."
Y tá trưởng nói xong liền lấy ra hai tờ y lệnh đưa cho cậu ta, sau đó xoay người sắp xếp công việc cho những y tá khác.
An Gia Cẩm thở dài, cầm tờ y lệnh đi đến phòng thuốc.
......
Phòng thuốc trên tầng ba
Y tá liếc nhìn máy tính nói với An Gia Cẩm: "Metoprolol tạm hết rồi, cậu đợi tôi vào kho lấy." Nữ y tá vừa định đứng dậy thì một y tá khác đến lấy thuốc.
Không còn cách nào, nữ y tá đành phải ngồi kê đơn thuốc trước.
An Gia Cẩm vừa mệt vừa buồn bực, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc việc tiêm thuốc để về trạm y tá nghỉ ngơi một lát, nhẹ giọng nói: "Không cần, tôi tự đi."
Ở đây có quá nhiều y lệnh của bác sĩ, nữ y tá bận điên đầu, An Gia Cẩm cũng không quan tâm, báo một tiếng rồi tự lấy chìa khóa vào kho thuốc.
Nhấn công tắc, đèn sợi đốt sáng rực, An Gia Cẩm cẩn thận tìm phân loại, sau đó đứng trước một cái giá nhìn đơn thuốc trong tay.
Vài giây sau......
Cậu ta cau mày, nghi ngờ tự lẩm bẩm: "Tại sao liều lượng Metonor lại thấp như vậy?"
An Gia Cẩm khó hiểu, liều lượng bình thường không thể nhỏ như vậy, cậu ta cũng học y, một lượng nhỏ như vậy thì có tác dụng gì? Vừa suy tư vừa mở y lệnh của bác sĩ ra, lúc này An Gia Cẩm mới nhìn thấy y lệnh trong tay của mình là do Đường Đường viết.
Cậu ta hiểu ra ngay, ông lão ở giường số 7 chính là người mà Đường Đường kêu bảo vệ đuổi ra ngoài.
An Gia Cẩm bỏ thuốc vào trong giỏ, giọng điệu không hề vừa ý: "Bác sĩ Đường thật đúng là, chỉ vì chuyện này mà cố ý giảm thuốc cho người ta."
Cậu ta vừa phẫn nộ, vừa cảm thấy mình đã đoán được cách so đo độc ác của bác sĩ Đường. Máu làm thánh mẫu nổi lên, cậu ta không tuân theo chỉ định của bác sĩ mà tự ý tăng liều lượng dựa theo kiến thức của mình.
Ông lão nằm trên giường bệnh số 7 tức điên cả người, đang êm đẹp nằm bệnh viện, thế mà tên bác sĩ từng trả tiền điều trị cho ông ta lại muốn đuổi ông ta ra ngoài? Dù có lăn lộn khóc lóc bao nhiêu cũng không ai thèm đếm xỉa đến, cuối cùng còn nói sẽ kiện ông ta tội lừa đảo.
Ais, khó chịu!
Ông lão thất thần vội đứng dậy, kêu con trai đến bệnh viện đóng tiền, tuy gia đình dư giả đủ tiền đóng viện phí, nhưng nếu có người trả giùm thì ... càng tốt chứ sao!
Ais......
Ông lão có chút oán giận vị bác sĩ đó, người ta nói đưa phật thì đưa đến tây, tốt rồi thì tốt cho trót, đã trả vài lần rồi sao không trả hết luôn!! Bọn trẻ ngày nay ... thật sự không tin tưởng được mà.
Đúng lúc ông lão đang suy nghĩ chờ ngày xuất viện, bảo con trai tìm phóng viên... Vạch mặt tên bác sĩ máu lạnh này! Tốt nhất để bác sĩ phải bồi thường tổn thương tinh thần của mình, An Gia Cẩm đã cầm thuốc đến.
"Bác Lý, đã đến giờ tiêm tĩnh mạch rồi."
Ông Lý hoàn hồn trở lại, vừa nhìn thấy An Gia Cẩm liền cười như một quả cam già: "Ui, ui... Làm phiền y tá An rồi."
Lúc An Gia Cẩm cầm kim tiêm, ông Lý vẫn lảm nhảm nói bác sĩ Đường tráo trở, lần này trị bệnh là phải lấy hết tiền dành dụm bấy lâu. Ông ta cũng kể lể nhà có cháu nhỏ đang đi học xa, còn phải mua một chiếc điện thoại di động để giữ liên lạc với gia đình bất cứ lúc nào. Không biết xấu hổ nói như thể đứa cháu nhỏ của mình là con của Đường Đường vậy. Chẳng qua tiện tay giúp một chút thôi, đã bị ăn vạ còn phải có nghĩa vụ nuôi con cho.
An Gia Cẩm vốn luôn không thích Đường Đường cũng đồng ý, nhìn quanh quất rồi hạ giọng nói:
"Bác Lý, cháu nghĩ bác nên đổi bệnh viện khác đi, lần này ... thuốc bác sĩ Đường kê quá ít.
Cháu cũng thấy bất bình nên tăng liều cho bác, chứ nếu theo liều bác sĩ thì chắc chắn chẳng bao giờ khỏi bệnh nổi."
Ông Lý vừa nghe thấy thế hừ mũi một cái rõ to! Ha ... Thế chẳng phải muốn ông ta tốn thêm mấy ngày tiền nằm viện sao!!
"Cái loại bác sĩ vô lương tâm này!" Ông Lý thở hổn hển, "Tiêm xong tôi phải đi khiếu nại cậu ta!!"
An Gia Cẩm cúi đầu thu dọn đồ đạc, nghe thấy ông Lý nói sẽ khiếu nại Đường Đường, trong mắt cậu ta thoáng hiện lên một tia đắc ý.
Cậu ta từ khi sinh ra đã là tâm điểm chú ý của người khác, sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai nổi bật hơn mình. Và... cậu ta không làm gì sai cả, cậu ta chỉ kể ra sự thật cho ông cụ chẳng hay biết gì mà thôi.
Nghĩ vậy, An Gia Cẩm nhìn chiếc giường thứ 8 trống rỗng, nghi ngờ hỏi: "Bác Lý, cái bác trên giường số 8 đâu rồi?"
"À, ông ta đấy à ..." Ông Lý vẫn còn tức giận, nghe xong lời này đành kìm nén tức giận nói: "Tôi nghe nói bác sĩ Đường tìm ông ta có việc, chả biết bọn họ đi làm cái gì."
......
Bên kia, Đường Đường giữ bệnh nhân vô tội trên giường số 8 trong vài phút, sau đó đưa về phòng.
Cậu thì sao ... Cậu chưa bao giờ là người rộng lượng, sau cái chết của bệnh nhân nằm trên giường số 7 trong nguyên tác, gia đình ông ta bị cha của An Gia Cẩm mua chuộc, suốt ngày khóc lóc trước mặt truyền thông kể lể nguyên chủ muốn đuổi cha con họ ra khỏi bệnh viện, im bặt không nhắc tới cha anh ta giả vờ không có tiền nằm viện, lừa nguyên chủ trả tiền thay.
Nhưng mà ... cho dù ông Lý không chết, họ cũng đổi trắng thay đen bôi bác cậu một lần.
Không phải người một nhà, không ở cùng một nhà, cả họ nhà Lý đều độc địa như nhau.
Đường ảnh đế cả đời luôn theo đuổi châm ngôn có thù tất báo, không định giết ông ta, nhưng ông dẫm lên xác nguyên chủ thì còn có thể hưởng phúc, nhưng kiếp này ... e là phải trả lại.
"Bác sĩ Đường, mấy ngày nay tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều, cảm ơn các bác sĩ và y tá trong bệnh viện nhiều lắm."
Bác Vương hớn hở nói, bác được vợ nâng, tinh thần sáng láng, nét mặt cũng tươi tắn.
"Không có chi," Đường Đường bước chậm lại phù hợp với tốc độ của bệnh nhân, tuy giọng nói lạnh lùng, nhưng trải qua thời gian dài tiếp xúc, ai cũng biết người trẻ tuổi này là người tốt.
Dì Vương muốn trêu chọc bác sĩ, nhưng vừa mở miệng đã nghe thấy ông Lý hét lên đầy phẫn uất trong phòng.
"Y tá An, đừng lo, tiêm xong, nhất định phải hỏi giám đốc tại sao bác sĩ ở bệnh viện của ông ta lại cố tình giảm liều cho tôi, hừm! Thứ gì."
Thấu kính mắt của Đường Đường bị ánh sáng chiếu vào, chặn lại bóng tối mỉa mai trong mắt cậu.
Thụ chính trong nguyên tác rất "ngây thơ", nói thẳng ra là ngu. Cậu ta luôn muốn chứng tỏ năng lực của mình không thua kém người khác, Đường Đường vừa dẫn bệnh nhân trên giường số 8 đi, cậu ta không kiềm chế được tính khoe khoang mà nói hết chuyện thêm thuốc.
Chậc chậc chậc, cũng không biết nhóm công thích An Gia Cẩm ở điểm nào. Chẳng lẽ thấy tiếng óc ách trong cái não bị vào nước của cậu ta dễ nghe à?
Quả nhiên, sau khi ông Lý mắng Đường Đường, lại nóng lòng cảm ơn An Gia Cẩm, cách một cánh cửa mỏng nói ra điều Đường Đường chờ đợi.
"Ôi, tôi phải cảm ơn y tá An ... Nếu không nhờ có cậu không nghe lời tên bác sĩ xấu xa đó mà giúp tôi tăng liều lượng thuốc, thì không biết tôi còn phải ở trong bệnh viện đắt tiền này bao lâu nữa!"
"Ơ, lão Lý này!" Dì Vương không chịu thua, gọn gàng ném lại ông chồng già nhà mình, đạp cửa xông vào xắn tay áo định dạy cho tên ăn bám phun phân một bài học.
Bác Vương bị vợ vô tình bỏ rơi vội vàng nắm lấy tay cầm: "...?"
Lông mi Đường Đường run lên, mặc vào áo choàng bác sĩ cấm dục, sắc mặt khó coi níu bác gái lại, đẩy cửa vào.
Trong phòng bệnh, hai người nói xấu sau lưng đều giật mình chột dạ, thấy bác sĩ Đường sải bước chạy tới, ông Lý lớn tiếng quát tháo.
"Bác sĩ Đường? Đê tiện, cậu là bác sĩ gì vậy? Hả ?? Cậu kê đơn thuốc sai chỉ là muốn kiếm tiền từ tôi đúng không? Tôi nói cho cậu biết, sau khi tiêm xong, tôi phải đến bệnh viện khiếu nại cậu! Tôi ...... "
"Im lặng!!"
Bác sĩ lạnh lùng liếc ông ta một cái rồi rồi bấm chuông gọi.
Ông Lý nghẹn họng giống như vịt già bị bóp cổ, mặt mũi tím tái, tưởng là vì sợ hãi nhưng không biết vì sao lại đột nhiên cảm thấy trong người khó chịu??
Chung Nhiễm Nhiễm từ trạm y tá đi qua, nghe thấy Đường Đường bình tĩnh nói lớn: "Thông báo cho phòng mổ. giường số 7 tiêm quá nhiều metoprolol, chuẩn bị cấp cứu!"
"Vâng!" Chung Nhiễm Nhiễm bàng hoàng, nhanh chóng gọi người đến phòng bệnh.
Ông Lý hô hấp càng ngày càng khó khăn, nghe Đường Đường nói thế, ông ta trợn tròn mắt không thể tin được.
Ý là gì?? Vậy ... không phải là Đường Đường cố ý giảm liều để ông ta không khỏi bệnh sao?
An Gia Cẩm cũng tái mặt.
"Ai cho cậu tự ý thay đổi liều lượng!" Đường Đường vừa ép tim cho ông Lý vừa khiển trách An Gia Cẩm "Bệnh nhân đã 70 tuổi và có tiền sử mắc các bệnh khác. Liều lượng do bác sĩ chỉ định là an toàn nhất. An Gia Cẩm, cậu nên cho tôi biết lý do tại sao cậu lại tự ý thay đổi liều lượng!"
Mặt ông Lý đã trở nên tím tái, đôi mắt vẩn đục nhìn thẳng vào An Gia Cẩm, ánh mắt như nóng lòng muốn lao tới cắn đứt một miếng thịt của cậu ta.
Cuộc cãi vã này thu hút rất nhiều người, tất cả bệnh nhân và người nhà của họ đều chỗ biết chỗ không tò mò nhìn vào trong.
"Tôi...tôi"
Sắc mặt An Gia Cẩm tái mét, kinh hãi không biết nói gì.
Lúc này, dì Vương nghe Đường Đường nói cũng cả kinh, ông Lý này mắc bệnh giống ông chồng già nhà mình. Bà vội vàng chạy tới xem liều thuốc trên túi phối dược, rồi cần y lệnh bác sĩ trong tay An Gia Cẩm, rồi ghép chúng lại với nhau để so sánh——
"Ôi trời ơi!!" Dì Vương tức giận vỗ đùi giậm chân: "Tại sao, tại sao tôi lại thêm liều cho chồng tôi!!"
Đây là một sự cố y khoa, bệnh nhân và người nhà xung quanh bàn tán xì xầm, nhiều người tranh thủ đọc y lệnh của bác sĩ và liều lượng trên bao thuốc.
"Không tiêm thuốc theo chỉ định của bác sĩ, thanh niên này suýt giết người rồi."
"Đúng vậy, đâu phải bác sĩ đâu mà tự ý làm chuyện như vậy."
Tiếng xì xầm bàn tán khiến An Gia Cẩm run rẩy toàn thân, gương mặt mỏng manh tái nhợt nhưng không ai thông cảm cho cậu ta.
Sai lầm trong công việc là sai lầm, cố ý không lấy thuốc theo chỉ định của bác sĩ là cố ý giết người còn gì?
Ống truyền dịch dưới gầm giường nhỏ giọt thuốc, mấy bác sĩ đẩy giường cấp cứu đến, vội vàng bế bệnh nhân sắp ngừng tim xuống giường rồi cuống cuồng chạy vào phòng mổ.
Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn, An Gia Cẩm không chịu nổi cảnh này, vội vàng cúi đầu rời đi.
Ca mổ vẫn tiếp tục đến năm giờ chiều, may mà có Đường Đường cứu kịp thời, ông Lý đã được cứu sống, nhưng tiếc là ... Cho đến hết đời ông ta không bao giờ đi lại được nữa.
Đường Đường nheo mắt cẩn thận rửa sạch đôi bàn tay xinh đẹp, ngón tay thon dài mảnh khảnh, làn da lạnh như ngọc, nhỏ giọt nước khiến ai nhìn thấy yết hầu cũng thắt lại không thể giải thích được.
Về phần thụ chính ... Hôm nay cậu ta không kịp thông báo với bố mẹ để che đậy sự thật, Đường Đường đã phanh phui chuyện ra, giờ này có lẽ hầu như tất cả mọi người trong khoa nội trú đều đã nhìn thấy y lệnh của bác sĩ và túi pha thuốc của An Gia Cẩm.
An Gia Cẩm không thể vu oan, nhưng xã hội đen là xã hội đen. Vấn đề này chỉ làm khó cậu ta vài ngày. Nếu không thể hạ gục kẻ thù chỉ bằng một đòn, Đường Đường sẽ phải đón nhận đòn phản công. Cậu biết điều này.
Nhưng, chính vì điều này mà cậu cố tình khiến An Gia Cẩm ghét mình. Dù gì thì... có một chàng công thoắt ẩn thoát hiện, vẫn phải dựa vào An Gia Nhân để tiếp cận.
......
Một giờ sáng, y tá trực buồn ngủ kinh khủng, vỗ nhẹ vào mặt tự đánh thức mình.
Nhưng đúng lúc này cửa bệnh viện bị đẩy ra, mấy người mặc vest đen vội vàng đỡ một người bước vào, y tá nhanh chóng đứng dậy kêu lớn.
"Sao vậy? Đau ở đâu??"
Người đàn ông luôn gục đầu nghe thế ngẩng lên. Khuôn mặt tái nhợt nhưng tuyệt đẹp đột nhiên lộ ra trước mắt cô y tá.
Hắn hơi nghiêng đầu, giọng có chút đăm chiêu: "Ừm, không có gì đau lắm..."
Hắn cởi chiếc khăn che bụng dưới, máu ào ạt chảy ra, nhưng người đàn ông đẹp như ma quỷ dưới địa ngục vẫn nở nụ cười đó.
"Chỉ là vừa bị trúng một phát súng thôi."
-
TG này là hắc bang mô típ cũ như đạo tình các thứ á đọc nhiều đoạn cringe vl luôn =))))
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com