Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐣[CON NUÔI TỰ KỶ].10

Chương 10

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Chú đây??

Đường Kiêu bây giờ thật sự rất có lòng đấm ông chú của mình mấy phát. Trên màn hình, hai người làm tình càng lúc càng sâu, tiếng động dâm đãng càng lúc càng lớn, chiếc bàn gỗ vững chắc vốn dĩ đặt trước mặt đã bị người đàn ông đá văng ra xa, khốn khổ đáp đất, có thể thấy hắn đang điên tiết đến nào.

Ngực hắn kịch liệt kịch liệt phập phồng,: "Lão cầm thú, già mà không nên nết!!"

Ở bên kia video, giường treo dài hai mét đang đung đưa qua lại, người đàn ông cao lớn và dịu dàng bao phủ thiếu niên mảnh khảnh và mềm mại, eo hông săn chắc chuyển động, dương vật to lớn đang khiến thiếu niên vừa từng trải chuyện đời người lảm nhảm khóc, nước mắt trượt dài trên khóe mắt, lẫn vào tóc và cuối cùng nhỏ xuống gối.

Xương cụt Đường Ngộ An sướng tê, y khẽ thở dốc, hai tay ôm chặt lấy tấm lưng đang run rẩy của đứa cháu nhỏ, suýt chút nữa đè cậu xuống mà địt điên cuồng, thiếu niên mới vừa biết mùi tình dục đêm qua quả thực chịu không nổi kích thích, đạp chân ầm ĩ, toàn bộ lỗ dâm đều run rẩy co giật, một đống lớn dịch nhầy bị gậy thịt "phịch phịch" ép vẩy ra khỏi lỗ.

Nghe thấy Đường Kiêu trong video tức giận trách cứ, ông chú đồi bại cũng không hề giận cũng không xấu hổ, thở hồng hộc dụ dỗ Đường Đường: "Ngoan... Nói cho anh trai biết, chú làm cháu sướng không?"

"Ư...ưm...a.."

Đường Đường trào ra nước mắt, thân thể gầy yếu bị chú ôm vào lòng mà địt, nức nở vừa sướng vừa đau, móng tay cậu tùy ý cào vào lưng chú, tạo thành từng vệt dài, mông bị chú đâm đến tê rần, lỗ thịt ở giữa đã chín muồi bị gậy thịt to lớn ma sát càng nóng bỏng hơn, mỗi lần thúc đẩy đều có thể khiến cậu lại rơi vào trạng thái cực khoái.

Thấy cậu không nói chuyện, Đường Ngộ An lại dùng sức đâm vào, lần này, quy đầu đâm mạnh vào phần thịt non mềm đang sung huyết của khoang bụng, khiến Đường Đường "a" một tiếng run lên.

"Ư ư ư sướng quá.....bụng.. ư...ư thoải mái..."

Cậu dùng giọng gào khóc kêu lên sung sướng, điều này càng khiến Đường Ngộ An kích thích, tốc độ đột nhiên tăng nhanh, nhìn không rõ màn hình điện thoại di động, tiếng hét ngắn ngủi của thiếu niên ngọt ngào mê hoặc.

"A a a a a a anh ơi!! Chú ư... Chú xấu quá a a a ! Anh... anh! ! "

Tiếng bạch bạch bạch ngày càng to, màn hình rung lắc dữ dội, tiếng khóc ú ớ của thiếu niên khiến dương vật cứng rắn của Đường Kiêu cương đến đau.

Hắn tối sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được... được... Đường Ngộ An, chờ đấy!!"

Cúp video, Đường Kiêu ngồi trên ghế da xoay, ngày lúc càng tức giận, đợi cho đến khi thằng anh em không có tiền đồ của mình bình tĩnh lại, hắn mới vác cái bản mặt đưa đám ra ngoài, đám thuộc hạ mặc vest đen đứng ngoài cửa nhìn thấy Kiêu gia bộ dạng như sắp giết người xồng xộc đi ra, ngay lập tức thẳng lưng, không dám thở mạnh.

"Kiêu gia." Bọn họ cúi đầu chào.

Đường Kiêu mặt mũi cực kỳ lạnh lùng, sải bước đi ra ngoài: "Người, mang ta trở về nhà Đường."

"Vâng."

......

Thành ly nước trái cây còn dang dở trên chiếc bàn tròn gỗ đã phủ một lớp sương lạnh, nửa miếng bánh dâu tây bên cạnh cũng đã hơi khô.

Nhìn từ bên trong nhà kính, bốn phía đều trong suốt, cháu trai nhỏ ngoan ngoãn và mềm mại bị chú ba cầm thú áp vào kính, nắc dồn dập hết lần này đến lần khác, cậu quỳ gối trên thảm, dương vật nhỏ đang rỉ dịch tuyến tiền liệt đập vào cửa sổ thủy tinh trong suốt, vẽ nên một vệt nước nhớp nháp.

"A... Chú, ư ư ư, chú, đừng... đừng ở đây... đừng cắm vào nữa..."

Cả người Đường Đường gần như dính chặt vào tấm kính, vừa khóc vừa thở dốc, bị chú từ phía sau túm lấy cổ tay, không ngừng nắc mạnh. Giống như một con ngựa non bị chủ nhân kéo dây cương, cậu bị y cưỡi lên rong ruổi hết lần này đến lần khác, người đàn ông lực rất mạnh, kéo qua xóc lại, động tác tới lui lặp đi lặp lại, tiếng "bạch bạch bạch" liên tục vang lên, xương hông y đánh vào khiến cái mông to trắng nõn của cậu cũng bị biến dạng.

Cánh hoa hồng trên giường lớn dập nát, rỉ ra chất lỏng, nhuộm thân thể trắng nõn của cậu lấm tấm những vết đỏ như máu, mái tóc đen nhánh của cháu trai ngoan đã ướt đẫm, chất lỏng màu đỏ trắng quanh gốc đùi chảy ra đã khô, như máu trinh bị chú ba phá, đông lại trên da thịt trắng nõn và run rẩy của cậu một cách dâm đãng gợi tình.

Đường Ngộ An kéo hai cổ tay của cháu ngoan, địt mạnh như thuần phục ngựa, dương vật to lớn màu đỏ tím của y ra vào trong lỗ hậu chín mọng, dần dần kéo theo một lượng lớn chất lỏng đục ngầu xen lẫn với những cánh hoa bị dập nát, thở hổn hển gợi cảm, mặt trời dần lặn ở phía tây, chiếu những tia sáng cuối ngày lên cặp chú cháu dâm đãng loạn luân trước khung cửa sổ trong suốt.

"Ư... khó chịu a... Đường Đường... Đường Đường khó chịu quá..."

Cậu xuất tinh quá nhiều, dương vật hồng của cậu đỏ bừng và đau đớn nhưng vẫn cương cứng một cách bất thường, tiếng thút thít và tiếng khóc thảm thiết đến nỗi ngay cả ông chú cầm thú cũng phải dừng động tác, rút chim to của mình ra.

Gậy thịt lớn bao phủ gân xanh đang nhỏ giọt nước, thân cột nhuốm đầy chất lỏng màu trắng đỏ. Không bị tắc nghẽn, lỗ thịt đỏ au run rẩy mấp máy như vật sống, dần dần chảy ra chất lỏng chứa cánh hoa dập nát.

Đôi mắt nâu của Đường Ngộ An tối lại, y hơi cúi đầu hôn lên bả vai đẫm mồ hôi của cháu trai nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên, chọn từ khay bạc đã dặn người hầu chuẩn bị trước ra một bông hồng đỏ có cuống, sau khi chắc chắn rằng bề mặt cuống xanh không có gai, đã được khử trùng cẩn thận, mới bế đứa cháu nhỏ xụi lơ lên, nhẹ nhàng đặt lên chiếc bàn gỗ tròn, nhỏ giọng nói: "Đường Đường ngoan, xuất tinh nhiều không tốt cho sức khỏe, chú giúp cháu bịt lại, được không?"

Đường Đường hơi ngửa người ra sau, hai tay chống lên mặt bàn, đuôi mắt đỏ hoe đáng thương, đôi mắt đen mê mang phản chiếu một tầng sương nước mơ hồ, trong lòng cảm thấy ấm ức hiếm thấy: "Chú... chú ba,"

"Chú . . Bệnh của chú đã khỏi chưa?"

Đường Ngộ An nhẹ nhàng hôn lên môi cậu, môi và răng đan vào nhau, sau khi buông ra, y thì thầm: "Sắp rồi... Chú bệnh nặng quá, lại phải thêm một lần nữa."

Đường Đường vẫn không dám nhìn chú, giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài cong vút, cậu khẽ run, một giọt nước mắt lăn dài trên má, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn dịu dàng trìu mến của chú, tâm trạng tốt lên rất nhiều, ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Vậy chú nhẹ một chút nha... Mông.. mông cháu đau quá."

"Được," Đường Ngộ An lại hôn cậu, cực kỳ dịu dàng: "Chú nhẹ một chút..."

Vừa nói, y vừa đỡ thiếu niên đang đỏ mặt bằng đôi tay trắng thon dài của mình, thong dong đặt cuống hoa hồng vào lỗ chuông chảy nước của đầu nấm, với sự bôi trơn của dịch tuyến tiền liệt, từng chút một cắm vào.

"A, đau quá... Chú... Ưm... chú..."

Niệu đạo mỏng manh bị cuống hoa bất quy tắc cắm vào, ma sát gây nên đau rát cùng khoái cảm bệnh hoạn không nói nên lời, Đường Đường kêu lên một tiếng, hai mắt đỏ hoe không dám cử động.

"Ngoan, chốc nữa là xong ngay."

Động tác của Đường Ngộ An rất nhẹ, cành hoa hồng này là mảnh nhất và ngắn nhất, cắm thẳng vào, trên đỉnh dương vật màu đỏ hồng nở ra một đóa hoa hồng đỏ, xinh đẹp kinh người.

Người đàn ông cúi đầu hôn nhẹ đóa hoa, sau đó đứng dậy, ôm khuôn mặt đẫm nước của Đường Đường, hôn lên khóe mắt đẫm lệ, chiếc mũi nhỏ đỏ ửng, rồi đến đôi môi mỏng manh ẩm ướt của cậu hôn Đường Đường hoa mắt chóng mặt, không biết lúc nào đã bị chú ba cầm thú đè trên bàn tròn, cắm vào lỗ thịt sưng đỏ.

Bên cạnh hai má Đường Đường là nước trái cây và bánh ngọt, dương vật to lớn của Đường Ngộ An cọ sát vào thịt mềm đỏ ửng, sưng tấy sung huyết, cậu bị chú ba cắn nhẹ vào chiếc lưỡi nhỏ, phát ra những tiếng "ư" ngọt ngào, ngoài mặt thì tỏ vẻ ngây thơ ngoan ngoãn chữa bệnh cho chú nhưng trong lòng lúc thì hét lên sung sướng, lúc thì rùng mình một cái liền mắng Đường Ngộ An là lão già biến thái.

Được rồi, được rồi, giữ lại một hơi đi, vẫn chưa kết thúc đâu!!

Nhưng rõ ràng là ông chú nhịn lâu ngày trở nên biến thái bất thường, đè đứa cháu tự kỷ ngoan ngoãn của mình như một con thú để phát tiết thú tính, va chạm mạnh khiến cốc nước và đĩa để một nửa miếng bánh phát ra âm thanh.

Đường Ngộ An vô tình liếc nhìn một nửa chiếc bánh, cắn chiếc lưỡi mềm mại trong miệng rồi rút lưỡi ra, sợi chỉ bạc giữa hai người kéo dài rồi đứt, y phết kem tươi của bánh kem dâu tây lên ngực cháu trai nhỏ, tập trung vào hai núm vú cứng như đá cuội lộ ra.

Y khẽ cụp mắt xuống, cẩn thận quan sát đứa trẻ ngây thơ ngoan ngoãn với cơ thể ửng hồng quyến rũ, khẽ cười một tiếng: "Bé cưng, chú ba đói bụng," Y cúi người, dùng đầu lưỡi đỏ hồng liếm láp bộ ngực trắng nõn của thiếu niên: "Bé cưng cho chú uống sữa, được không?"

"Ưm..."

Thiếu niên vô cớ thút thít, chú ba cầm thú gật đầu với cậu, nhẹ nhàng nói: "Nếu bé ngoan không từ chối, vậy đã đồng ý..." Y ngậm núm vú dính kem vào miệng, nhẹ nhàng nhấm nháp: "Chà...Tại sao bé cưng không có sữa?"

"A, đừng, đừng cắn..."

Ngực Đường Đường đau nhói, cậu hét lên một tiếng, lung tung đá hai chân muốn đá y ra, nhưng cánh tay cường tráng của Đường Ngộ An lại luồn qua khuỷu chân cậu, vừa cắn mạnh vào vú nhỏ vừa hung hăng làm.

Tiếng da thịt vỗ vào nhau càng lúc càng lớn, đường ruột dùng quá mức bị dương vật lớn đốt nóng, ngứa ngáy khó chịu, Đường Đường lang thang trên ranh giới giữa khoái cảm và khó chịu, ôm chặt lấy lưng chú, run như cầy sấy.

"Ưm...ư...ư..."

Vú nhỏ sắp bị người đàn ông cắn đứt, khoái cảm bệnh hoạn khiến Đường Đường ưỡn bộ ngực trắng nõn mềm mại, nước mắt lưng tròng, chủ động đút bộ ngực nhỏ và núm vú vào miệng chú mình.

Đương nhiên Đường Ngộ An sẽ không từ chối, y há to miệng cắn xuống ngực trái của thiếu niên, dương vật to lớn dưới háng càng đâm sâu và thô bạo, như máy đóng cọc mà nắc cháu trai nhỏ quẫy đạp hai chân, sướng đến yết hầu lăn lộn, hơi thở nặng nhọc.

"Ah...đầu ngực...mông...ưm a.....a..."

Mái tóc ướt của thiếu niên dính vào trán, bị nắc tròng trành, đầu óc mụ mị, nước bọt lơ đãng chảy ra, bộ ngực trắng nõn ưỡn lên, run rẩy để chú ba thoải mái gặm cắn hai núm vú nhỏ đỏ ửng của mình.

"A! Đường Đường khó chịu quá... Ô... sướng.. Ưm a, sướng quá..."

Đường Đường mất lý trí hét lên trong đầu, cậu lại đạt cực khoái, lỗ hậu bị sử dụng quá mức của cậu như đã bị những người đàn ông làm hỏng, co giật giữ chặt dương vật to của chú mình, khó chịu lắc lắc cái mông to trắng nõn, dương vật nhỏ cũng lắc lư theo, đóa hồng đỏ ở phía trên chặn lại lỗ nhỏ, tinh dịch không cách nào phun ra ngoài. Cây hàng nhỏ bị nghẹn đỏ bừng, chất nhầy không khống chế được mà rỉ ra từ đỉnh, nhuộm đóa hoa càng thêm yêu diễm.

"Hít . ."

Đường Ngộ An không khỏi hít sâu một hơi, y bị đứa cháu nhỏ đang đung đưa cái mông kích thích như vậy, đứa nhỏ này mất trí rồi, cái mông dâm uốn éo rất nhanh, các lớp ruột thắt lại, nước nhờn "phốc phốc" xối lên đầu khấc, nhiệt độ xung quanh thành ruột cao ngất ngưởng, mỗi phân mỗi tấc của dương vật đều sướng kinh khủng.

Y không thể chịu đựng được nữa, đột nhiên bế cháu trai nhỏ sống dở chết dở của mình, đứa cháu trai nhỏ vẫn dâm đãng giãy dụa, khóc lóc kêu khó chịu, gọi chú ơi, Đường Ngộ An thở hổn hển, áp tấm lưng trơn bóng run rẩy của cậu vào cửa sổ thủy tinh, hung hăng cắm cọc.

Hai chú cháu đang triền miên tận hưởng khoái cảm loạn luân, lúc này đột nhiên có người từ trong vườn đi vào, không phải Đường Kiêu, mà là Lý Nhạc Dật vừa đi theo quản gia đi mua màu vẽ về.

Buổi trưa, Lý Nhạc Dật và quản gia ra ngoài mua thuốc màu cho Đường Đường, nó ghen tức và u án khi đi qua các cửa hàng đắt tiền khác nhau mua sắm, mệt chết khiếp mới mua được đủ đồ, nỗi uất hận trong lòng gần như lên đến đỉnh điểm, vốn định thay quần áo trở về phòng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng còn chưa vào cửa đã nghe mấy người hầu nói Tam gia đang uống trà trong vườn hoa.

Nó dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi quay trở lại, thay một chiếc áo phông sạch sẽ mới tinh cùng quần jean và đôi giày trắng, tràn ngập tuổi trẻ đi đến khu vườn, nhưng khi đến lại thấy không có ai trong vườn, nhà kính cũng bị chặn.

Lý Nhạc Dật không biết Đường Ngộ An có ở bên trong hay không, nhưng vẫn cười ngọt ngào, không hề giả trân ra vẻ ngây thơ cầm một bông hồng đỏ, nhắm mắt ngửi hương thơm của hoa.

Bên trong và bên ngoài cửa sổ giống như hai thế giới, thụ chính đang ngửi hương hoa bên bụi hoa hồng bên ngoài nhà kính, cách đó vài bước, công chính thì ấn nhân vật lót đường tự kỷ lên cửa sổ kính nắc tới tấp.

Cái mông hếch lên của nhân vật lót đường nhỏ bị thủy tinh ép không còn hình dạng, công chính đè lên người cậu điên cuồng di chuyển, thở hổn hển, dương vật to đầy gân guốc cắm sâu vào trực tràng ẩm ướt, trừng phạt nghiêm khắc nhân vật lót đường nhỏ đã dụ dỗ chú mình trước mặt thụ chính, khiến cậu ê a rên rỉ.

Nhà kính vẫn yên tĩnh, không có ai ra ngoài, chỉ có tiếng nước chảy từ đài phun nước.

Lý Nhạc Dật diễn đến mệt, cười mặt cứng đờ cũng không nhìn thấy Đường Ngộ An, nghĩ hầm chẳng lẽ bên trong không có ai? Nó không biểu hiện ra ngoài, hái một bông hồng, giả vờ muốn ngửi hương thơm của hoa rồi quay lại, nhưng được nửa đường, nó lại bước tới như thể tò mò về khu nhà kính.

Nó giở tính trẻ con nhón gót nhìn trộm vào ô cửa kính, miệng lẩm bẩm: "Có ai ở đó không?", lại không biết đã chọn trúng địa điểm mà hai chú cháu đang hoan ái.

Đường Ngộ An hờ hững liếc nhìn Lý Nhạc Dật qua cửa sổ, đột nhiên cảm thấy thú vị, xoay người Đường Đường lại, để cháu trai nhỏ ngẩng đầu nhìn mặt bạn mình, hung hăng đâm vào lỗ hậu của cậu.

"Bé cưng, hưm... Nhìn xem, bạn tốt của cháu đang nhìn bé cưng bị chú ba địt đấy..." Thanh âm dễ nghe của Đường Ngộ An cực kỳ dịu dàng: "Để bạn cháu nhìn cháu thụ thai rồi sinh cho chú một đứa bé, được không?"

"Ưm... không...đừng a...đừng có thai. Hức hức...."

Đường Đường hai mắt đỏ hoe nức nở, bề ngoài tỏ vẻ đáng thương, nhưng lại kích động đến múa may quay cuồng, ngón tay nắm chặt thảm lông dê.

Làm... ưm cái gì... Làm trò trước mặt thụ chính.... ừm, bị dương vật to của công chính đâm vào, xuất tinh trong còn có thai, ư ư, thật kích thích...

Thành ruột đột nhiên siết chặt Đường Ngộ An phát ra một tiếng rên khẽ, y nghĩ rằng là vì cháu trai nhỏ của mình sợ mang thai, thế là càng làm điên cuồng hơn.

Những tiếng "bạch bạch bạch" và "phụt phụt" ngày càng lớn, cháu trai nhỏ hét lên một tiếng, cơ thể run rẩy, đột nhiên co giật, cuối cùng Đường Ngộ An thở ra một hơi.

"Chú sắp xuất tinh rồi, uh... bắn hết cho bé cưng..."

Giọng nói của chú ba quyến rũ đến mức có thể ninh ra mật ong, không để ý đến người ngoài cửa sổ, dùng hai bàn tay to lớn kéo eo thon của cháu mình lại, eo chó đực đẩy mạnh về phía trước, "Phụt" đâm sâu vào khoang bụng, dương vật to căng phồng gấp đôi phập phồng dữ dội trong tràng đạo mấp máy, lỗ chuông mở to, trước mặt thụ chính, người đàn ông phun chất lỏng màu trắng nóng hổi vào thành ruột non nớt đang sung huyết của cháu trai nhỏ, thấp giọng nói muốn cháu thụ thai một em bé.

"A a a a!!! Nóng quá... nóng quá!!!"

Bụng dưới càng lúc càng sưng lên chua xót, hơi nóng truyền đến suýt chút nữa làm hoa huyệt của cậu bỏng rát, Đường Đường hai mắt trợn to, phát ra một tiếng rên rỉ vừa đau vừa sướng, vòng eo mảnh khảnh co giật, cặp mông to trắng nõn lắc lư, đường ruột co quắp rồi lại cao trào, dương vật nhỏ chọc vào cửa kính giờ sưng đỏ như củ cà rốt, hoa hồng mỏng manh ở phía trên đã ướt đẫm tinh dịch rỉ ra.

Mặt cậu ngay lập tức vặn vẹo, cậu nắm lấy tấm thảm trong tay, nước mắt lưng tròng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thụ chính len lén nhìn vào bên trong, lại không biết giữa hai người có một bức tường, công chính đang bắn tinh dịch vào bụng nhân vật lót đường trước mặt mình, khoái cảm vụng trộm nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, nhân vật lót đường run lên vì sung sướng và phấn khích.

Ư... sướng quá.

Chú cháu loạn luân trong vách kính lại ôm nhau, chú ba rút bộ phận sinh dục bán cương của mình ra, ôm lấy đứa cháu bé bỏng chưa hoàn hồn mà hôn thật sâu, Lý Nhạc Dật bên ngoài bức tường nằm trên tấm kính hồi lâu mà không biết, lông mày nhíu chặt, bắt đầu thắc mắc không biết Đường Ngộ An có ở bên trong không, vừa định quay lại tính kế thì Đường Kiêu vừa ăn sáng xong đã ra ngoài đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.

Hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi đen lúc ra ngoài, cúc áo cài chỗ có chỗ không, lộ ra bộ ngực màu lúa mạch rắn chắc, gương mặt với những đường nét góc cạnh, ánh mắt lộ ra tà khí, đôi chân dài được bọc trong chiếc quần tây màu đen sải bước đi về phía bên này như gió.

Lý Nhạc Dật vội vàng giả vờ không nhìn thấy, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi đóa hoa hồng mỏng manh trong tay, chờ Đường Kiêu bước vào mới làm bộ giật mình ngẩng đầu lên, nhìn hắn chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, vui vẻ đi tới đón, ngây thơ hồn nhiên nói: "Kiêu thiếu gia, ngài ..."

Bước chân Đường Kiêu dừng lại, khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu cảm, khóe môi hơi hạ xuống, nhướng mày, nhạt nhẽo liếc nó một cái.

Chỉ một cái liếc mắt này, khiến lời nói của Lý Nhạc Dật nghẹn lại trong cổ họng, tay chân lạnh toát.

Người đàn ông lãnh đạm thu hồi ánh mắt, khẽ nhếch môi mỏng, phun ra một chữ: "Cút!!"

Ánh mắt kia tựa hồ đang nhìn một vật chết, một thi thể, người đàn ông ở nhà luôn luôn lười biếng, giống như một con sói hoang đang nằm phơi nắng, nhưng khi thật sự tức giận, đôi mắt sói màu lục sẫm mở ra, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào bạn, mùi máu và sát khí nồng nặc xông lên gần như ngay lập tức khiến người ngạt thở.

Đây là Đường Kiêu, là Kiêu gia hắc bạch lưỡng đạo khiến mọi người sợ vỡ mật.

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com