Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🏮[THỪA TƯỚNG ỐM YẾU].1

THẾ GIỚI 3

Thừa tướng ốm yếu trong văn cổ đại

Một câu chuyện tình không-hề-máu-chó giữa thừa tướng bệnh kiều mỹ nhân mất nước và Hoàng đế nước địch ft Đại tướng quân nước địch ft thần y cũng nước địch nốt.

1v3.

Tin t đi, không-hề-máu-chó

--------------

Chương 1

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

[Nhân vật lót đường thay đổi: Đường Đường, tự Tử Khiêm. Đường Tử Khiêm sinh ra trong một gia đình nghèo khó, là thừa tướng từng đỗ tam nguyên từ khi còn thiếu niên.

Ngoại hình đẹp và tài năng xuất chúng, lần nào đi ra ngoài cũng có người ném quả doanh vào xe ngựa (*), Đường thừa tướng khí khái, công tử như ngọc, thế vô song.]

(*) cái này là câu ám chỉ được nhiều người theo đuổi, từ điển tích hot boy Phan An được (bị) phái nữ (kể cả bà zà) ném trái cây vào đầy xe ngựa để thể hiện lòng yêu thích.

[Tiên hoàng của Ngụy Quốc và Đường Đường có ơn tri ngộ, thái tử còn nhỏ tuổi không quan tâm thế sự, Đường Tử Khiêm được tiên hoàng gửi gắm trên giường bệnh trước lúc lâm chung, kéo thân bệnh nặng đi bình ổn những tông thất ngo ngoe rục rịch khác, nắm giữ quyền lực triều chính trong tay, làm những đại thần tông thất mang dã tâm với hoàng đế thiếu niên kinh sợ.]

[Nhưng thừa tướng hao hết tâm tư cho tiểu hoàng đế lại không biết đệ tử của mình từ lâu đã hận y, hận y bỏ qua uy quyền, hận y can thiệp triều chính, hận y có ý đồ thay đổi triều đại của giang sơn này.]

[Tiểu hoàng đế giả vờ tín nhiệm, chăm chỉ nghiên cứu học tập chính vụ, thừa tướng càng ngày càng an tâm, buông bỏ quyền lực chính trị, trong triều cũng không xảy ra chuyện gì. Căn bệnh nhiều năm tích lũy đột nhiên bùng phát,thừa tướng đành xin nghỉ đến Giang Nam tìm thần y. Nhân lúc thừa tướng đi vắng, Tiểu Hoàng đế thay thế tất cả những người có năng lực y bổ nhiệm từ trước trong triều đình.]

[Sau đó, nhìn chằm chằm vào thừa tướng như một con linh cẩu tham lam, tiểu hoàng đế xé nát thân ảnh ốm yếu đã bảo vệ mình an toàn suốt bao nhiêu năm ...]

Giờ Mẹo, ánh mặt trời tảng sáng, kinh thành tháng 11 thời tiết càng ngày càng lạnh, các quan đại thần mặc triều phục, xe ngựa cỗ kiệu đều dừng ở cửa cung, chỉ có một nhuyễn kiệu đỉnh màu đỏ tía lướt qua mọi quan thần khác, đạp tuyết đi vào đại điện.

"Nghe nói thừa tướng lại bệnh nặng?" Lão ngự sử nhìn bóng kiệu dần đi xa, lắc đầu thở dài.

Thừa tướng bị bệnh, tình hình Ngụy quốc có thể xảy ra đảo lộn lớn...

Trời ghen tị người tài, quá giỏi thường hay bạc mệnh, Đường Tử Khiêm khi còn nhỏ đã nổi tiếng về tài năng, sau khi đỗ tam nguyên, nhảy thẳng đến Long Môn.

Nhưng một người tài giỏi như vậy, thân thể lại rất yếu, khi tiên hoàng còn tại vị, dân du mục náo loạn biên cương, trong Dưỡng Tâm Điện đèn sáng suốt đêm cho đến hừng đông, các đại thần tuổi già còn chống đỡ được, riêng thừa tướng đang ở độ tuổi thiếu niên lại đùng một phát ngất xỉu, khiến các quan đại thần tái mặt sợ hãi, tiên hoàng không ngừng kêu gọi các đợt ngự y.

Vất vả mới sống sót, thừa tướng dần dần tu thân, thế nhưng tiên hoàng lại bị bệnh qua đời, những năm đầu tiêu hao nhiều thời gian và sức lực đối phó với tông thất, việc chữa bệnh bị trì hoãn, sức khỏe càng ngày càng suy yếu, suýt nữa là có thể không qua khỏi.

Gió lạnh thấu xương, mùa đông mà lâm triều là vất vả nhất, khoảng cách từ cổng cung điện đến chính điện đủ khiến mấy vị quan đại thần cảm thấy toát mồ hôi giữa đông, cũng may là tiên hoàng thương hại thừa tướng ốm đau, ban một lệnh đặc biệt để cho thừa tướng có thể ngồi nhuyễn kiệu bước đến chính điện, được hưởng đặc cách không quỳ gối khi nhìn thấy thánh nhân.

"Đại nhân, đến rồi." Kiệu phu buông kiệu, Tiểu Tư chạy về phía trước, cung kính khom lưng.

Gió lạnh thổi qua, người trong kiệu nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng, vươn tay mở rèm ra, bàn tay này rất đẹp, ngón tay dài, móng tay tròn mượt mà, nhưng không có chút máu, giống như được chạm khắc từ một khối ngọc tuyệt đẹp.

Tiểu Tư hơi ngẩng đầu lên, tướng mạo đại nhân vẫn như xưa, tóc buộc ngọc quan, ánh mắt ấm áp, môi có chút hồng nhạt, thân hình gầy gò, khoác một chiếc áo choàng dày trên cơ thể tuyết trắng.

"Khụ.."

Đột ngột hít vào một ngụm khí lạnh, Đường Đường nheo mắt, lấy khăn gấm chậm ở khóe môi ho nhẹ, vết máu loang lổ trên môi, càng điểm thêm làn da tuyết sương một chút mê người.

"Đại nhân, bệnh của ngài còn chưa lành, nên nghỉ thêm một ngày nữa đi. Hoàng thượng cũng biết bệnh trạng của ngài, cũng không trách ngài thêm đâu." Tiểu Tư lo lắng, đỡ cậu ra khỏi ghế kiệu mềm mại, cảm thấy thừa tướng rất yếu ớt, tựa như chỉ còn lại một hơi tàn.

Đường Đường khe khẽ thở dài, phất tay cởi áo khoác, phía dưới là triều phục quan to mày đỏ tía thêu tiên hạc, thừa tướng tuy bị bệnh nhưng vẫn đứng thẳng như cây trúc chống đỡ cả bầu trời Ngụy quốc.

"Chuyện này đừng nói nữa." Đường Đường cụp mắt xuống, xốc thẳng quần áo, nhẹ nói.

Nguyên chủ quá tin tưởng vào đứa trẻ mình nuôi nấng, cho nên cuối cùng chết không toàn thây, Đường Đường sửa sang quần áo triều phục bước vào đại sảnh.

Vừa tiến vào đại điện, hơi ấm phả vào mặt, xương cốt đông cứng của các đại thần cũng được tan băng, tranh thủ Thánh Thượng chưa đến, tụm năm tụm ba cảm thán mùa đông năm nay quá lạnh cho đến tình hình phương bắc nên giải quyết thế nào.

Đường Đường đứng ở hàng đầu các quan lại, tay cầm một cái ngọc hốt (*), nhắm mắt nghỉ ngơi.

(*) cái thẻ giống hình chữ nhật quan lên triều hay cầm á

Đúng lúc này, một âm thanh chói tai "Thượng triều" làm cho tất cả các quan viên im lặng, quan văn võ bá đều quỳ xuống hét lên "Vạn tuế", chỉ có thừa tướng ở phía trước, mặc triều phục màu tím, nhắm mắt lại, cúi người chào.

Tiểu hoàng đế tuấn tú, là cẩm y ngọc thực sinh phú quý, ngồi trên long ỷ đưa mắt nhìn xuống quan văn võ bá, long bào màu vàng uy nghiêm, dáng vẻ cao cao tại thượng.

"Các khanh bình thân."

Ngụy Tri Tân liếc nhìn thừa tướng qua mũ miện, trong lòng càng thêm chán ghét, cố ý chờ một lúc mới cho các quan miễn lễ, chẳng qua là để khiến thừa tướng cong cái thân ngạo cốt kia thêm một lúc!

Trăm quan đứng dậy, tiểu hoàng đế mới bắt đầu chính sự.

"Năm nay thiên tai ở phương bắc nghiêm trọng, ngân khố trống rỗng, nên ta định để Đại Hằng cống thêm 10 phần vào lễ vật. Các ái khanh nghĩ thế nào?" Ngụy Tri Tân cố ý liếc nhìn thừa tướng.

"Đây......"

Các quan đại thần nhìn nhau, đều cảm thấy biện pháp này rất không khả thi, nhưng từ khi thừa tướng nghỉ phép, tiểu hoàng đế càng ngày càng trở nên độc đoán, rất ít nghe theo lời khuyên của các quan gia, nói trái ý một chút mình bị đem ra chém đầu không nói, còn liên lụy đến người nhà.

Bọn họ đều là cáo già ngàn năm, không ai muốn làm con chim đầu đàn, cúi đầu giả bộ trầm ngâm, nghĩ  chuyện tốn công vô ích này để thừa tướng làm đi.

"Thừa tướng, ngươi nghĩ như thế nào?" Ngụy Tri Tân lạnh lùng nhìn cậu nói.

Đường Đường nheo mắt lại, thẳng lưng đứng ở trước mặt đủ loại quan lại, nhủ thầm còn nghĩ cái gì nữa? Chính vì khuyên can mà nguyên chủ bị buộc tội thông đồng với địch quốc, khép tội phản quốc. Nhưng thuyết phục cũng phải thuyết phục, dù sao thì Hộ bộ thị lang đều là cấp dưới của các anh chồng tương lai.

Cậu thở dài, trong lòng nói, triều đình nhiều năm bị tiểu hoàng đế đóng thành cái thùng sắt cũng đầy lỗ thủng, ngay cả quản tiền phó lãnh đạo cũng là người của người ta, mi còn muốn 10% lễ vật nữa sao?

A, coi chừng ăn phải trái đắng.

"Bệ hạ, thần cảm thấy không thể chấp nhận được," Đường Đường cúi người, giọng nói ấm áp như ngọc, "Cách đây không lâu, Hoàng đế Đại Hằng qua đời, Thái hậu cũng gặp tai nạn bỏ mình. Sau khi chết nghe tin thế lực Tứ hoàng tử đột nhiên nổi lên, dùng vũ lực lên ngôi, có thể thấy được đây là một nhân vật kiêu dũng, không nên coi thường."

Đường Đường vừa nói, vừa mở trung tâm mua sắm của hệ thống chọn một buff bệnh mỹ nhân, sau đó tiếp tục hoàn thành phần còn lại, "Ngoài ra, tướng soái của chúng ta đang điêu tàn, nhưng Đại Hằng rất mạnh, thật sự không nên đối đầu."

Đại sảnh im lặng trong chốc lát, Ngụy Tri Tân đột nhiên vỗ bàn đứng lên, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thừa tướng, quát lớn: "Thế tính mạng vạn dân Phương bắc thì sao? Nguyên nhân sâu xa cũng là do người Đại hằng đoạt trữ, mới cần một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm! Đường đường là thừa tướng Ngụy quốc, tại sao lại cúi đầu trước sĩ khí, bỏ qua bá tánh ... "

Trước khi tiểu hoàng đế kịp đem cái nồi tội danh phản quốc, thông đồng với địch đội cho Đường Đường, người đang cúi người đột nhiên đứng dậy, thẳng lưng nhìn hắn, ánh mắt như một ngọn đuốc.

Ngụy Tri Tân đột nhiên sững người.

Các quan đại thần mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám phát ra tiếng động, trong đại điện lặng ngắt như tờ. Trong đại điện rộng lớn chỉ một thân thể gầy gò chống đỡ. Đôi mắt ấm áp màu hổ phách của Đường Đường đảo qua những cảm xúc phức tạp, cậu nhìn tiểu hoàng đế trên long ỷ không chút nào thèm che giấu tâm tư, đột nhiên cười, công tử như ngọc cứ cười như vậy, phảng phất như nỗi bi thương 'ăn cháo đá bát'.

"Hoàng thượng đã trưởng thành rồi..." Cậu thở dài một hơi, buông ngọc hốt trong tay xuống, nói: "... tiên hoàng có ơn trị ngộ với Tử Khiêm, Tử Khiêm thủ triều đình 7 năm vì tiên hoàng."

Mặt dây chuyền ngọc bích tượng trưng cho thừa tướng bị cởi bỏ, Đường Đường tự mình lên buff, nghĩ thầm bố cho các người xem skill phun máu đây.

[Hệ thống: Hiệu ứng buff bệnh mỹ nhân có hiệu lực (skill hộc máu không thương thân, tư thế giả bộ té xỉu cũng hoàn hảo, là bệnh mỹ nhân làm người nâng niu, bạn xứng đáng có được ~)]

Không đợi các quan võ triều đình ngăn cản, Đường Đường buông ngọc hốt , ngước mắt lên nhìn thiếu niên cậu đã nuôi nấng bảy năm ròng, lớn tiếng nói: "Khiêm thấy thẹn với tiên hoàng, ta hôm nay từ chức xin từ biệt bệ hạ, nhưng bá tánh Ngụy quốc có tội tình chi? Về vấn đề tăng cống nạp, mong hoàng thượng suy nghĩ kỹ ... rồi sau đó quyết định."

"Khụ... khụ..."

Lời vừa dứt, thân thể gầy gò của thừa tướng kịch liệt chấn động, trong tiếng ho khan vang lên, một búng máu lớn phụt ra vẩy đầy đại điện, cuối cùng "bịch" một tiếng cả người ngã xuống đất, bày ra một tư thế siêu đẹp mà ngất đi.

Đường Đường: Cho mấy người biết thế nào là lễ hội.

"Thừa tướng!"

"Nhanh, gọi ngự y."

Văn võ bá quan đều hốt hoảng, vội vàng gọi thái y đến, Ngụy Tri Tân cũng đứng phắt dậy.

Tiểu hoàng đế nghiến răng căm hận, hắn vốn là muốn lợi dụng cơ hội này phế bỏ thừa tướng, nhưng Đường Tử Khiêm dù sao cũng là Đế sư, lại còn là tiên hoàng đích thân tìm hắn cho hắn, bây giờ sư phụ lại từ chức, còn bị đệ tử chọc giận nôn ra máu, hắn làm đệ tử, không những không thể đội được cái nồi đã chuẩn bị từ trước, còn phải làm đủ trách nhiệm tình cảm thầy trò....

...

Hôm nay trong triều bộn bề công việc, các quan viên đến khi trời tối mới về phủ.

Đêm đó, Hộ Bộ thị lang cầm bút viết về những chuyện xảy ra trong triều hôm nay, từng chữ một, cẩn thận viết hai trang.

Chưa xong, Hộ Bộ thị lang viết thêm một câu.

"Công như ngọc, thế vô song, hạ quan cuối cùng cũng nhìn thấy phong tư thừa tướng."

...

Đại Hằng

Hôm nay là một ngày thời tiết tốt hiếm có suốt mùa đông này, mặt trời rải những tia nắng trên nền tuyết, lấp lánh ánh bạc.

Trên võ đài, một nam tử hiên ngang anh tuấn mặc bộ giáp cứng cáp màu đen, trên quần áo phía trong ẩn ẩn hình thêu rồng vàng năm móng, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn, uy phong lẫm liệt, như tôi ra từ máu tanh sa trường, làm người không rét mà run.

Không ngờ lại có người không sợ, bên cạnh võ đài tiếng gươm giáo vun vút là một cái đình nhỏ, bên trong đun một bình rượu ấm.

Trên xà ngang hoa lê, một vị tướng trẻ đang ung dung nhắm mắt.

Ám vệ đứng đó một hồi tướng quân mới chịu mở mắt, liếc nhìn người mặc đồ đen đứng bên cạnh, uể oải ngáp một cái, "Tin từ Ngụy quốc?"

Ám vệ gật đầu.

"Được rồi, đưa đây."

Ám vệ đưa thư, cung kính cụp mắt, đứng tại chỗ

Bùi Diên rót chén rượu ấm, vừa nhấp môi uống vừa mở lá thư, từng chữ trong lá thư của Hộ Bộ thị lang đều cân nhắc cẩn thận, trừ câu cuối cùng mang theo tiếng kính nể thán phục.

Rượu vào cổ họng, dòng nước ấm chảy đến bụng, Bùi Diên nheo mắt nhìn kỹ tên thừa tướng, ngửa đầu quay sang nam nhân trên võ đài lắc lắc bức thư.

"Ca, Tiểu nhi Ngụy quốc to gan lớn mật, còn muốn chúng ta thêm 10 phần cống phẩm."

Trên võ trường, Nhiếp Yến Chi dừng lại, ném giáo cho thái giám, sải bước vào trong đình cầm lấy bức thư.

Nam nhân hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt không gợn sóng dừng trên thư, nghiêng người vứt đi thư, rót một ly rượu ấm uống cạn, nhạt giọng nói: "Vậy chúng ta chiến."

Bùi Diên cười cười gõ bàn, đầy ẩn ý nói: "Nghe nói ... thừa tướng nước Ngụy giống thần tiên. Mỗi lần ra ngoài đều được ném trái cây đầy xe ngựa. Lục Hoàng Cảnh Địch Quốc hoàng tử còn cầu hôn, tiếc là chưa toại."

Nhiếp Yến Chi nhớ đến câu khen ngợi cuối cùng trong bức thư của Hộ Bộ thị lang, bàn tay đang rót rượu bỗng nhiên khựng lại.

Hầu kết giật giật, hắn đặt cái bình xuống, hứng thú nhìn Bùi Diên. Đôi mắt đen lóe ánh sáng thợ săn tìm thấy con mồi, hoàng đế cười nhẹ, giọng nói thoảng qua giữa đình nhỏ.

"Công tử như ngọc ... "

"Hy vọng ngọc này sẽ là một khối ngọc mọng nước.."

-

Tác giả tả Đường Đường trắng quá toy cứ bị liên tưởng tới mấy hotgirl kem trộn á mấy b........

./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com