Chương 157
Nếu cậu cũng có một người hàng xóm như vậy.
Nếu…
Không, không phải nếu.
Đây không phải là sự tưởng tượng hư cấu.
Mà là sự thật đã xảy ra.
Trong mùi hương ngọt ngào và thơm ngát lan tỏa, người có mái tóc phủ đầy ánh nắng sáng chói đột nhiên thất ngữ, dường như đang rơi vào một giấc mơ dài và mộng mị.
Cậu đã có một người hàng xóm như vậy.
Một người hàng xóm đã khiến cuộc sống của cậu trở nên rất khác biệt.
Đối phương lúc này đang ở bên cạnh cậu.
Và sau khi nghe thấy lời nói cảm khái của cậu, đã suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Bên còn lại của nhà em là tường ngoài.”
Và con người đang ngây người nhìn Thần, gần như không dám chớp mắt, sau một lúc lâu mới lơ đãng tiếp lời: “…Tường ngoài?”
“Ừm.” Thần khẽ gật đầu, nhìn về phía ông lão lưng còng đang chơi đùa cùng cô bé dưới ánh nắng, “Cho nên chú không thể chuyển đến ở cạnh em nữa.”
Vì căn phòng 1204 duy nhất tiếp giáp với phòng 1205, đã có một người hàng xóm chuyển vào ở rồi.
Rõ ràng là, người hàng xóm này không có ý định chuyển đi chút nào, không muốn nhường chỗ cho bất kỳ ai khác.
Đầu óc Úc Bạch đang bối rối mất một lúc mới phản ứng lại được ý tứ trong lời nói của Tạ Vô Phưởng.
Thế là cậu lẩm bẩm: “Em không có muốn chú Viên chuyển đến, câu nói đó không phải đang nói về chú…”
Cậu nghĩ, Tạ Vô Phưởng vẫn không giỏi tưởng tượng.
“Vậy là đang nói về ai?”
Úc Bạch liền nhìn thẳng vào Thần: “Anh.”
Cậu thấy người đàn ông có một khoảnh khắc thất thần.
Sau đó, trong mắt lóe lên một tia ngạc nhiên và mơ hồ.
“…” Thần có chút bối rối nói, “Chúng ta đã là hàng xóm rồi, không cần phải giả định nữa.”
Con người được phản chiếu trong hồ nước xám xanh liền bật cười.
“Là em lỡ miệng nói sai rồi.” Cậu nhanh chóng thừa nhận lỗi của mình, “Chúng ta đã là hàng xóm rồi… chúng ta sẽ trở thành hàng xóm.”
Những lời nói càng lúc càng nhỏ dần bay lượn trong gió.
Cậu cười tiếp tục trò chuyện với người bên cạnh.
“Tạ Vô Phưởng, anh có biết không, số 4 trong văn hóa của chúng ta là một con số không may mắn.” Cậu nói, “Rất nhiều người không thích ở trong những căn nhà có số 4, trừ khi không còn lựa chọn nào khác.”
Huống chi là trong một tòa nhà chung cư có tin đồn bị ma ám.
—Sau khi phát hiện ra người đàn ông bí ẩn đẹp trai nhưng kỳ lạ đó là hàng xóm của mình, suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Úc Bạch khi đó là: Ai lại muốn ở trong một căn nhà có số 4 trong một tòa nhà bị ma ám chứ!
Đúng là một người hàng xóm kỳ lạ vô cùng.
“Tại sao anh lại chuyển đến phòng 1204 ngay cạnh nhà em?”
“Anh không biết số 4 là không may mắn.” Thần trả lời, “Đó là căn nhà đầu tiên mà người môi giới dẫn anh đi xem.”
Úc Bạch không ngạc nhiên về câu trả lời này.
Dẫn khách hàng đi xem ngôi nhà ma ám âm u và yên tĩnh trước, rồi sau đó mới dẫn đi xem căn nhà bình thường đầy dương khí chỉ đắt hơn một chút, thì sẽ chốt giao dịch rất nhanh.
Người môi giới chắc chắn sẽ không ngờ rằng, cái thủ đoạn quen thuộc này lại xảy ra sự cố.
Vì gặp phải một tên quái gở không biết gì về văn hóa của con người, có thể cũng chẳng quan tâm đến môi trường sống.
Trong làn gió hè ấm áp thổi qua mặt, giọng nói chảy qua tai có một khoảnh khắc dừng lại.
Người đàn ông im lặng một chút, rồi lại nói: “…Hơn nữa, anh muốn sống ở đó.”
Úc Bạch lơ đãng chớp chớp mắt, hỏi: “Tại sao?”
“Không biết.”
Lời nói của Thần vẫn toát ra sự thành thật.
Úc Bạch không truy hỏi nữa.
Phỏng đoán hoang đường trong lòng đã được kiểm chứng.
Cậu lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời xanh trong dường như vô tận, trong đôi mắt nhạt hơn người thường rất nhiều dần hiện lên một nụ cười long lanh và chua xót.
Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp.
Cậu lại nghĩ như vậy một lần nữa.
Cơn gió hè dài đã mang đến một bài toán bí ẩn khó giải.
Một bài toán bí ẩn liên quan đến thần.
Thần không giỏi tưởng tượng, nhưng lại sở hữu những sự thật kỳ lạ rất khó hiểu đối với con người.
Thần không biết nói dối, trong lời nói thật thà lại ẩn chứa những điều chưa biết mà ngay cả bản thân cũng không có đáp án.
Và trong mắt con người bình thường và yếu đuối, những sự thật và điều chưa biết này, hoàn toàn có thể gọi là nghịch lý.
Trong Công viên Mặt trời có mây trôi, ông lão đang cổ vũ cho cô bé thả diều cuối cùng cũng chú ý đến hai bóng dáng quen thuộc trên ghế dài, sững sờ một chút, lập tức nhón chân vẫy tay về phía này.
“Này! Tiểu Bạch—” Chú gọi to, “Thầy Tiểu Tạ! Hai đứa cũng ra công viên chơi à?”
Cô bé bên cạnh cũng nghe tiếng mà nhìn qua, bím tóc nhỏ trong gió vẽ nên một đường cong rực rỡ: “Anh Tiểu Bạch! Anh lớn! Có muốn đến thả diều không?”
Con người được gọi tên liền cười và nhìn qua.
Cuộc đời của cậu, vốn dĩ sẽ không có bất kỳ sự giao thoa nào với họ.
Chính vì sự xuất hiện của người hàng xóm bí ẩn, Úc Bạch bị cuốn vào những sự kiện bất ngờ, mới quen biết được ông lão tính khí kỳ quặc yêu cờ vây này, và cô bé có vẻ nhút nhát nhưng lại dũng cảm này.
Cũng chính vì cuộc gặp gỡ này, ông lão cô độc đã chuyển đến cạnh nhà cô bé cô độc, mới có thể vào buổi chiều tan học sớm, đến công viên thả diều.
Cho nên, Úc Bạch đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, mới từ đáy lòng sinh ra cái cảm thán đó, và được người bên cạnh nghe thấy.
Cho nên, cậu mới có người hàng xóm bí ẩn đã chuyển đến cạnh nhà mình trong quá khứ.
Giống như thời gian tạm dừng và món quà đá quý, nguyên nhân và kết quả đã trở nên mờ nhạt ranh giới, trở nên hỗn loạn ở đây.
Đây là hết nghịch lý này đến nghịch lý khác không tìm thấy nguồn gốc chính xác.
Nghịch lý trong mắt con người.
Điểm khởi đầu của tất cả, rốt cuộc ở đâu?
Và Tạ Vô Phưởng, người đã tạo ra những nghịch lý này, rốt cuộc là một vị thần như thế nào?
Úc Bạch vẫn chưa biết đáp án.
Nhưng cậu đoán, đây có lẽ chính là cái đáp án mà bản thân đang mắc kẹt trong vòng lặp kỳ lạ cần phải tìm ra.
Cậu sẽ tìm ra đáp án.
Vì Tạ Vô Phưởng thực ra là một vị thần rất dễ đọc, giống như một tờ giấy trắng vậy.
Mọi thứ từng thể hiện trên Thần, gần như đều có thể tìm thấy manh mối.
Có thể nhạy bén bắt được từ khóa “hẹn hò”, sẽ chủ động đề xuất những gợi ý bình thường như xem phim, đi trung tâm thương mại, là vì Thần vừa nghiên cứu cách con người hẹn hò trên điện thoại.
Sẽ âm thầm ngăn cản cậu ra ngoài hẹn, tỏ ra thù địch với người bạn cùng phòng lão Trịnh đáng lẽ không quen biết, là vì Thần đã nghe lén được người này đã tỏ tình với cậu từ lâu.
Quyết định chuyển vào căn phòng đặc biệt đó, trở thành hàng xóm của một con người nào đó, là vì ước muốn buột miệng của con người đó.
Mỗi một chuyện đều có nguồn gốc rõ ràng có thể nhìn thấy.
Thần không phải là con người nhỏ bé phức tạp và khó lường, bị chi phối bởi những cảm xúc không rõ ràng, dựa vào tưởng tượng để vượt qua cuộc sống khó khăn.
Thần luôn có một trái tim trong suốt.
Những bài toán bí ẩn mang hình dạng nghịch lý đó, là vì con người chưa tìm thấy chìa khóa để giải mã.
Bên tai vang vọng giọng nói tươi sáng của bạn bè: Thầy Tiểu Tạ, anh lớn…
Úc Bạch đột nhiên nghiêng mắt nhìn người được họ nhắc đến.
“Tạ Vô Phưởng,” Cậu gọi tên Thần, “Tại sao anh lại có cái tên này?”
Trong một vòng lặp nào đó, khi Úc Bạch lần đầu chủ động hỏi tên của người hàng xóm phi nhân loại, đã từng nghĩ đến vấn đề này.
Đây là một cái tên rất hiếm gặp.
Một vị thần hoàn toàn xa lạ với mọi thứ của con người, tại sao lại tự đặt cho mình một cái tên như vậy?
Nghe vậy, Tạ Vô Phưởng sững sờ.
“Vì nó rất hay.” Thần nói.
Úc Bạch cũng nghĩ như vậy.
Nhưng đó không phải là lời giải thích thực sự cho vấn đề này.
Giống như Tạ Vô Phưởng không biết tại sao mình muốn chuyển vào phòng 1204, Thần dường như cũng không biết tại sao mình lại quyết định có cái tên này.
Xem kìa, lại một bài toán bí ẩn thiếu đi nguồn gốc.
Không biết phải mất bao lâu mới tìm được đáp án.
Nghĩ đến đây, Úc Bạch không nhịn được cong khóe môi, đáp lại: “Ừm, rất hay.”
Vị thần nhìn vào ánh mắt lãng mạn của cậu, liền hỏi: “Tại sao lại hỏi cái này?”
Câu trả lời của con người trong trẻo và nhẹ nhàng: “Không biết.”
Thần có vẻ khó hiểu: “Không biết?”
“Đúng vậy, không biết nên mới hỏi mà, kết quả vẫn là không biết, nhưng đáng lẽ em đã phải biết rồi, anh nên là không biết.”
Tạ Vô Phưởng: “…”
Bài thi Tiếng Trung cấp 8 đột nhiên ập đến, ngay cả là thần cũng sẽ bối rối và luống cuống.
Chưa kịp để Thần nghiêm túc suy nghĩ rõ ý nghĩa của mỗi từ biết, con người bên cạnh lại lên tiếng.
“Ngày mai chắc cũng sẽ là một ngày đẹp trời nhỉ.”
Cậu hy vọng thời không này có thể thuận lợi đi đến ngày mai.
Úc Bạch lẩm bẩm một mình, ánh mắt lướt qua bầu trời xanh trong vời vợi trên đầu, dừng lại ở vệt xanh độc đáo nhất ngay trước mắt.
Cậu bắt đầu quen với việc gọi đầy đủ tên Thần.
“Tạ Vô Phưởng.”
“Hửm?”
Làn gió nhẹ lướt qua tai thật ấm áp, đôi mắt của con người rực rỡ và sáng ngời, chói mắt hơn cả toàn bộ mùa hè phía sau.
“Ngày mai có tiếp tục hẹn hò không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com