Chương 145
Chương 145: Yêu Thích 06
“Ơ, ai vậy?” Nghiêm Cảnh ngẩn người, “Lão Trịnh cậu gọi đồ ăn ngoài à?”
Trịnh Tri Vũ lắc đầu: “Không có, thời tiết này làm gì có ai đi giao đồ ăn ngoài.”
Nghiêm Cảnh theo bản năng nhìn sang người còn lại trong phòng: “Vậy Tiểu Bạch có phải cậu—”
Úc Bạch lại cúi đầu xuống, đang nghiêm túc suy nghĩ về chiếc ly thủy tinh trước mặt.
Cậu liếc nhìn cánh cửa đang có tiếng động, rồi lại mất hứng.
Vì cậu vẫn chưa hiểu, tại sao coca trong ly lại biến thành bia một cách vô cớ.Rõ ràng cậu nhớ đã tự rót coca cho mình mà.Lon rỗng đã bóp dẹt vẫn còn trong thùng rác kia mà.
Úc Bạch lún sâu trong ghế sofa, một mình suy tư, mái tóc rủ trước trán được ánh đèn chiếu sáng trông trong suốt và ấm áp.
Câu hỏi của Nghiêm Cảnh vì thế mà dừng lại: “…Thôi được rồi, không phải cậu.”
Và tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
Trịnh Tri Vũ nói: “Có phải ai gõ nhầm cửa không?”
“Không biết, để tôi nhìn qua lỗ nhỏ đã.”
Nói rồi, Nghiêm Cảnh cẩn thận đi về phía cửa, không quên kéo theo Trịnh Tri Vũ đang ngẩn ngơ nhìn Úc Bạch: “Đừng nhìn nữa anh bạn, dù Tiểu Bạch có bị mất trí nhớ thì tôi vẫn còn sống đây! Nhanh lên, đi ra cửa với tôi!”
“…”
Trịnh Tri Vũ đang suy nghĩ miên man bỗng chốc nghẹn lời, đành để cậu ta kéo đi.
Thực ra họ có thể hỏi thẳng người bên ngoài là ai.
Nhưng Trịnh Tri Vũ đang mất hồn, tâm trí hoàn toàn không đặt vào chuyện này.Còn Nghiêm Cảnh thì không dám.
Dù sao trong cái thời tiết bão bùng chết tiệt này, hết mất điện đột ngột rồi đến mất trí nhớ khó hiểu, lại thêm tiếng gõ cửa bất chợt… các yếu tố kinh dị đã được “kéo” lên hết cỡ.
Lỡ cậu ta lấy hết can đảm hỏi, mà người bên ngoài lại không lên tiếng thì sao?
Thậm chí bên ngoài căn bản không có ai thì sao?
…Đậu má, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy tê dại da đầu.
Nghiêm Cảnh rùng mình một cái, siết chặt người bạn bên cạnh để lấy dũng khí, nheo mắt nhìn vào lỗ nhỏ màu đen tròn trên cánh cửa.
Rồi sau đó.
Cậu ta thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Cảnh lập tức vỗ ngực thở dài thườn thượt: “Tưởng ai chứ! Là anh chàng này à.”
Qua lỗ nhỏ cậu ta thấy một người rất quen.
Khuôn mặt tuấn tú mang nét lai, và một đôi mắt khác màu rất khó quên.
Chỉ là trong đêm nay, hồ nước xám xanh đó trông đặc biệt u lạnh.
Trịnh Tri Vũ hỏi: “Ai vậy? Bạn của Úc Bạch à?”
Nghiêm Cảnh lập tức đi mở cửa: “Đúng vậy, cũng là người hàng xóm cạnh bên của cậu ấy…”
Trong ngoặc đơn: không phải loài người đâu.
Nhưng chuyện này tốt nhất đừng để lão Trịnh biết vội, dù sao cũng là chuyện lớn có thể thay đổi cả thế giới quan.
Nghiêm Cảnh đột nhiên khựng lại, ngón tay đã nắm lấy tay nắm cửa bỗng cứng đờ.
Khoan đã! Hình như cậu ta đã bỏ qua điều gì đó…
Sau khi nhìn thấy Tạ Vô Phưởng, những ấn tượng mơ hồ liên quan đến đối phương, lại từ tiềm thức hiện lên, tấn công cậu ta như tuyết bay.
Giống như việc cậu ta vô cớ cảm thấy Tiểu Bạch có bệnh khó nói, đối với phi nhân loại bên ngoài, Nghiêm Cảnh cũng nảy sinh một vài cảm giác kỳ lạ.
Hình như tên đó… thích Tiểu Bạch?
Không phải là kiểu thích bình thường giữa bạn bè.
Cho nên mới coi tất cả những người khác là sự tồn tại ngứa mắt.
Hơn nữa Thần là một phản diện máu lạnh, thủ đoạn tàn nhẫn.
Một đại phản diện cực kỳ đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả BOSS cuối trong phim hoạt hình!!
…
Nghiêm Cảnh hít một hơi lạnh thật sâu.Một vài ký ức sâu sắc suýt chết ngạt tức thì ùa về, xóa tan nhiều bối rối đã tích tụ trong lòng Nghiêm Cảnh trước đó, cái đầu vốn luôn lơ ngơ của cậu ta chưa bao giờ tỉnh táo đến vậy.
Khoan hãy bận tâm tại sao cậu ta lại có cảm giác này, tóm lại chuyện hôm đó quả nhiên là do tên này làm đúng không!
Chỉ là chơi game với Tiểu Bạch, nói vài câu đùa thôi mà, vậy mà lại muốn giết cậu ta!!
Mặc dù cậu ta đã nói Tiểu Bạch nuông chiều mình, nhưng đó hoàn toàn là kiểu nuông chiều của bạn bè!
Trời đất chứng giám, cậu ta và Tiểu Bạch trong sạch vô cùng! Cậu ta không phải là lão Trịnh với những ý nghĩ không trong sáng—
Nghiêm Cảnh đột nhiên hít một hơi lạnh thật sâu, lần thứ hai.
Đôi mắt mở to như quả chuông đồng, hoảng hốt nhìn chằm chằm người bạn bên cạnh.
“Sao vậy?” Trịnh Tri Vũ bị tiếng hít thở dồn dập của cậu ta làm cho bối rối, “Cậu bị hen suyễn à?”
“Tôi không có!” Nghiêm Cảnh nói rất nhanh, “Nhưng có thể cậu sắp chết rồi!”
“…Hả?”
Trịnh Tri Vũ hoàn toàn không hiểu cậu ta đang nói gì, trong lúc hoang mang thì thấy Nghiêm Cảnh như đã hạ quyết tâm, buông tay nắm cửa ra, đột ngột đưa tay đẩy cậu ta vào trong nhà.
“Cậu đừng hỏi nữa tôi không kịp giải thích tóm lại là vào trong trốn đã!”
“Trốn cái gì? Đi đâu?”
“Đi, đi…” Nghiêm Cảnh nhìn lướt qua một vòng, trong lúc cấp bách nghĩ ra, “Hay là vào tủ quần áo đi!”
Tủ quần áo—nơi ẩn náu tốt nhất cho kẻ thứ ba trong một màn kịch căng thẳng. Cậu ta hạ giọng thúc giục: “Lúc nãy tôi xem rồi, tủ quần áo nhà Tiểu Bạch rất rộng rãi, giấu một người không thành vấn đề! Thực ra có thể trèo cửa sổ đi là tốt nhất, nhưng tầng này cao quá, tôi sợ cậu ngã chết…”
Trịnh Tri Vũ dở khóc dở cười, cố gắng thoát khỏi lực đẩy của cậu ta: “Rốt cuộc cậu đang nói gì vậy? Có phải thật sự say rồi không?”
Bên cạnh có một tiếng đáp rất dứt khoát và rõ ràng.
“Không say!”
Hai người đang giằng co trong phòng khách đồng loạt nhìn sang.
Không biết từ lúc nào, Úc Bạch đã cầm chiếc ly thủy tinh đang chuyên tâm nghiên cứu, đi đến cửa.
Cậu phản xạ có điều kiện trả lời xong câu hỏi vốn không phải hỏi mình, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Sao hai người vẫn chưa mở cửa? Người giao đồ ăn đi mất thì sao?”
“Không phải người giao đồ ăn, đó là—Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp! Khoan đã đừng mở!!”
Nghiêm Cảnh không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Úc Bạch tiện tay nhấn tay nắm cửa.
Cạch một tiếng.
Cửa mở ra.
Ánh sáng mờ ảo trong hành lang tức thì tràn vào.
Úc Bạch ngẩng đầu lên, bất ngờ lọt vào một biển xanh u tối.
Thế là cậu khẽ “hả” một tiếng, lộ vẻ kinh ngạc: “Tiểu Tạ?”
Cùng lúc đó, anh chàng cơ bắp đang hoảng loạn nhất phòng lấy hết dũng khí, bùng nổ một tinh thần như “tráng sĩ chặt tay”, một tay ôm lấy người bạn bên cạnh, rồi mới dám nhìn người đang đứng ngoài cửa.
Nghiêm Cảnh: “Chào anh Tạ! Đây là người yêu của tôi!”
Úc Bạch lập tức bị câu nói long trời lở đất này thu hút sự chú ý, quay đầu nhìn lại, cứ tưởng mình nghe nhầm: “Cậu nói gì cơ?”
Người còn lại đột nhiên bị công khai giới tính trước mặt mọi người lại không kịp cảm thấy ngạc nhiên.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cậu ta đã bị bao trùm bởi một luồng khí tức sợ hãi đã in sâu vào linh hồn.
Trịnh Tri Vũ nhìn thấy khuôn mặt của người lạ đó nửa ẩn trong bóng tối, được ánh sáng và bóng tối rõ ràng khắc họa nên một vẻ sâu sắc và lạnh lùng khác thường, giữa mái tóc xoăn đen và làn da trắng nõn, thứ đậm đặc nhất là một vệt màu xanh lam, gần như không phải là một người thật sự tồn tại.
Bởi vì đôi mắt xám xanh độc đáo và hiếm có đó đang hờ hững nhìn về phía họ, bên trong không có một chút cảm xúc nào của người bình thường.
Chỉ có một sự lạnh lùng cao ngạo.
Người bị bao trùm trong ánh mắt này, như thể đã bước vào một mùa đông không có điểm cuối, cũng không thể thoát ra.
Vạn vật đều không thể che giấu.
Toàn thân Trịnh Tri Vũ lạnh toát theo bản năng đưa tay ấn vào cổ mình, chỉ cảm thấy cảm giác ngạt thở không rõ nguyên do đó lại trào lên.
Cho đến khi một giọng nói vang lên.
Úc Bạch thấy Nghiêm Cảnh ngây người không nói gì, đành thu ánh mắt lại, một lần nữa nhìn người đàn ông ở cửa: “Anh muốn vào không?”
Cậu không biết tại sao Tạ Vô Phưởng lại đến tìm mình, tóm lại cứ vào nhà rồi nói.
Con người bị cồn chi phối đã quên mất cảm xúc phức tạp của mình đối với người trước mặt cách đó không lâu.
Căng thẳng là gì?
Không tồn tại.
Sau khi Úc Bạch lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông vẫn không thay đổi, chỉ là sâu trong đôi mắt có thêm vài phần dịu dàng.
Và Nghiêm Cảnh phía sau cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, thở dốc nói: “À thì, vì anh Tạ đã đến rồi, vậy hai đứa tôi xin phép cút… ờ, xin phép đi trước!”
Sắc mặt Trịnh Tri Vũ tái nhợt ho sặc sụa, sau khi lấy lại tinh thần, mới từ lời nói của Nghiêm Cảnh mà nhận ra điều gì đó, ánh mắt có chút khó tin nhìn đi nhìn lại giữa hai người.
Không chỉ là bạn bè và hàng xóm thôi sao?
“Anh ấy là—”
Nhưng suy đoán của cậu ta chưa kịp nói xong, đã bị một giọng nói lạnh lùng cắt ngang.
“Hai người nên đi đi.”
Lời nói rất đỗi bình thản, nhưng lại có một sức uy hiếp không thể chống cự.
Úc Bạch vốn đang định nói gì đó thì sững lại, chăm chú nhìn người trước mặt hơn.
Cậu cảm thấy Tạ Vô Phưởng tối nay có chút khác biệt.
Như đã hoàn toàn trút bỏ lớp ngụy trang ôn hòa và bình tĩnh thường ngày, trở nên không còn che giấu gì.
Ngay cả khi ở trước mặt cậu.
Nghe vậy, Nghiêm Cảnh như được đại xá, liên tục gật đầu, kéo Trịnh Tri Vũ vẫn còn đang lơ mơ chạy như bay ra ngoài: “Bọn tôi đi ngay đây! Tạm biệt anh Tạ, anh chăm sóc Tiểu Bạch nhé!”
Trực giác của một loài động vật mách bảo cậu ta, đây là cơ hội cuối cùng để thoát khỏi nguy hiểm.
“Khoan đã, tại sao—”
Lần này Nghiêm Cảnh không cho cậu ta thời gian nói nhảm nữa, dựa vào sức mạnh bạo lực của mình, cứng rắn kéo người ta một mạch vào thang máy, thấy buồng thang máy bắt đầu từ từ đi xuống, mới dám thở phào nhẹ nhõm.
“Đậu má tôi thật sự đã cứu cậu một mạng!” Nghiêm Cảnh đầy mồ hôi lạnh tựa vào lan can buồng thang, lòng vẫn còn sợ hãi:”Hôm nay tến đo đáng sợ quá!”
“Còn đáng sợ hơn lần trước hắn suýt giết chết tôi! Lần này sao đến cả diễn cũng không thèm diễn nữa!!”
Tiếng bước chân gấp gáp vang vọng trong hành lang, đèn cảm ứng âm thanh lặng lẽ tắt.
Úc Bạch kinh ngạc nhìn bóng lưng hai người rời đi.
Một lúc sau, cậu bối rối gãi gãi tóc, lẩm bẩm: “Sao Nghiêm Cảnh kỳ lạ vậy.”
Cậu nghĩ một lúc, lại ngẩng mặt lên nhìn Tạ Vô Phưởng, nói nhỏ: “Hình như anh cũng kỳ lạ.”
Tạ Vô Phưởng khẽ hỏi: “Em sợ không?”
Rõ ràng là giọng nghi vấn, nhưng trong lời nói lại không có chút lo lắng nào.
“Không sợ.” Úc Bạch lắc đầu, “Có gì mà sợ.”
Dũng khí của cậu luôn rất lớn.
Trong mắt người đàn ông cúi xuống nhìn cậu hiện lên một ý cười rất nhạt.
“Dù em sợ, cũng không sao.”
Câu nói này nhẹ đến mức gần như là một ảo giác.
Úc Bạch không nghe rõ, tiếng mưa mờ ảo trôi nổi trong hành lang, cậu cúi người đóng cửa, tiện miệng hỏi: “Anh nói gì?”
Chiếc ly thủy tinh trong tay cậu theo động tác mà lắc một cái, ánh đèn chiếu vào ly bia đang tỏa ra mùi vị hơi cay.
“Ê…!”
Khi bia trong ly suýt chút nữa văng ra ngoài, một bàn tay khác có đốt ngón tay rõ ràng đã kịp thời đỡ lấy chiếc ly thủy tinh, vững vàng giữ chặt cái lắc bất ngờ đó.
Nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo khác thường của phi nhân loại bao trùm lên mu bàn tay ấm áp của cậu.
“…Suýt nữa thì xong, em quên mất trong tay còn cầm ly.”
Úc Bạch thuận thế buông tay ra, nghiêm túc giải thích: “Hôm nay lỡ uống một chút bia, nhưng em không say, thật sự không say.”
Cậu đóng cửa lại, những tạp âm bên ngoài đột nhiên biến mất.
Và người đàn ông bên cạnh cầm lấy chiếc ly, vẻ mặt bình thản đặt nó sang một bên.Đáy ly thủy tinh chạm nhẹ vào mặt bàn, phát ra âm thanh trong trẻo.
Ánh đèn đêm xuyên qua chất lỏng màu vàng trong suốt, khúc xạ ra ánh hào quang mờ ảo.
Thần nhàn nhạt nói: “Anh biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com