Chương 37
Dì rời Bắc Kinh vào mùa nóng nực nhất.
Gió điều hòa ở cửa ra sân bay làm chân tay người ta lạnh cóng, Thang Yểu ôm chặt dì nhỏ trước cổng kiểm tra an ninh, cố nén nước mắt: "Dì đến đó nhớ giữ gìn sức khỏe, bác sĩ nói dì phải chú ý chân mình, không thì sẽ phát bệnh đấy. Các thành phố phía Nam nóng ẩm, nếu dì không quen thì hãy quay lại..."
"Được rồi ——"
Lời dặn dò của Thang Yểu bị dì nhỏ cắt ngang, dì buồn cười xoa tóc cô: "Con càng ngày càng giống mẹ."
Văn Bách Linh đứng cách Thang Yểu không xa, dì nhìn về phía anh, gật đầu nhè nhẹ: "Thời gian qua, cảm ơn cậu đã giúp đỡ, hãy chăm sóc Tiểu Hạnh, đừng làm con bé tổn thương."
Họ sánh bước bên nhau ở sân bay giữa mùa hè, Thang Yểu quay đầu nhìn vài hành khách đi ngang, giữa tiếng thông báo làm thủ tục ồn ào, Văn Bách Linh gật đầu, dáng vẻ nghiêm chỉnh: "Dì đừng lo, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."
Sắp đến giờ, dì nhỏ kéo vali đi qua cổng, vẫy tay với Thang Yểu: "Đến nơi dì sẽ gọi con, mau về nhà đi."
Nhiều năm trước, dì ước mơ an cư lạc nghiệp ở Bắc Kinh.
Hôm nay bừng tỉnh khỏi giấc mộng, chỉ biết thở dài.
Giá chuyển nhượng mặt bằng tiệm bánh không đủ thanh toán hết nợ quá hạn trên số tiền dì vay khi mới mở tiệm. Chật vật mấy năm trời, cuối cùng lại trắng tay, nhưng sau mọi sai lầm, đây chính là kết quả tốt đẹp nhất.
Không có Văn Bách Linh giúp đỡ, đừng nói là bắt đầu cuộc sống mới ở phương Nam, bị Hàn Hạo nhắm đến như vậy, không biết còn đi đến kết cục nào nữa.
Lần này đi đến phía Nam, dì chờ đến sát ngày để mua vé giảm giá, đi vội vàng, không mang theo nhiều đồ đạc. Thang Yểu tranh thủ ngày nghỉ lễ, lên tầng năm sắp xếp đồ đạc mà dì để lại.
Hóa đơn mua hàng, báo cáo doanh thu, đơn đặt hàng của tiệm bánh vẫn còn ở đây, Thang Yểu cầm từng cái, tò mò xem qua, sau đó giúp dì xé bỏ.
Những số liệu đó phản ánh quỹ đạo cuộc sống của dì, cô thầm thở dài, kinh doanh đúng là khó khăn gian khổ, không thể lơ là một giây.
Tan làm, Văn Bách Linh lên tầng năm gặp cô, vào cửa đã thấy Thang Yểu đang xem bảng tổng hợp lương, còn mở điện thoại tính toán...
Cửa mở ra một nửa, cô đang cộng trừ nghiêm túc, vừa mới nghe tiếng bước chân của Văn Bách Linh, đã thấy người đứng ngay phía sau.
Thang Yểu quay đầu, nhìn thấy Văn Bách Linh, cô cười, vẫy vẫy màn hình điện thoại đang hiện một chuỗi số dài: "Văn Bách Linh, sao kinh doanh lại áp lực thế này? Mua sắm nguyên liệu, trả tiền lương, thật sự tốn rất nhiều tiền. Chi một đống tiền như vậy, nếu không thu được lợi nhuận thì phải làm sao?"
"Không làm được gì cả, chịu thua thôi", anh nhẹ nhàng nói.
Thang Yểu nghĩ đến việc làm ăn của gia đình anh: "Vậy nhà anh kinh doanh lớn như thế, lại có nhiều dự án ở nước ngoài, chẳng phải còn áp lực hơn dì em gấp trăm lần sao?"
"Anh không sao, anh trai anh áp lực hơn."
Theo lời Văn Bách Linh, Văn Bách Kỳ là một người vô cùng xuất chúng, đã thể hiện tài năng kinh doanh phi thường ở tuổi đôi mươi, được người lớn trong nhà xem trọng, mấy năm nay đang được bồi dưỡng để làm người kế nghiệp.
Ngược lại, Văn Bách Linh không đặc biệt hứng thú với việc kinh doanh của gia đình.
Khi mới gặp Thang Yểu, anh còn do dự có nên học tiếp lên tiến sĩ, nghiên cứu toán học hay không.
Nhưng người lớn trong nhà sức khỏe không tốt, các vị trí quản lý cấp cao thiếu nhân lực trầm trọng, anh trai quá bận, không thể lo liệu hết công việc, vậy nên Văn Bách Linh tạm gác suy nghĩ học lên tiến sĩ, về hỗ trợ gia đình.
Thang Yểu muốn hỏi Văn Bách Linh, anh có từng nuối tiếc vì đã từ bỏ cuộc sống mình yêu thích không.
Nhưng nghĩ lại, nếu là cô, mẹ cô gọi nói gia đình cần người hỗ trợ, cô cũng sẽ ngoan ngoãn về quê.
Sắp xếp giấy tờ xong, Thang Yểu lại xé bỏ một xấp khác: "Nếu dự án của gia đình anh bị tổn thất nghiêm trọng thì sẽ mất bao nhiêu tiền?"
Văn Bách Linh nghĩ ngợi, nói từ tám đến mười một con số.
Thang Yểu e ngại, cảm thấy cả đời mình sẽ không bao giờ kinh doanh.
Cô không chịu được biến động, lãi lỗ, nếu thật sự mất tiền, chẳng khác nào tra tấn cô, trái tim cô sẽ không chịu nổi đâu.
Văn Bách Linh đặc biệt phóng túng, mở khóa thắt lưng sau lưng cô, luồn tay vào cổ áo cô: "Tim em yếu đuối vậy à? Để anh sờ thử xem..."
Trong tay anh cô càng yếu đuối hơn, nhưng đột nhiên nảy ra một tâm tình, ngồi trong lòng Văn Bách Linh, cô nói nếu trở nên giàu có, cô muốn mở một tiệm sách.
"Tiệm nhỏ thôi, tốt nhất là nằm ở góc đường, kệ sách phải cao từ sàn đến trần nhà, nên có vài bộ bàn ghế cho người đọc ngồi lại. Không bán thêm gì cả, khách hàng có thể mang trà và cà phê đến, trang bị bình nước nóng là được rồi."
Người như Văn Bách Linh, có thể bàn bạc chuyện tổn thất từ tám đến mười một con số, gật đầu đồng ý, Thang Yểu hơi phấn khích: "Thế nào? Anh cũng nghĩ ý tưởng của em hay đúng không?"
"Nhất định sẽ mất tiền cho xem."
"..."
Thang Yểu không cho anh sờ soạng nữa, đẩy tay anh ra, sau đó tự động viên bản thân: "Không sao, cô giáo Thang đã bị người lớn ở quê hối thúc về quê đi làm kiếm tiền rồi đấy!"
Khi đó, Thang Yểu vừa thi cuối kỳ xong, đang nói chuyện điện thoại với người nhà, mẹ cô vui vẻ nói, nhiều phụ huynh trong xóm hỏi khi nào Thang Yểu quay về, chờ cô giáo Thang dạy kèm cho con họ.
Văn Bách Linh bế cô lên khỏi đống giấy vụn, miễn cưỡng giữ người: "Cô giáo Thang, vì kiếm chút tiền mà bỏ luôn bạn trai à?"
"Anh vô lý quá đi, em cống hiến kỳ nghỉ quý giá vì trẻ em ở quê..."
Lời còn chưa dứt, miệng đã bị hôn.
Cô lùi từng bước, từng bước về sau, cuối cùng dựa vào cửa kính bị mặt trời mùa hè hun nóng, cô không né tránh, chủ động nhón chân, vòng tay qua cổ Văn Bách Linh, hôn anh.
"Chiều nay đến công ty với anh không?"
"Dạ không, em muốn đi với Lữ Thiên ra ga tàu tiễn Trần Di Kỳ."
Văn Bách Linh "xùy" một tiếng, hơi ghen tị: "Lại đi với cậu nhóc kia đấy à?"
Thang Yểu cười, chui vào vòng tay anh, ôm chặt eo anh: "Tối nay em lại về với anh."
"Tối nay đi ngâm thuốc Bắc đi, mấy ngày nay thi cử mệt rồi."
Nói xong, anh lại thêm một câu: "Muốn ngâm với anh không?"
Dĩ nhiên Thang Yểu cũng muốn ở lại Bắc Kinh lâu một chút, nhưng không có nguồn lực tài chính, trong đầu chỉ biết nghĩ đến yêu đương ân ái.
Sau khi về quê, cô đi khắp xóm mình và xóm bên để dạy thêm tiếng Anh cho học sinh cấp hai và cấp ba.
Buổi tối về nhà, thỉnh thoảng lại thấy mẹ nói chuyện điện thoại với dì nhỏ.
Cuộc sống dường như đã quay lại như mấy năm trước, khi dì vừa đến Bắc Kinh, Thang Yểu đá giày ra, chạy vào nhà, nghe giọng dì phấn khởi trên điện thoại, nói đủ chuyện ở phương Nam.
Mẹ Thang Yểu vui nhưng vẫn lo lắng, không biết dì ở đó có ăn uống được không, đã quen với thời tiết chưa. Vậy nên dù chỉ là nói chuyện nhỏ nhặt linh tinh, mẹ cũng không muốn cúp máy, bao nhiêu lời dặn dò nói mãi cũng không hết.
Suốt kỳ nghỉ hè, thỉnh thoảng Thang Yểu mới nhắc đến Văn Bách Linh khi nói chuyện điện thoại riêng với dì nhỏ.
Dường như dì không còn bài xích cái tên anh như trước, còn hỏi cô đã gặp người nhà của Văn Bách Linh chưa.
Khi đó, Thang Yểu trả lời chưa gặp.
Không nghĩ nửa tháng sau sẽ gặp anh trai của Văn Bách Linh.
Kết thúc kỳ nghỉ, Thang Yểu nói dối mẹ.
Cô nói mình và bạn cùng phòng hẹn nhau quay lại Bắc Kinh đi chơi, đã mua vé tàu trước vài ngày.
Khi tàu đến ga, cô kéo hành lý chạy ra, dòng người chen chúc xô đẩy, Văn Bách Linh rất cao, từ xa cô đã nhìn thấy anh.
Lồng ngực tràn ngập nỗi nhớ nhung, như sắp tuôn trào, cô còn thực hiện tư thế như chạy nước rút 100 mét, một mạch lao vào vòng tay anh.
"Văn Bách Linh, em kiếm được nhiều tiền lắm, hôm nay em mời anh một bữa!"
Dĩ nhiên Văn Bách Linh vui vẻ vì được gặp cô, vòng tay qua eo cô, nhưng không tránh khỏi lo lắng: "Em lại gầy đi à?"
"Một chút xíu thôi."
Trên xe còn có một người "nói nhảm nhiều quá", không quan tâm đến chuyện béo gầy của cô.
Phí Dục Chi thò đầu ra khỏi cửa xe: "Ai muốn mời cơm đấy? Tôi nghe rồi, cậu có nghe không?"
Thời tiết cuối tháng tám vẫn nóng nực, Thang Yểu nhất quyết mời cơm, Văn Bách Linh và Phí Dục Chi tình cờ chọn được một quán ăn giá rẻ, ba người họ ngồi bên quầy thức ăn khuya khói lửa mù mịt, ăn đồ nướng.
Phí Dục Chi nhìn Thang Yểu.
Kể cả sau khi hẹn hò với Văn Bách Linh, cô vẫn không thay đổi gì, vẫn mặc quần áo bình thường không nhãn hiệu, giặt sạch sẽ, buộc tóc đuôi ngựa trẻ trung.
Khi ai đó đùa giỡn một câu, Thang Yểu sẽ mỉm cười vui vẻ, ánh mắt trong trẻo như xưa.
Cô cũng chủ động kể về kỳ nghỉ hè, giơ tay làm số "sáu", nói có một phụ huynh bắt con học từ sáng đến tối mà vẫn muốn Thang Yểu dạy kèm, cuối cùng cô đành phải dạy kèm từ năm giờ rưỡi đến bảy giờ sáng.
"Sớm lắm, mỗi lần em vào cửa đều cảm giác như cô bé sắp khóc đến nơi."
Văn Bách Linh dùng đũa gắp lòng cho cô, cười nói: "Làm ăn tốt vậy sao?"
Ánh mắt cô sáng rực như ngàn vì sao, cô cầm xiên thịt dê, mỉm cười vui vẻ với anh: "Em không tránh được, danh tiếng tốt quá."
Gần đây, người lớn trong nhà họ Phí giới thiệu một cô gái cho Phí Dục Chi, gia đình cô ấy sản xuất đồ điện tử, tính cách cô ấy rất tốt, vừa đi du học về.
Phí Dục Chi đã gặp mặt cô ấy vài lần, nói chung cũng hòa hợp.
Nhưng lúc này thấy Văn Bách Linh và Thang Yểu nhìn nhau mỉm cười như vậy, Phí công tử vẫn thấy trong lòng không thoải mái, như thể thế giới của anh ta còn thiếu gì đó.
Thang Yểu và Văn Bách Linh không nhận ra diễn biến tâm lý của Phí Dục Chi, cũng không đồng ý lời mời "ra ngoài đi chơi" của anh ta.
Hơn một tháng họ mới gặp lại nhau, ăn xong thì chào tạm biệt bạn mình, lên xe quay về nhà của Văn Bách Linh.
Họ hôn nhau trong phòng tắm.
Thanh âm tình cờ thoát ra khỏi cổ họng, mờ mịt trong màn hơi nước.
Năm học này, Thang Yểu sẽ là sinh viên năm cuối, dì nhỏ không còn phản đối gay gắt chuyện của cô và Văn Bách Linh nữa.
Dù chưa có can đảm nói với mẹ rằng cô có một người bạn trai hết sức khác thường, nhưng mọi sự giằng co rối rắm trước đây đều đã hóa thành khói bụi hư vô.
Dường như cô có thể dành toàn tâm toàn ý thích Văn Bách Linh, yêu Văn Bách Linh.
Phòng tắm bốc hơi nước mù mịt, cũng không phân biệt được đâu là mồ hôi, đâu là hơi nước.
Văn Bách Linh hôn vành tai Thang Yểu, đột nhiên hỏi cô: "Vài ngày nữa anh trai anh sẽ về nước, em muốn gặp anh ấy không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com