Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Khi nghe đến anh trai của Văn Bách Linh, Thang Yểu như bị thôi miên, vô định đồng ý, sáng hôm sau tỉnh giấc, cô đột nhiên trấn tĩnh lại, vội vàng rời khỏi giường, mặc đồ ngủ, chạy đi tìm anh.

Văn Bách Linh thong thả nói, công việc của anh trai bận rộn, cũng không biết chính xác khi nào về nước, Thang Yểu không cần lo lắng quá.

Ở bên anh lúc nào cũng cảm thấy yên tâm, Thang Yểu rũ vai, thở phào nhẹ nhõm.

Đồ ngủ cô mặc chính là "đồ mặc ở nhà" mà cô tặng Văn Bách Linh nhân dịp sinh nhật anh.

Vải lụa trượt xuống vai, rõ ràng là "áo không thể che thân".

Mặt trời tỏa ánh sáng rực rỡ, soi chiếu làn da mịn màng như dương chi ngọc của cô, trắng sáng đến chói mắt.

Văn Bách Linh giúp cô kéo cổ áo lên, cúi đầu bên cổ cô.

Có rất nhiều thời khắc họ không kiềm chế được bản thân, như hiện tại, Văn Bách Linh bế Thang Yểu ngồi lên mặt bàn màu đen, nâng đốt thứ hai của ngón trỏ lên, vuốt ve, rồi lại hôn cô.

Thang Yểu gật đầu đồng ý, nói có thể.

Nhưng Văn Bách Linh không làm gì cả, chỉ nói anh đã hứa với dì nhỏ sẽ không bắt nạt cô: "Không phải em cảm thấy bất an à? Ít nhất cũng đợi đến khi gặp người nhà anh đã."

Bản thân là người kế nghiệp, lịch trình của Văn Bách Kỳ vô cùng khó đoán, ngày Thang Yểu thật sự gặp anh ấy, cô chưa chuẩn bị chút nào, đường đột quá nên còn không kịp phòng bị.

Đó là một buổi sáng đầy nắng.

Văn Bách Linh dậy sớm, hôn lên trán Thang Yểu rồi đến công ty tham gia cuộc họp sáng.

Cô dậy sớm hơn, đã bắt đầu học bài vào khoảng bốn giờ sáng, đang đeo tai nghe, nghe một buổi học trực tuyến, ghi chép được ba trang giấy.

"Dậy sớm thế, lát nữa buồn ngủ thì ngủ chút đi", anh nói rồi rời đi.

Thang Yểu học cách làm nũng của nhóm Lữ Thiên, vươn tay lên trên đỉnh đầu, làm hình trái tim khổng lồ, vặn eo qua lại: "Về sớm nhé."

Văn Bách Linh không kiềm lòng được, quay đầu lại, nâng cằm cô, mút một hơi thật sâu rồi vội vàng rời đi.

Khi Văn Bách Kỳ bế con gái nhập mật khẩu vào cửa, Thang Yểu đã gục đầu trên bàn trà, ngủ thiếp đi. Văn Bách Kỳ không nghĩ trong nhà em trai có người nên khựng bước ngoài cửa, quay đầu ra hiệu "suỵt" với người tài xế đi cùng.

Tài xế đặt hành lý bên cửa, không vào nhà, Văn Bách Kỳ gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa.

Anh ấy bế con gái ngang qua bàn trà trong phòng khách, liếc nhìn Thang Yểu đang gục đầu ngủ trên đó.

Màn hình máy tính hiện toàn tài liệu học tập, còn có sách vở bày biện trên bàn, nét chữ tinh tế.

Giao diện màn hình máy tính là Mạng lưới Thông tin tuyển sinh cao học, Thang Yểu còn cầm bút chì, tóc rơi lòa xòa xuống một bên mặt, ngủ rất say.

Văn Bách Kỳ đưa con gái vào phòng ngủ cho khách, đắp chăn cho cô bé, khi anh ấy ra khỏi phòng, Thang Yểu đã tỉnh giấc.

Cô đang mơ màng vươn vai thì nhìn thấy Văn Bách Kỳ, tưởng Văn Bách Linh đi họp về, giọng nói còn ngái ngủ: "Anh về sớm thế..."

"Chào em, Thang Yểu."

Văn Bách Kỳ gật đầu, ngồi xuống sofa đối diện cô: "Anh là anh trai của Bách Linh, Văn Bách Kỳ. Anh không biết em đang ở đây nên không mang theo quà gặp mặt, xin lỗi."

"Chào anh..."

Thang Yểu thật sự bất ngờ trước sự xuất hiện của Văn Bách Kỳ, mặt cô ửng đỏ, nhưng thái độ lại rất hòa nhã.

Cô lịch sự nói chuyện vài câu với Văn Bách Kỳ, sau đó đi đến tủ trà, lấy ấm trà ra, vừa cầm trà bánh lại buông ngay, chần chừ hai giây, cuối cùng hỏi lại.

Cô nói, nghe Văn Bách Linh nhắc gần đây anh trai bị đau đầu, mất ngủ, dù trà bánh cũng quý hóa thật, nhưng kích thích thần kinh, uống nhiều trà càng làm anh ấy khó ngủ hơn. 

Cô chỉ đến ly nước của mình: "Anh có muốn thử trà em đang uống không, là trà an thần, làm từ hạt táo tàu dại, phục linh, kỷ tử và các loại thảo mộc Trung y khác, hữu dụng lắm, vừa rồi em cũng ngủ quên luôn..."

Có thể thấy hiệu quả. 

Ngủ say đến mức không biết trên mặt mình hằn vết sách vở.

Nên mô tả cô bé trước mặt thế nào đây?

Cô ấy không trang điểm, xinh đẹp, ngoan ngoãn, bề ngoài rất thu hút. Trong cô còn có sự đơn thuần, lương thiện, dù là lần đầu gặp mặt, cô cũng quan tâm cả những điều nhỏ nhặt.

Cô không cố gắng lấy lòng anh ấy, mà mang dáng vẻ của em gái nhà bên thân thiết.

Văn Bách Kỳ nhớ lần cuối Văn Bách Linh về nhà, nói với gia đình về Thang Yểu ——

Đó là một bữa ăn nho nhỏ trong nhà họ Văn, suốt bữa ăn, người lớn nhắc đến con gái của một gia đình mà họ quen biết, hỏi Văn Bách Linh gần đây có ra ngoài gặp gỡ ai không.

"Dạ không có. Đâu phải ba mẹ không biết chuyện con không thích đi chơi với con gái đâu. Đi chơi với anh em bạn bè vui hơn."

Văn Bách Linh không buồn ngẩng đầu, ra vẻ như rất thích ăn đĩa cá trước mặt: "Với lại, con có bạn gái rồi, sao có thể hẹn hò cô gái khác được."

Đề tài dừng tại đây.

Tin đồn lan truyền từ Trung Quốc sang bên kia đại dương, nghe hơi khiếm nhã.

Những lời đồn đại đó không nói rõ Thang Yểu và dì nhỏ là hai người khác nhau, toàn nói Thang Yểu là cô sinh viên đại học được Hàn Hạo bao nuôi trong căn nhà trên tầng cao hơn căn nhà của Văn Bách Linh, sau đó gặp được Văn Bách Linh nên đá Hàn Hạo.

Đương nhiên người ta dùng những lời vô cùng bẩn thỉu, nhưng có lẽ đó là cách duy nhất giải thích cho câu chuyện vô căn cứ này.

Sau bữa ăn, người lớn đi uống trà, đánh bài, Văn Bách Kỳ ngồi bên cạnh Văn Bách Linh.

Anh ấy đã nghe qua chuyện này, cũng biết về Thang Yểu, còn nghe Thang Yểu đọc truyện bằng tiếng Anh cho con gái anh ấy qua điện thoại, vậy nên mới nói vài lời.

Khi Văn Bách Linh nói về Thang Yểu, ánh mắt anh chứa chan ý cười thâm sâu.

Anh dùng nhiều lời lẽ ca ngợi bạn gái, nói cô ấy vô cùng thông minh, rất chịu khó nỗ lực, tự lập, hiếu thảo, tính tình dễ chịu, đối xử tốt với bạn bè...

Ở trường là sinh viên giỏi, giáo viên tín nhiệm cho làm lớp trưởng; ra khỏi trường lại là một gia sư có tiếng tăm, nhiều người săn đón, mời cô dạy kèm cho con cái họ.

Chỉ là không nhắc đến ngoại hình của cô.

Đến khi con gái của Văn Bách Kỳ chạy đến, tò mò hỏi về thím dâu tương lai, Văn Bách Linh cũng không muốn nhiều lời, chỉ tóm lại một câu đơn giản: "Her pupils are beautiful."

Văn Bách Kỳ ngắt mạch suy nghĩ, nhìn Thang Yểu.

Không cần biết Thang Yểu trước mặt anh ấy là một em gái đáng yêu thế nào, nhưng nhìn từ góc độ kinh doanh, cô không phải là một ứng viên tiềm năng.

Nước đã sôi, Văn Bách Kỳ tự rót trà, thong thả hỏi cô: "Có phải cô Thang chuẩn bị thi tuyển sinh cao học không?"

Trong phòng khách chỉ có hai người họ.

Thang Yểu hơi khách sáo, nhưng khi nói về chương trình học chuyên ngành, cô nhanh chóng thả lỏng, nói mình muốn học lên thạc sĩ ở chính trường đại học hiện tại, nếu trong thời gian học có thể kiếm tiền, cô sẽ cân nhắc nghiên cứu tiến sĩ.

"Em có định sang nước ngoài phát triển thêm không?"

Thang Yểu lắc đầu: "Em không có dự định như vậy đâu ạ."

"Vậy à?"

Văn Bách Kỳ không bình luận, chỉ gật đầu: "Khi nào rảnh rỗi, em cứ đến chơi nhà bọn anh."

Họ nói xong chuyện này, Văn Bách Linh cũng trở về.

Anh bước vào cửa, ngồi cạnh Thang Yểu, thong thả đặt tay lên lưng ghế của cô: "Anh à, sao anh về mà không báo em biết, lại chơi trò đột kích thế này?"

Tối đó, anh trai Văn Bách Linh mời họ một bữa, dẫn theo con gái đi cùng.

Nhà hàng mang phong cách Trung Quốc thuần túy, chạm khắc tinh xảo, từng đĩa thức ăn được trình bày với những dòng thơ cổ được viết bằng mực thực phẩm.

Con gái của Văn Bách Kỳ tên "Thiến", Thang Yểu dạy Thiến Thiến đọc những câu thơ, thỉnh thoảng ngước mắt, thấy Văn Bách Linh bàn chuyện làm ăn với anh trai.

Phần lớn thời gian, Văn Bách Linh trông như không làm việc gì, nhưng khi nói về chuyện ở công ty, dường như lại rất am hiểu.

Có lẽ anh không thích, nhưng từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, cũng tương đối hiểu biết.

Hình như họ gặp vài vấn đề, Thang Yểu thấy anh trai anh lơ đãng véo véo thái dương, trông như đang bị đau đầu.

Nghe họ nói, hình như nhiều năm qua đã đầu tư rất nhiều tiền vào dự án R&D hợp tác cùng một công ty nào đó, nhưng gần đây hay xảy ra bất đồng, chuyện hợp tác có dấu hiệu rạn nứt.

Cô không giỏi việc này, chỉ hiểu được một nửa, hệt như Thiến Thiến nghe tiếng Trung, cô bé kéo tay áo Thang Yểu: "Hai ký tự này đọc thế nào ạ?"

"Gợn sóng", Thang Yểu nói.

Nghe giọng cô, Văn Bách Linh sẽ ngừng lại một chút, mỉm cười với cô, tựa như câu chuyện anh đang nói không hề quan trọng gì.

Buổi tối, anh trai của Văn Bách Linh ở lại căn hộ của anh, Văn Bách Linh và Thang Yểu tạm thời ở lại căn nhà trên tầng năm.

Chỉ còn hai người họ, không phải bận tâm gì, có thể tán gẫu một chút.

Văn Bách Linh rót một ly nước, hỏi cô nghĩ thế nào về anh trai anh, Thang Yểu nghĩ ngợi kỹ lưỡng, nói anh trai anh rất dễ gần.

"Trước khi anh về nhà, anh ấy không gây khó dễ gì cho em chứ?"

Thang Yểu ngạc nhiên, nói tất nhiên là không, sao anh lại nghĩ thế?

Văn Bách Linh cười, kéo cô vào lòng, cố tình dọa cô sợ.

Nghe nói Văn Bách Kỳ là người kế nghiệp công ty, ngày đêm chiến đấu trên thương trường, trải qua vô số cuộc đấu đá không đổ máu, suy nghĩ thâm sâu đến mức gia đình cũng không nhìn thấu, vậy nên Thang Yểu chỉ dám cư xử hết mực phải phép với anh ấy.

Ở bên nhau lâu, Thang Yểu hoàn toàn không còn phòng bị trước mặt anh, da mặt cũng không còn mỏng như trước, ngồi lên đùi Văn Bách Linh, hơi sợ hãi hỏi anh: "Em nên làm thế nào đây, có phải em nói gì sai không?"

Văn Bách Linh làm chuyện xấu, giả vờ tỏ ra trịnh trọng, trầm mặc, muốn xem Thang Yểu phản ứng thế nào.

"Văn Bách Linh..."

Cô khó xử, im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng nói: "Nếu anh trai anh không thích em, anh kiên nhẫn một chút, năn nỉ anh ấy, giống như em mè nheo với dì nhỏ đấy, kéo dài thời gian, chờ anh ấy thay đổi suy nghĩ..."

Rõ ràng chỉ là đùa thôi, vậy mà hốc mắt Thang Yểu đã ửng đỏ: "Em không muốn xa anh đâu."

Văn Bách Linh bật cười, đặt tay lên mông cô, cũng không định lợi dụng thời cơ.

Anh nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô, giọng điệu lại trở nên nghiêm túc: "Anh trai anh rất thích em, đừng lo, chỉ trêu em thôi. Thang Yểu, chúng ta sẽ không xa nhau đâu."

Những ngày này, Văn Bách Kỳ ở lại Bắc Kinh, rất hòa hợp với Thang Yểu, ba người họ dẫn Thiến Thiến đi công viên động vật hoang dã, cầm cà rốt, ngồi lên một chiếc tàu nhỏ, đưa cho đàn nai đang nhàn nhã đi dạo...

Ngày Văn Bách Kỳ đưa con gái rời đi, Thang Yểu có tiết học, Văn Bách Linh ra sân bay tiễn họ.

Thiến Thiến cầm ly nước ép to tướng, cố uống cho hết trước khi qua cổng an ninh.

Văn Bách Kỳ đột nhiên lên tiếng, nói với Văn Bách Linh, Thang Yểu rất tốt, nhưng không phải là ứng viên cho vị trí con dâu như người lớn trông chờ, cũng không phải đối tượng liên hôn để bảo đảm cho công ty.

"Em hiểu mà, phải không?"

Văn Bách Linh nhún vai: "Chẳng phải người kế nghiệp là anh đã liên hôn với đối tượng cần liên hôn sao? Nhà chị dâu hùng mạnh như vậy còn chưa đủ à, có phải hơi tham lam rồi không?"

Bất kể Văn Bách Kỳ nói gì, Văn Bách Linh cũng gạt đi hết, nói đã có anh trai hỗ trợ, có liên hôn hay không cũng không quan trọng.

"Nếu chuyện không tốt, anh bàn bạc với chị dâu đi, hỏi chị ấy có đồng ý cho anh tìm bạn gái trẻ không."

Văn Bách Kỳ cười giận: "Sau này không còn anh, em muốn làm gì thì làm." 

Văn Bách Linh cõng cháu gái trên vai, giành nước ép của cô bé: "Sao anh lại tự nguyền rủa bản thân thế?"

"Lắm lời."

Văn Bách Kỳ giành lại con gái, nói: "Anh đi đây, có thời gian thì đưa Thang Yểu sang kia chơi, Thiến Thiến thích con bé lắm."

Trong ký ức, đó chính là quãng thời gian vô tư và hạnh phúc nhất của Thang Yểu và Văn Bách Linh.

Thang Yểu đã là sinh viên năm cuối, đôi lúc chạy đi hẹn hò với Văn Bách Linh, cũng có đôi lúc ôm sách vở đến nhà anh học bài.

Văn Bách Linh cũng đưa cô đi làm hộ chiếu và thị thực, dù Thang Yểu cảm thấy còn lâu mới dùng đến, nhưng cô vẫn vô cùng mong chờ sau này sẽ được đi du lịch nước ngoài một chuyến.

Nhưng sự cố luôn xảy ra khi người ta ít ngờ đến nhất.

Dấu hiệu đầu tiên chính là, dự án R&D đã nghiên cứu suốt thời gian dài thất bại, Văn Bách Linh phải sang nước ngoài thường xuyên.

Khi đó, Thang Yểu không biết được họ phải đối mặt với điều gì, chỉ là, khi cô đang khom lưng giúp Văn Bách Linh thu dọn hành lý, không kiềm lòng được mà lẩm bẩm hệt như mẹ mình, dặn dò anh khi đến nơi phải báo tin bình an.

Văn Bách Linh kéo Thang Yểu đứng dậy, ném vài món đồ dùng cá nhân vào, sau đó ôm Thang Yểu vào lòng: "Đừng xếp hành lý nữa, bên kia có hết rồi, để anh ôm một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com