Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 6

Chương 22.

"Không." Kỳ Thí Phi bình tĩnh đến lạ kỳ, y nở một nụ cười nguy hiểm, "Ngay từ giây phút thấy Bạch Dương Phàm, ta đã biết có kẻ phản bội."

Vẻ đắc ý của Thạch Tử Mặc tắt ngấm, sắc mặt y thoáng đổi, nhìn về phía Kỳ Thí Phi đầy hoài nghi: "Làm thế nào mà ngươi đoán được?" Thạch Tử Mặc nhận thấy kế hoạch của mình vô cùng hoàn mỹ, không hề có chút sai sót nào.

Kỳ Thí Phi đáp: "Tại hang động này, bùa đưa tin chắc chắn đã bị pháp trận của Liệt Dập ngăn lại. Ngươi sớm đoán được rằng hắn sẽ cầu ta tới cứu, nên ngay từ khi Bạch Dương Phàm bị nhốt liền gửi một lá bùa đưa tin giả. Tiếc rằng, hắn ương ngạnh hơn nhiều so với những gì ngươi đoán, đợi đến ngày thứ ba mới chịu xin giúp đỡ. Khi lá bùa thật được gửi đi, thì ta đã nhận được thứ giả mạo kia từ lâu."

Thạch Tử Mặc nghe thế, thầm giận. Tên Bạch Dương Phàm đó chiến đấu suốt ba ngày mới chịu cầu cứu, ương ngạnh gì chứ, tự cao tự đại thì có!

Kỳ Thí Phi tiếp: "Bùa đưa tin ta đưa cho Bạch Dương Phàm có dấu hiệu riêng. Chỉ vài người sở hữu loại bùa này, ngươi là một trong số đó."

Thạch Tử Mặc giở giọng âm độc: "Ngươi đoán được thì sao chứ? Chẳng phải đã sa vào bẫy, thành cá trong chậu."

Khóe môi Kỳ Thí Phi nhếch lên một nụ cười quỷ dị, y nhìn về phía Thạch Tử Mặc đầy ẩn ý: "Vậy sao?"

Khi nãy, chính Thạch Tử Mặc đã dùng ánh mắt này nhìn Bạch Dương Phàm, mà giờ, nó lại được quẳng về phía y. Điều này làm kẻ luôn tự tin rằng mình nắm giữ mọi chuyện trong tay như Thạch Tử Mặc giận sôi lên, hai mắt đỏ quạch.

Y hô lớn: "Kỳ Thí Phi, ngươi đừng mạnh miệng nữa! Ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao?! Chân nguyên đã cạn, hơi thở nặng nhọc, tử phủ (1) bị thương, ngươi không thể thoát khỏi sự liên thủ của chúng ta!" Y ngừng lại một chút rồi tiếp: "Nhưng là, chỉ cần ngươi giao bí bảo của Ngục Thiên tông, ta sẽ cho phép ngươi tự phát nổ chân nguyên, được chết một cách có thể diện."

Một tia kinh ngạc lóe qua đáy mắt Kỳ Thí Phi. Bí bảo của tông môn?

Thấy nét mặt y thoáng đổi, Thạch Tử Mặc liền nói: "Ngươi đừng vờ như không biết, chính là thứ bí bảo có thể giúp người ta tấn thẳng lên cảnh giới Đăng vũ!"

Liệt Dập ma tôn cũng đế theo: "Đúng thế, chính là bí bảo ấy. Chỉ cần ngươi đưa ra đây, ta sẽ cho ngươi chết sạch sẽ, di thể không bị giày xéo thành pháp khí."

Ánh mắt Kỳ Thí Phi lóe lên, y cười lạnh một tiếng: "Ta chưa từng nghe thấy Ngục Thiên tông có thứ bí bảo gì giúp thăng lên cảnh giới Đăng vũ. Liệt Dập ma tôn, ta kính ngươi làm tiền bối, nên mới thưa lời. Nếu Thạch Tử Mặc dùng nó để lập ước định, thì chắc chắn ngươi đã bị lừa!"

Vẻ mặt y trịnh trọng, giọng điệu chắc nịch khiến Liệt Dập không khỏi ngẩn người, quay sang nhìn Thạch Tử Mặc. Thạch Tử Mặc vội đáp: "Ngục Thiên tông chắc chắn có thứ bí bảo đó! Nếu tôn giả nghi ngờ, ta chấp nhận dùng thề hồn để cam đoan!"

Nghe thấy « thề hồn », Liệt Dập yên tâm nhiều, cũng không còn dao động nữa.

Thề hồn là lời thề độc vô cùng tàn nhẫn ở đại thế giới La Viên. Lời thề này xé thần hồn của người ta thành hai mảnh, một mảnh nằm trong tay kẻ được nhận lời thề, nếu kẻ này có điều gì không hợp ý, có thể quyết định sự sống chết của người thề độc bất cứ lúc nào.

Sự chia cắt này vô cùng hoàn mỹ, nên không ảnh hưởng tới quá trình tu luyện của tu sĩ. Chẳng qua, không ai muốn giao thần hồn của mình vào tay người khác để rồi bị kiềm giữ quyền sinh quyền tử.

Kỳ Thí Phi cười khẩy: "Nực cười, chẳng qua chỉ là lời nói ngoài miệng, vậy mà tiền bối đã vội tin sao? Nếu có loại bí bảo ấy, ta đã sớm dùng, đâu đợi đến ngày phải đối diện với sự liên thủ của các ngươi?"

Không muốn Liệt Dập ma tôn bị lung lạc, Thạch Tử Mặc vội vàng cắt lời: "Đừng dối trá nữa! Ngươi đạt cảnh giới Đại thừa mới được trăm năm, giỏi lắm cũng chỉ ở trung giai, còn phải trăm ngàn năm nữa mới đến được hậu giai."

Liệt Dập thấy quả thế, cả giận: "Đừng dài dòng nữa, mau đem bí bảo ra đây!"

Nói dễ nghe thì Liệt Dập ma tôn là đại tiền bối, đã nằm ở cảnh giới Đại thừa mấy ngàn năm, nhưng thực chất, lão càng muốn thăng lên Đăng vũ cảnh. Tuy nhiên, đã gần vạn năm nay, không kẻ nào có thể đạt tới cảnh giới đó, Liệt Dập chính là một trong số những người bị chững lại ở Đại thừa.

Tuổi thọ của người tu chân tuy trường cửu, nhưng không thể sánh cùng đất trời. Liệt Dập đã ở cực hạn của cảnh giới Đại thừa, thời gian chẳng còn bao, vẻ ngoài trẻ trung trở nên già nua xấu xí, điều này khiến lão càng ngày càng bồn chồn, bất an.

Vậy nên, khi Thạch Tử Mặc dùng bí bảo làm điều kiện, dù có hoài nghi, nhưng lão vẫn đồng ý. Dẫu chỉ có một tia hi vọng, lão cũng phải thử!

Kỳ Thí Phi phất phất vạt áo: "Ngục Thiên tông quả thực không có bí bảo đó...."

Ngay giây phút ấy, đai lưng của y đứt phựt, ngoại sam trải rộng, luồng không khí điên loạn khiến bộ y phục nguyệt sắc bay phần phật, khí thế của Kỳ Thí Phi càng trở nên sắc bén.

Vẻ mặt y lạnh lùng, ngoại sam nguyệt sắc biến ảo theo từng cử chỉ, nó trượt khỏi người y nhẹ nhàng và duyên dáng như một cánh bướm. Cánh tay y khẽ động, những phù văn trên áo bừng sáng, hàn khí bùng nổ mãnh liệt.

Quá đỗi bất ngờ, đồng tử của hai kẻ đứng đối diện rụt lại. Trong lúc Thạch Tử Mặc còn mải sững sờ thì Liệt Dập đã ra dấu pháp quyết (2), đánh về phía Kỳ Thí Phi.

Thạch Tử Mặc hít sâu một hơi, bầu không khí lạnh băng sộc thẳng vào cánh mũi. Y vừa sợ vừa hoảng, lưu chuyển chân nguyên một cách điên cuồng, ép ra một dòng linh lực rồi phóng thẳng về phía bóng dáng Kỳ Thí Phi. Định rằng, sẽ tạo thế gọng kìm.

Đúng lúc ấy, một bóng đen lao tới, chặn đứng Thạch Tử Mặc. Một dòng năng lượng lớn đột nhiên bùng nổ khiến y choáng váng, đành phải bật né về phía sau. Tiếp đó, bóng dáng ấy lảo đảo, rơi xuống hố sâu nham thạch dưới chân.

"Thiền bất tri tuyết!" Giọng nói lạnh lẽo của Kỳ Thí Phi vang vọng khắp chốn, khí thể lạnh băng mau chóng lan tỏa ra cả hang động từ nơi y đứng, không khí lơ lửng một màng sương trắng, tiếng 'rắc rắc' vang lên không ngừng, những tảng đá xung quanh bọc một lớp băng, càng lúc càng dày.

"Không ổn!!" Liệt Dập cảm thấy bất an. Lão nào ngờ bộ ngoại sam kia lại là một thứ pháp y vừa công vừa thủ, không chỉ lực phòng ngự vô cùng lớn, mà sức tấn công cũng khủng khiếp vô cùng!!

Liệt Dập không kịp phòng bị, khí lạnh ập đến khiến lão đau đớn đến tận xương tủy. Hàn băng bò lên làn da nhăn nheo đang rừng rực lửa cháy, làm tê cứng tay chân lão, đông lại chân mạch, khiến lão không tài nào cử động được – dù chỉ là khẽ nhúc nhích đầu ngón tay.

Lão nhìn về phía Kỳ Thí Phi đầy hoảng sợ.

Kỳ Thí Phi vận bộ y phục xanh sẫm dưới lớp ngoại sam, nó bó sát lấy cơ thể, để lộ những đường cong trên thân hình cường tráng theo mỗi động tác của y. Giây phút ấy, sắc xanh cùng màu trắng quyện lại với nhau thành một bức tranh tao nhã mà lại ngập tràn sát khí.

Từ tay Kỳ Thí Phi vọt ra ánh xanh sắc lẻm, khí thế tận trời, lao nhanh như cực quang, mãnh liệt như có thể xuyên nát mọi vật cản, vặn vẹo không gian.

Vẻ mặt lạnh băng, không chút cảm xúc của Kỳ Thí Phi phản chiếu trong đôi mắt đầy vẻ kinh hãi của Liệt Dập, phần rìa của y phục lão nát tươm. Phần rách nát ấy lan dần, để rồi hình ảnh cuối cùng mà lão nhìn thấy, chính là ngón tay hóa thành bột mịn của mình.

Vụ nổ khiến Thạch Tử Mặc choáng váng trong một khắc, khi y định thần lại thì kẻ hợp tác đã bị nghiền nát.

Kỳ Thí Phi chậm rãi xoay người, ánh nhìn rét buốt găm vào Thạch Tử Mặc.

Trái tim y run rẩy.

Không, Kỳ Thí Phi có gì đáng sợ chứ! Y đã dùng thủ đoạn cuối cùng rồi, không còn sức để tự cứu nữa. Thạch Tử Mặc nói với mình như thế.

Càng nghĩ, y càng tự tin, điều khiển pháp khí, chân nguyên biến thành ám quang lao về phía Kỳ Thí Phi.

Gương mặt tuyệt mỹ của Kỳ Thí Phi nở một nụ cười trào phúng, bóng dáng y biến thành một luồng sáng xanh, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trước tầm mắt Thạch Tử Mặc.

Thạch Tử Mặc giật mình, dùng thần niệm để tìm kiếm nhưng mọi chuyện đã chậm, Kỳ Thí Phi đột nhiên xuất hiện phía sau. Y hoảng hốt, đầu óc chợt nhiên trống rỗng. Một thoáng sững sờ đó đủ để quyết định sinh tử.

Bàn tay thon dài của Kỳ Thí Phi nhẹ nhàng nhấc lên, đặt ở sau lưng y, chân nguyên tỏa ra, xuyên thủng tử phủ của Thạch Tử Mặc rồi mau chóng lan ra khắp thân thể.

Cảm nhận dòng chân nguyên đang giày xéo trong mình, Thạch Tử Mặc sợ hãi đến tột độ, y kinh hoàng nhìn về phía Kỳ Thí Phi: "Không ngờ ngươi.... " bàn tay run run trỏ vào khuôn mặt kẻ đó, "...Vì sao? Ta không cam tâm, không cam tâm!"

Trải qua trận đấu kịch liệt, Kỳ Thí Phi không còn kiên nhẫn để nghe lời trăn trối của y, bàn tay nhấn mạnh một cái, đầu Thạch Tử Mặc bật ra, thân xác khẽ run rẩy rồi rũ xuống.

Kỳ Thí Phi lạnh lùng nhìn qua, rồi lại đưa mắt về nơi bóng đen khi nãy rơi xuống. Thế rồi, y lặn vào dòng nham thạch nóng bỏng.

(1) tử phủ: theo ý hiểu của mình thì tử phủ như một trái tim khác của người tu chân, cũng giống như đan điền của người luyện võ ấy, hội tụ công lực các kiểu :v

(2) ra dấu pháp quyết: tưởng tượng như làm động tác tay các kiểu như các ninja trong Naruto.

Lâu không edit, sượng tay quá >/////< Cố gắng chăm chỉ, cố gắng nỗ lực!!!

Kiếp trước, nam thần chết vì bị đánh cùng lúc, không kịp đề phòng. Kiếp này fanboy xả thân cứu, khiến nam thần rảnh một khắc, cục diện thay đổi <3 Vỗ tay cho fanboy.

Mọi chuyện hoàn toàn chệch đường =v=

Chương 23.

Tại Xích Luyện ma vực này, càng xuống sâu, linh lực mang thuộc tính hỏa càng đậm đặc. Nơi đáy hố này, dòng dung nham cơ hồ không bị luồng khí lạnh băng ở phía trên ảnh hưởng đến.

Nhờ vào kỹ xảo ẩn nấp đặc biệt, nương theo dòng linh lực vận chuyển hỗn loạn và địa hình trắc trở, lại thêm việc Thạch Tử Mặc và Liệt Dập chỉ chăm chú vào Kỳ Thí Phi mà Quỳ Mão mới có thể tiếp cận được ba người họ.

Ngay thời điểm tôn thượng đánh bất ngờ, Quỳ Mão liều mình lao ra, kích nổ ma chủng. Mất đi chân nguyên, hắn không thể lơ lửng trên không được nữa, rơi thẳng xuống bể nham thạch nóng chảy.

Giây phút rơi xuống, tâm trí người thanh niên không có chút sợ hãi khi sắp phải đối diện với tử vong, chỉ lo rằng, không biết mình có giúp ích được gì cho ma tôn đại nhân hay không.

Nham thạch đã gần ngay trước mắt, hơi nóng bỏng rát phả vào mặt, Quỳ Mão khép mi, phó mặc cho bản thân bị thứ chất lỏng sền sệt ấy nhấn chìm.

Một phàm nhân ở cảnh giới Luyện thể như Quỳ Mão, chỉ có một con đường chết, bị lửa đốt rụi thành tro.

Nhưng cơn đau đớn không đến như dự đoán, hắn khẽ mở mắt, kinh ngạc trước khung cảnh mình nhìn thấy.

Xung quanh là dung nham nóng đỏ, nhưng chúng bị ngăn cách với hắn bởi một bức màn, hơi nóng cũng không thể lại gần để thiêu đốt.

Chuyện gì thế này? Người thanh niên nhìn quanh đầy nghi hoặc, rồi mới bất giờ nhận ra, không biết từ lúc nào, hắn được một tấm ngoại sam màu nguyệt sắc quấn lấy. Nó bó sát, gần như đã choàng lên người hắn.

Gương mặt Quỳ Mão đột nhiên ửng hồng, rõ ràng xung quanh không có ai, nhưng vẫn vô cùng luống cuống.

Đây chẳng phải là ngoại sam của tôn thượng sao? Vì cớ gì nó lại ở đây?

Người thanh niên cứ như bị bắt quả tang đang làm chuyện mờ ám gì, vừa sợ vừa rối, lại không kìm lòng được, khẽ chạm lấy, cảm nhận sự mềm mại của lớp vải.

Quỳ Mão quên mất mình đang ở nơi nào, tấm áo này như tỏa ra một sức cuốn hút kỳ lạ, hắn ôm lấy nó, áp mặt mình vào, nơi chóp mũi tựa như còn phảng phất hương vị thanh lãnh của Kỳ Thí Phi.

Một tiếng cười khẽ vang lên, Quỳ Mão vội vàng buông tay ra như bị điện giật. Thế giới ngập tràn lửa đỏ như bị một sức mạnh nào đó bổ đôi, nham thạch nóng bỏng dạt sang hai bên, tạo thành một con đường. Kỳ Thí Phi bay vút tới bên cạnh hắn.

"Tôn thượng?" Quỳ Mão vừa kinh ngạc, lại vừa cảm thấy hiển nhiên.

"Ngươi không sao chứ?" Kỳ Thí Phi nhẹ đưa mắt nhìn hắn.

Quỳ Mào vội vàng đáp lời: "Đa tạ sự quan tâm của tôn thượng, thuộc hạ không sao."

Khóe môi Kỳ Thí Phi khẽ cong lên, ý cười thấy rõ.

Gò má Quỳ Mão nóng rực như sắp bùng cháy đến nơi, hắn cố gắng lảng sang chuyện khác để tránh bầu không khí ngại ngùng này: "Tôn thượng, ừm, hai tên Liệt Dập và Thạch Tử Mặc hiện thế nào?"

Kỳ Thí Phi chắp tay sau lưng đầy ngạo nghễ: "Đương nhiên là đều đã đền tội."

Người thanh niên giật mình, niềm vui sướng ngập tràn trong lòng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào vẻ uy phong nghiêm nghị của Kỳ Thí Phi.

Rốt cục, rốt cục mọi chuyện cũng đã thay đổi!

Kỳ Thí Phi nói với Quỳ Mão: "Chúng ta lên kia nói chuyện." Rồi chưa đợi Quỳ Mão có phản ứng gì, y đã quàng lấy eo hắn, bật qua tầng nham thạch, hướng lên trên.

Quỳ Mão giữ vững trạng thái đơ đơ từ khi được ôm cho đến lúc bị thả xuống.

Kỳ Thí Phi đáp xuống một tảng đá lớn đã bị khí lạnh đóng băng.

Cho đến khi chạm chân xuống đất, y mới cảm thấy mọi chuyện đã thực sự kết thúc. Cảm giác mệt mỏi trào lên khiến y thoáng chao đảo.

Người thanh niên hoảng hốt, không ngẩn ra nữa mà chứ vòng vòng quanh Kỳ Thí Phi đầy lo lắng, không dám chạm vào y.

"Tôn thượng, ngài sao vậy?"

Kỳ Thí Phi từ từ ngồi xuống, sắc mặt chuyển sang trắng bệch lạ thường.

Y nhắm mắt lại, nói: "Ta bị thương nặng, lại cạn kiệt chân nguyên nên vết thương càng nghiêm trọng. Khi nãy chẳng qua là ráng làm ra vẻ, giờ đến một tia chân nguyên cũng không còn."

Quỳ Mão giật mình, nhìn Kỳ Thí Phi của một khắc trước, ai mà đoán nổi ngài ấy bị thương nặng, còn mất hết chân nguyên!

"Vậy ngài mau chữa thương, thuộc hạ sẽ hộ pháp!"

Kỳ Thí Phi thở hắt một tiếng, bờ mi nâng lên, thứ đầu tiên ánh vào mắt là vẻ lo lắng của tên Lược Ảnh nhỏ nhoi này: "Không phải vội, vết thương của ta quá nặng, chỉ nhập định một hai lần sao có thể bình phục."

Qua lần đồng sinh cộng tử này, Kỳ Thí Phi tin tưởng Quỳ Mão tuyệt đối. Y thậm chí có thể nói thẳng rằng, mình hiện cạn kiệt chân nguyên, bất cứ tu sĩ nào cũng có thể giết y.

Khi nãy, tình thế của Kỳ Thí Phi quả là vô cùng hung hiểm.

Chút sức mạnh còn sót lại chỉ đủ để giết một người, nhưng kẻ địch lại có hai. Dù giết ai trước, y cũng sẽ mất mạng trong tay người còn lại.

Cố tình nói chuyện, một là để kéo dài thời gian, hai là đánh cược. Cược rằng tình cảm Quỳ Mão dành cho y đủ sâu đậm, cược rằng hắn sẽ ra tay vì mình.

Nếu Quỳ Mão thật sự có thể hi sinh mọi thứ vì y, Kỳ Thí Phi đoán, hắn sẽ kích nổ ma chủng để làm choáng Liệt Dập hoặc Thạch Tử Mặc.

Vậy nên, qua những câu nói bâng quơ, y ám chỉ Quỳ Mão chặn lại Thạch Tử Mặc, còn mình sẽ dốc toàn lực xử lý Liệt Dập.

Đừng tưởng rằng khi ấy, Kỳ Thí Phi tự tin. Thực ra trong thâm tâm, y vẫn không khỏi thấp thỏm, bất an.

May là, Quỳ Mão hiểu được ý đồ của y, hơn nữa còn chọn đúng thời điểm để ngăn Thạch Tử Mặc, giúp Kỳ Thí Phi cản được đòn đánh lén sau lưng, đủ thời gian dùng pháp trận tấn công trên áo choàng thiền tuyết để giải quyết Liệt Dập.

Mãi đến giờ, y vẫn có chút bàng hoàng, nếu khi đó chỉ sai một ly thôi, có lẽ giờ y đã không thể bình tĩnh ngồi đây.

Kỳ Thí Phi dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Quỳ Mão, trước giờ y chưa từng nhìn ai như thế, lần này, y thực sự cảm động.

Người thanh niên biết rằng sau khi mất ma chủng, mất chân nguyên, hắn sẽ ngã xuống dòng nham thạch nóng bỏng, sẽ bị thiêu chết, ấy vậy mà vẫn làm theo không chút lưỡng lự.

Y quả nhiên không tin lầm tình cảm của người này.

Kỳ Thí Phi quyết định, sau này mình đối xử thật tốt với Quỳ Mão.

Quỳ Mão không nghĩ nhiều như thế. Lối suy nghĩ trước giờ của hắn luôn vô cùng đơn giản. Kỳ Thí Phi là tín ngưỡng, cũng là ý nghĩa của việc hắn sống lại. Trước, hắn đã chiến đầu vì ngài cho đến giây phút cuối cùng, giờ đây, hắn vẫn sẽ sẵn sàng hi sinh mọi thứ để bảo vệ tôn thượng.

Kỳ Thí Phi nhắm mắt nhập định, Quỳ Mão ngồi cách đó không xa, nhìn chăm chú vào gương mặt bình tĩnh của ngài.

Nhìn rồi lại nhìn, ý nghĩ của hắn dần trôi đi, quay về kiếp trước, rồi lại bắt đầu so sánh những nơi giống và khác nhau của hai thời điểm.

Càng nghĩ, hàng lông mày của Quỳ Mão càng nhíu chặt.

Sau khi chứng kiến những chuyện mờ ám này, Quỳ Mão liền hiểu rõ mọi hành vi của Thạch Tử Mặc.

Đời trước, tôn thượng hẳn đã đồng quy vu tận với Liệt Dập ma tôn, hoặc chết dưới tay Thạch Tử Mặc. Nhưng dù thế, ngài ấy cũng không để lộ nơi cất giấu bí bảo, vậy nên, Thạch Tử Mặc nhất định đã lục soát toàn thân Kỳ Thí Phi!

Quỳ Mão sờ sờ tấm áo choàng nguyệt sắc hẵng còn trên người mình, lại nhìn bộ đồ xanh thẫm của Kỳ Thí Phi. Lòng hắn giận lắm.

Khi nhận lấy quan tài, tôn thượng chỉ mặc hai tấm áo gấm tầm thường chứ không phải loại pháp y này!

Thạch Tử Mặc sao dám!

Quỳ Mão hận nghiến răng nghiến lợi.

Tên đó không chỉ bày mưu tính kế, liên thủ với Liệt Dập ma tôn, lợi dụng Bạch Dương Phàm để dụ tôn thượng vào pháp trận, còn lột ngoại sam và trung y của ngài ấy. Một sự nhục nhã đến tột cùng!

Điều này khiến người vẫn luôn coi Kỳ Thí Phi là thần như Quỳ Mão giận sôi lên. Nếu Thạch Tử Mặc còn ở đây, hắn nhất định sẽ lao đến, tấn công điên cuồng, không thèm để ý mình có đánh thắng hay không.

Vì giận dữ mà hơi thở của Quỳ Mão trở nên dồn dập, Kỳ Thí Phi ngồi cách đó không xa như bị quấy rầy, hàng mi khẽ run lên.

Quỳ Mão giật mình, hai tay vội bịt miệng theo phản xạ.

Người thanh niên điều chỉnh hơi thở cho bình tĩnh lại, thấy sắc mặt Kỳ Thí Phi không chút thay đổi, vẫn yên ổn nhập định mới trộm thở phào nhẹ nhõm.

Kiếp trước, hắn chẳng biết gì cả, chẳng biết rằng tôn thượng từng bị vũ nhục như thế. May rằng giờ đây, Kỳ Thí Phi không phải trải qua những chuyện đó nữa.

Quỳ Mão lại chìm sâu vào suy nghĩ.

Nếu đến cả pháp y của tôn thượng mà kẻ đó cũng không tha, vậy hẳn Thạch Tử Mặc không tìm được bí bảo. Y nhất định sẽ không cam tâm.

Nhưng là, vì sao y lại gọi tổng lĩnh Thiên Càn tới, rồi ra lệnh cho ông triệu tập hết thảy Lược Ảnh vệ nhằm hộ tống quan tài của tôn thượng tới lăng mộ để an táng?

Người thanh niên cố gắng vận dụng mọi phương pháp mình vẫn dùng để lật tẩy gian tế hòng suy đoán động cơ của Thạch Tử Mặc.

Hắn đột nhiên nhớ tới một chi tiết, mọi chuyện đã sáng tỏ.

Lăng mộ!

Tuy Thạch Tử Mặc đã giết Kỳ Thí Phi, lấy được lệnh bài của tông chủ, nhưng y lại không nhận được truyền thừa, vậy nên, y không biết vùng cấm địa nơi đặt lăng mộ của Ngục Thiên tông nằm ở đâu!

Y muốn Lược Ảnh hộ tống quan tài, bởi người nắm giữ chức vụ tổng lĩnh và nhiệm vụ đưa ma cho tông chủ như Thiên Càn nhất định biết vị trí của nơi đó.

Thế nên....kiếp trước, Quỳ Mão đã vô tình làm theo ý Thạch Tử Mặc, dẫn sói vào nhà! Đúng là kẻ ngốc!

Quỳ Mão buồn bã, hối hận lại tức giận. Hắn cố gắng không tạo ra tiếng động, nhưng lại không khống chế được vẻ mặt mình. Phát hiện ra chuyện động trời này sao có thể bình tĩnh được chứ.

Hắn cắn chặt môi, hai tay vo đầu, cào tóc đầy bực dọc, chỉ muốn tự đập xuống đất để hối lỗi.

Đầu hắn xoay qua xoay lại, thành ra không nhận thấy hàng lông mày của Kỳ Thí Phi thoáng giật giật khi vẻ mặt mình trở nên nhăn nhúm.

Xả xong mọi cảm xúc, Quỳ Mão quỳ xuống, hai cánh tay chống đất, thở hổn hển.

Sau khi tỉnh táo trở lại, hắn bắt đầu tiếp tục suy đoán.

Kỳ Thí Phi vẫn lạc, tông chủ mới sẽ được lựa chọn từ những Ma quân. Thạch Tử Mặc tuy được lòng người, nhưng Ma quân khác cũng có không ít người ủng hộ, không thể đoán trước được. cái ghế đó sẽ rơi vào tay ai.

Hơn nữa, dù Thạch Tử Mặc được chọn làm tông chủ, thì thời gian tiếp nhận truyền thừa cũng kéo dài tới tận vài năm. Nhớ lại những chuyện từng xảy ra, Quỳ Mão nở một nụ cười lạnh. Thạch Tử Mặc không đợi nổi nữa, y phải tìm ra bí bảo trước hết thảy mọi người.

Mọi chuyện quá đỗi đơn giản và rõ ràng, bí bảo chắc chắn nằm ở lăng mộ!

______________




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: