Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Bí Mật Của Tử Sâm P9

Thấm thoát đã nhiều năm trôi qua, Mạc Phong và Mạc Quân đã không còn là hai đứa trẻ ngây thơ như lúc trước nữa, hai đứa có sự nghiệp riêng và cả người bên cạnh bầu bạn với chúng.

Tử Sâm hôm nay có buổi gặp mặt cùng đối tác làm ăn. Nơi gặp mặt là một nhà hàng năm sao.

Tài xế lái xe đưa cậu đến đó, Tử Sâm bước vào thì phục vụ dẫn cậu ngay vào một phòng ăn riêng.

Cửa phòng mở ra, cậu bước vào bên trong.

" Chào Mạc Tổng !"

" Chào..." Tử Sâm gần như là bất ngờ đến muốn la lên ngay lặp tức.

Vương Mẫn hướng cậu nở nụ cười đầy giả tạo. Tử Sâm liếc liếc y rồi nghĩ trong đầu

' Không muốn cười thì đừng ép, giả tạo !'

Tử Sâm cũng đành treo lên nụ cười làm ăn khi gặp đối tác, cũng chẳng kém giả tạo.

Vương Mẫn thấy cậu đưa mắt nhìn người kế bên mình, y nhanh chóng lên tiếng :" Đây là em họ của tôi, tên Tử Đình, Mạc Tổng thông cảm, em họ tôi bị một vụ tai nạn nên giờ tôi phải trông em ấy "

" Tai nạn?"

" Đúng vậy, Mạc Tổng thông cảm giúp !"

" Không...không sao !"

" Mạc Tổng theo như dự án này..."

" Mẫn Mẫn, Đình Đình đói~ " Tử Đình lôi tay của Vương Mẫn, lắc lắc.

Vương Mẫn thở dài, xoa đầu cậu, giọng thập phần ôn nhu :" Đợi một chút xong việc anh dẫn Đình Đình đi ăn "

Tử Đình nghe xong gật gật đầu, liền ngoan ngoãn ngồi một bên.

Tử Sâm cùng Vương Mẫn tiếp tục bàn chuyện làm ăn, nhưng mắt cậu lâu lâu lại phải liếc qua xem xem Tử Đình một cái.

Tử Đình so với trước kia thì không có gì khác chỉ khác về tính tình như trẻ con thôi, ngoài ra ánh mắt nhìn cậu cũng lạ lẫm.

Bàn bạc xong chuyện thì cánh cửa lại bất ngờ bị mở tung ra. Tử Sâm càng bất ngờ hơn, người tới lại là người quen của cậu Phương Hạo. Hắn trên trán mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc trên mặt có chút lo lắng.

" Vương Mẫn, đã bảo là đừng dắt cậu ấy đi lung tung mà, lại dám lén dẫn người đến đây xem tao đánh cho mày ra bả "

" Khoan, khoan đã, tao đang bàn chuyện làm ăn với đối tác..."

" Đối tác nào lại quan trọng hơn tao ?" Phương Hạo vừa quay sang đã thấy Tử Sâm nhìn hắn chằm chằm hắn suýt bị dọa đến nhảy cẩn lên, lắp bắp :" Là...là em à"

Tử Sâm giờ ngộ ra rồi, Tử Đình và Phương Hạo biến mất cùng nhau, cậu sao lại ngu ngốc đi lo cho sợ an toàn của họ chứ.

Tử Sâm lờ đi câu nói của Phương Hạo, đứng dậy hướng Vương Mẫn :" Hân hạnh được hợp tác với nhau "

" Tôi cũng rất vinh hạnh, chúc cho lần hợp tác thành công tốt đẹp " Vương Mẫn nở nụ cười nghề nghiệp không khỏi quá giả tạo. Tử Sâm liếc nhìn hắn rồi lạnh nhạt như người không quen rời đi.

Tử Sâm đã rời đi thì Tử Đình bên đây lại bắt đầu nhõng nhẽo, lắc lắc tay Vương Mẫn :" Mẫn Mẫn~"

" Rồi rồi, đưa em đi ăn !" Tử Đình như con mèo nhỏ quấn lấy tay của Vương Mẫn không buông mà Phương Hạo cũng đã khá quen với cảnh này rồi. Lúc đầu thì có chút buồn khi người thương quấn quít với thằng bạn thân, giờ thì hắn đã không còn cảm thấy đau khổ nữa.

Vương Mẫn dẫn Tử Đình đi ăn bỏ lại Phương Hạo đang ngơ ngác ở phía sau, rồi sau đó không biết thằng bạn thân của mình bị gì, Vương Mẫn chỉ kịp nhìn theo bóng lưng của Phương Hạo ngày một chạy xa.

Y lắc lắc đầu :" Còn hăng hái gớm nhỉ"

" Ăn~" Tử Đình mở to đôi mắt đen láy, chớp chớp nhìn y.

" Rồi rồi, anh dẫn em đi ăn, Đình Đình của anh muốn ăn gì "

" Ăn gà nướng, thịt nướng, sushi, bánh bao, tôm, nhiều nhiều lắm " Tử Đình chu chu mỏ, làm ra hành động to to bự bự, cực đáng yêu.

" Ăn nhiều thế cơ à, nhiều vậy anh nuôi không nổi em đâu"

Tử Đình nghe vậy xụ mặt :" Vậy em không đói nữa "

" Thật không đói "

" Thật"

" Không đói?"

" Uhm...."

" Thế em muốn ăn gà chiên không?"

Tử Đình nghe vậy sáng mắt gật đầu lia lịa.

" Muốn ăn thịt nướng không?".

" Muốn muốn"

" Muốn ăn bánh kem không?"

" Muốn muốn"

" Muốn uống trà sữa không?"

" Muốn muốn luôn "

"Muốn ăn bánh bao không?"

" Muốn ăn 5 cái !"

" Ơ, ăn nhiều thế anh không đủ tiền nuôi em rồi "

Tử Đình nghe vậy xụ mặt, bĩu môi, đi lủi thủi về phía trước.

Vương Mẫn buồn cười nhìn nhìn rồi đi theo sát phía sau.

" Muốn ăn gà không?"

Định gật đầu nhưng lại lắc lắc đầu.

" Trà sữa thì sao, không uống à?"

Lắc lắc đầu lại lủi thủi đi tiếp.

" Anh chở em ăn đồ nướng nha?"

Cật lực lắc đầu.

" Không đói?"

" Đói~"

" Vậy sao không muốn ăn"

" Vì Mẫn Mẫn không có tiền~ "

Vương Mẫn nghe vậy thì xoa xoa đầu cậu mỉm cười :" Đình Đình ngoan, anh dẫn em đi ăn "

Tử Đình nghe thì vui mừng cùng Vương Mẫn ra bãi đỗ xe.

........

Tử Sâm ngồi trong phòng làm việc thì ngủ quên luôn trên bàn.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Phương Hạo bước vào. Ánh mắt tràn ngập ấm áp nhìn ngắm vẻ mặt đang ngủ say của cậu.

" Một mình em nuôi con, chắc là vất vả lắm " Cẩn thận bế cậu sang sofa trong phòng làm việc, để cậu nằm ngủ trong lòng hắn. Bản thân thì ngây ngốc mà ngắm nhìn vẻ ngủ say của người kia.

Tử Sâm nhíu nhíu đôi mày thanh tú nhanh chóng tỉnh giấc.

Phương Hạo cũng giật mình xém nữa là để cậu ngã mất tiu rồi.

" Anh...anh làm gì vậy, buông tôi ra "

Khi hai người ngồi hai cái ghế khác nhau, đối diện với nhau, Tử Sâm khoanh tay bộ dáng cao ngạo.

" Nói xem, anh đến đây làm gì?"

" Anh....Tử Sâm, anh xin lỗi !"

" A" Cậu không khỏi bất ngờ xin lỗi về việc gì chứ.

" Anh xin lỗi vì đã cưỡng bức em làm tình, xin lỗi vì làm em mang thai, và cuối cùng xin lỗi em vì anh không làm tròn trách nhiệm của một người cha "

Phương Hạo mang vẻ áy náy nói xong, Tử Sâm trợn to mắt, mặt cắt không còn giọt máu, giọng hơi vẻ run run.

" Anh nói gì vậy, con nào chứ, anh mơ sản à "

" Tiểu Phong chính là con của tôi, thật ra tôi biết chuyện này chỉ mới 1 tháng trước thôi, tôi đã cho người điều tra toàn bộ lại sự việc xảy ra nhiều năm trước, vì...tôi thấy Tiểu Phong lúc đó giống với tôi lúc nhỏ nên đã sinh nghi"

" Vậy thì sao chứ "

" Anh chỉ muốn xin em cho anh một cơ hội bù đắp lại khoảng trống nhiều năm qua, bù đắp những sai lầm đã gây ra cho em, anh muốn là người che chở bảo vệ em" Phương Hạo quỳ xuống trước mặt cậu :" Anh từng đánh em, vậy em cứ đánh lại anh đi "

" Thật không ?"

" Thật, em thích bao nhiêu thì cứ đánh" 

" Được, đây là anh nói"

Bụp, một cái vài mặt.

Bụp, hai cái đáp vào mặt.

" Tử Sâm, Tử Sâm, em đánh chỗ khác được không, mặt là thứ em không đánh được "

" Tôi cứ đánh đó thì sao "

Bụp, hạ màn, mặt của Phương Hạo đỏ tím ba vệt, rải rác đủ chỗ.

Thấy Phương Hạo cố gắng bò dậy chịu đánh thì cậu cũng không đành lòng ra tay nữa:" Hừ, đánh tôi cả mấy cái vào mặt, bao nhiêu đây thì ăn nhằm gì "

" Vậy...vậy em cứ đánh tiếp đi, anh chịu được, miễn sao em vui là được "

Tử Sâm nhếch môi cười :" Chỉ vì muốn nhận con mà anh làm đến bước này luôn à "

Phương Hạo nghe vậy lắc đầu giải thích :" Không phải, em hiểu lầm rồi, em không cho anh ngận con cũng được, nhưng xin em hãy chấp nhận anh, xin em cho anh một cơ hội để bù đắp với em"

" Không cần bù đắp, không cần phải áy náy gì hết, anh đi đi " Tử Sâm lạnh nhạt, đứng vậy muốn bước đến bàn làm việc liền hị Phương Hạo gắt gao ôm lại, cậu nhíu mày, bực dọc :" Anh
bị điên à, buông !"

" Không, anh không buông đâu, Tử Sâm anh yêu em, anh biết anh sai, chỉ xin cho anh cơ hội được nói yêu em, được bảo vệ chăm sóc em..."

" Thôi ngay, ngay cả chuyện này mà anh cũng đem ra đùa được nữa à " Tử Sâm tức giận, bụp thêm một cú vào mặt hắn, khóe miệng hắn cũng rớm máu ra.

Phương Hạo bình tĩnh lau khóe môi rồi mỉm cười :" Anh chính là yêu em, anh tin rồi em sẽ cảm nhận được tình yêu của anh"

" Cút"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com