Chương 2 - Vậy thì hẹn hò đi
CHƯƠNG 2 - Vậy thì hẹn hò đi
Edit: Toả Toả
Beta: trucute1601
Yến Chi An thu lại ánh mắt đang rơi vào khoảng không, quay đầu lại nhìn người đang căng thẳng vì những lời mình vừa nói, đôi mắt nâu nhạt của anh bình tĩnh đến mức không ai có thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Đây là ánh mắt mà từ trước tới giờ Hứa Ngôn Chiêu chưa từng nhìn thấy ở anh.
Ngón tay cầm bút chậm rãi siết chặt, sau đó từng chút thả ra, Hứa Ngôn Chiêu cảm thấy một ý nghĩ đen tối khó kiềm chế chậm rãi mọc lên từ đáy lòng.
-- Thật ra hắn biết rất rõ rằng Yến Chi An căn bản là không thể đồng ý với một yêu cầu như vậy.
Ở trong mắt đối phương, hắn chỉ là một em khoá dưới nhỏ hơn mình năm tuổi, là người thuộc thế hệ sau, là một thằng nhóc choai choai cần được che chở và hướng dẫn, chứ không phải là một người đàn ông có thể đối xử ngang hàng và giao phó tình cảm. Câu hỏi vừa rồi có lẽ sẽ chỉ bị đối phương coi như một trò đùa, cho dù vừa rồi có thể anh đã nhận ra điều gì đó từ phản ứng của hắn.
-- Không, nguyên nhân chính là bởi vì đối phương đã nhận ra điều gì đó nên mới càng có thái độ không để ý như vậy để khéo léo bày tỏ sự từ chối.
Người này luôn nghĩ rằng làm như vậy sẽ tránh được việc làm tổn thương người khác, luôn nghĩ rằng ai cũng như mình, có đủ lòng khoan dung và nhân ái đối với người khác và những việc không như ý.
Bàn tay buông bút vô thức chạm vào thứ gì đó được đặt bên trong túi quần, Hứa Ngôn Chiêu hít một hơi thật sâu, khó khăn kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lồng ngực, nhếch khoé miệng lên một chút, vừa định chủ động thảo luận đề tài vừa rồi, chợt nghe người trước mặt đột nhiên nói: "Vậy thì hẹn hò đi."
Lời còn chưa nói ra đột ngột bị mắc kẹt trong cổ họng, Hứa Ngôn Chiêu ngơ ngác há miệng, hồi lâu cũng không hiểu được ý nghĩa của những lời đó. Mà Yến Chi An hoàn toàn không có ý định sẽ giải thích với hắn, sau khi nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, anh trực tiếp đứng lên: "Nếu muốn hẹn hò thì vừa rồi tôi đã nhận lời -- tôi vẫn còn hơi khó chịu."
Sau khi trơ mắt nhìn Yến Chi An nói xong đã lập tức xoay người đi qua sofa lên lầu, Hứa Ngôn Chiêu giống như bị hoá đá, một chút phản ứng cũng không thể làm. Mãi cho đến khi có tiếng đóng cửa từ trên lầu, hắn mới ngu ngơ đưa tay véo mạnh vào mặt mình.
...... Không đau, quả nhiên là hắn đang nằm mơ.
Nhếch khoé miệng tự giễu, Hứa Ngôn Chiêu nhìn chằm chằm cây bút vẫn còn đang cầm trong tay hồi lâu, đột ngột bật dậy từ trên sofa, sải bước lớn lên lầu, đi vào phòng của mình -- Sau đó nhanh chóng nhẹ tay nhẹ chân lui ra ngoài. Chỉ mới có vài phút như vậy, người vừa lên lầu đã ngủ thiếp đi rồi.
Đứng ở ngoài cửa một lúc, Hứa Ngôn Chiêu có hơi không dám đi vào quấy rầy người ở bên trong, hắn xoay người chuẩn bị xuống lầu lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Cho dù thật sự rất buồn ngủ nhưng kiểu tốc độ đi vào giấc ngủ này cũng có chút bất thường. Hơn nữa vừa rồi -- Không, phải nói là, từ khi bước vào cửa, Yến Chi An đã cư xử có hơi kỳ lạ.
Hứa Ngôn Chiêu không thể nói là kỳ lạ cái gì, nhưng hắn luôn cảm thấy hắn đã từng nhìn thấy trạng thái vừa rồi của anh ở đâu rồi.
-- Có hơi giống dáng vẻ của anh sau khi không cẩn thận mà uống say ở một bữa tiệc. Lúc ấy hai mắt của người này cũng rất tỉnh táo, nhấn nhá từng chữ rõ ràng, nhìn không ra một chút khác thường nào, nhưng cuối cùng sau khi kết thúc ra về, hắn tận mắt nhìn thấy đối phương quay mặt về phía bức tường đối diện và đâm sầm vào đó.
Nhưng vừa rồi trên người của Yến Chi An không có chút mùi rượu nào. Hơn nữa dù dựa trên tình trạng thể chất gần đây hay tính cách của đối phương, thì cũng không thể nào anh sẽ say trước khi đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của hắn được.
Do dự một lúc ở đầu cầu thang, Hứa Ngôn Chiêu vẫn có hơi lo lắng, xoay người bước vào phòng lần nữa. Tuy nhiên, để không làm phiền đến người bên trong, động tác của hắn rất nhẹ, cũng không bật đèn mà chỉ dùng ánh sáng xuyên qua khe cửa cẩn thận quan sát người đang quấn chăn bông trên giường.
Yến Chi An ngủ rất say, không nhận ra Hứa Ngôn Chiêu đang đến gần và nhìn anh chăm chú, đôi môi hơi hé mở nhẹ nhàng thở ra đều đều, chóp mũi và gò má nhuộm một tầng ửng hồng không rõ.
Lông mày Hứa Ngôn Chiêu bất giác nhíu lại. Hắn vươn tay, muốn sờ vào trán người kia, nhưng giữa chừng lại thu trở về, hắn cúi người xuống nhẹ nhàng áp trán mình lên.
Trong khoảnh khắc đó, nhiệt độ cao hơn rất nhiều so với thân nhiệt bình thường truyền đến từ nơi tiếp xúc, hiện rõ tình trạng của anh.
Thế nhưng, sau khi đã xác nhận kết quả Hứa Ngôn Chiêu cũng không đứng dậy để kéo giãn khoảng cách quá mức thân mật của đôi bên. Sự thật là đối phương vẫn còn đang sốt nhẹ, trái lại khiến hắn cảm thấy chân thực hơn về chuyện vừa xảy ra.
"Nếu sớm biết anh bị bệnh thì sẽ đồng ý hẹn hò với em, em đã sớm......" Hứa Ngôn Chiêu tạm dừng một chút, không nói ra những lời còn lại. Hắn hơi cụp mắt xuống, duy trì tư thế này ở bên giường một lúc, đến khi nhiệt độ trên trán gần như tương đương với người trước mặt, hắn mới xuống lầu rót nước cho anh. Nhân tiện, để bữa tiệc kéo dài này kết thúc sớm một chút.
Sau khi tiễn vị khách cuối cùng đi ra ngoài, Hứa Ngôn Chiêu bưng nước có độ ấm vừa phải đi lên lầu, nhẹ nhàng đẩy người trên giường dậy: "Anh đã uống thuốc hạ sốt chưa? Có muốn ăn gì không?"
Yến Chi An rõ ràng miễn cưỡng tỉnh dậy, mở mắt ra một chút rồi lại nhắm lại, giọng nói từ cổ họng cũng đầy mơ hồ: "Không muốn ăn......" Có lẽ là vì nhận thức được hành động của mình quá mức tuỳ hứng, anh tạm dừng một lúc, yếu ớt bổ sung thêm: "Đêm qua ăn rồi."
Lời nói này ngay cả một chút tác dụng lừa dối cũng không có, khiến Hứa Ngôn Chiêu cầm lòng không đậu mà có chút buồn cười. Mặc dù có một khoảng thời gian học chung trường, nhưng dù cố gắng thế nào thì hai người cũng không thể cùng cấp, anh cũng không phải là loại người thích làm phiền người khác chăm sóc khi bị bệnh, đây là lần đầu tiên Hứa Ngôn Chiêu nhìn thấy bộ dạng này của anh.
Không giống như mọi khi, ngoài dự đoán...... Nhưng lại dễ thương đến khó có thể tưởng tượng.
Đè lại người đang quấn chăn muốn lật mình không để ý đến người khác, Hứa Ngôn Chiêu nhìn anh chằm chằm một lúc, đột nhiên mở miệng hỏi: "Em có thể hôn anh được không?"
Có lẽ là bởi vì câu hỏi này và nội dung trước đó có bước nhảy thật sự quá lớn, Yến Chi An cau mày mở mắt ra. Sau đó khi nhìn thấy dáng vẻ của người trước mặt thì lộ ra vẻ giật mình. Phản ứng hoàn toàn khác với suy đoán làm nụ cười trên môi Hứa Ngôn Chiêu cứng lại trong giây lát.
"Bây giờ mới hỏi đến cái này, không cảm thấy là quá muộn rồi sao?" Giống như là không muốn tiếp tục nhìn Hứa Ngôn Chiêu nữa, anh lại nhắm mắt lại, Yến Chi An khẽ "Xì" một tiếng, có hơi mệt mỏi mở miệng.
Hứa Ngôn Chiêu há há miệng, trên mặt lộ ra sự mù mờ hiếm thấy.
Mặc dù quả thật hắn muốn làm chút gì đó, hơn nữa cũng không chỉ là hiện tại, không chỉ có một lần, nhưng hình như hắn chưa làm cái gì hết cả mà?
Trong một khoảnh khắc như vậy, Hứa Ngôn Chiêu thậm chí bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Lời nói cố gắng biện minh cho mình lăn qua lăn lại trong cổ họng hai lần, cuối cùng vẫn không thể nói ra được, Hứa Ngôn Chiêu nhìn người đang mơ mơ màng màng lại muốn ngủ, không nhịn được nhỏ giọng thì thầm một câu: "Em coi như anh đồng ý......"
Dù sao sau đó đối phương cũng không chắc sẽ nhớ được chuyện đã xảy ra vào lúc này.
Cho dù nhớ rõ, thì thật sự hắn cũng có hỏi rồi.
Nghĩ đến đây, Hứa Ngôn Chiêu do dự đợi một hồi, thấy Yến Chi An không có phản ứng gì nữa mới vươn tay cầm lấy viên thuốc và cốc nước được đặt ở một bên.
Quá trình đút thuốc diễn ra suôn sẻ đến không ngờ, thậm chí còn không có sự phản kháng và né tránh như Hứa Ngôn Chiêu tưởng, hắn vừa mới đưa thứ gì đó vào miệng, đối phương đã ngoan ngoãn nuốt xuống. Dáng vẻ không hề phòng bị, để người khác muốn làm gì thì làm kia khiến người ta không thể kiềm chế được mà muốn làm thêm cái gì đó.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên đôi môi vẫn còn vương chút nước của Yến Chi An một lúc, Hứa Ngôn Chiêu nghe theo ý muốn của mình, cúi người hôn lên.
Môi của Yến Chi An rất mềm, bởi vì sốt nhẹ mà có hơi khô, nhiệt độ hơi cao được truyền đến một cách rất chân thực, ngọt ngào hơn nhiều so với mong đợi, khiến Hứa Ngôn Chiêu không kiềm chế được ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run lên.
Như thể đang lo lắng về việc làm phiền người có vẻ buồn ngủ hơn sau khi uống thuốc, Hứa Ngôn Chiêu chỉ nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đó một chút rồi lui ra, rồi lại chạm vào -- rồi lại chạm vào lần nữa. Tuy nhiên, nụ hôn lướt qua này thay vì làm dịu đi cơn khát trong cổ họng, thì lại khiến lòng tham vô độ của hắn lan tràn không kiểm soát.
Chiếc lưỡi mềm mại linh hoạt cạy mở đôi môi và hàm răng không khép kín với nhau, thâm nhập vào khoang miệng nóng ẩm của anh, kiểm tra mọi ngóc ngách bên trong từng li từng tí một, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại yên tĩnh, vừa liếm vừa mút thật mạnh.
"Ưm, a......" Hô hấp của Yến Chi An không khỏi trở nên dồn dập, mi mắt mỏng khẽ run lên, tựa hồ muốn mở ra, nhưng lại không thể thành công.
Vì vậy động tác của Hứa Ngôn Chiêu càng trở nên suồng sã hơn, giống như muốn rút sạch không khí trong phổi, không biết thoả mãn mà chiếm lấy đoạt lấy, bàn tay vốn dĩ chỉ đang đỡ lấy cơ thể của Yến Chi An không biết từ khi nào đã dán lên người anh, luồn xuống lớp quần áo anh còn chưa cởi ra mà hơi mơ hồ xoa nắn.
-- Chỉ cần làm từng bước như vậy, cho dù sau khi Yến Chi An tỉnh táo lại muốn đổi ý, cũng sẽ không thể xem những gì mình nói lúc trước chỉ như là trò đùa trong lúc đầu óc không rõ ràng. Mà với tính cách của đối phương, dù có nhận ra được điều gì hay không thì anh cũng sẽ không đổ hết tất cả trách nhiệm lên người hắn trong tình huống này.
Mà bây giờ cho dù hắn có làm cái gì, đối phương cũng không có năng lực phản kháng.
Trái tim không thể kiểm soát được mà nhảy lên dữ dội, Hứa Ngôn Chiêu khuỵu gối tách chân Yến Chi An ra, chỉ cảm thấy niềm khao khát bấy lâu bị kìm nén trong lòng bộc phát hoàn toàn vào lúc này, thôi thúc hắn thực hiện hành động mà hắn đã tưởng tượng rất nhiều lần.
Nếu muốn hạ sốt nhanh hơn thì một trong những cách hữu hiệu nhất là đổ mồ hôi mà phải không?
Nói trong lòng cái cớ mà ngay cả bản thân mình cũng không tin được xong, Hứa Ngôn Chiêu vươn tay đặt vào lưng quần của Yến Chi An -- sau đó đột ngột đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng, vùi đầu dưới vòi nước đang mở. Một lúc sau, hắn mới vặn chốt, ngẩng đầu lên nhìn người trong gương.
Hắn rất chắc chắn, nếu lúc trước Yến Chi An không nói đồng ý hẹn hò với hắn, vừa rồi hắn nhất định sẽ tiếp tục làm tiếp, ngay cả khi không thể dồn hết trách nhiệm cho đối phương, hắn cũng sẽ dùng điều này như một biện pháp để ép buộc anh duy trì mối quan hệ đê hèn này.
-- Nhưng Yến Chi An đã đồng ý.
Hắn thậm chí còn sử dụng việc anh ngủ trên giường của mình mà không có bất kỳ sự đề phòng nào trước đó thành một trò đùa mơ hồ trong một số tình huống đặc biệt.
Hứa Ngôn Chiêu không dám phá đi sự tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng này, hắn không muốn nhìn thấy sự chán ghét và ghê tởm đối với bản thân trong đôi mắt đó sau khi hắn có được niềm hy vọng mà mình chưa từng nghĩ tới này.
Nếu đối phương nhận lời, hắn sẽ đóng tốt vai diễn -- là chàng trai nắng ấm, vui vẻ, không giấu được suy nghĩ, dễ dàng xấu hổ này.
Nhìn thật sâu người trong gương, Hứa Ngôn Chiêu đứng thẳng người, không thèm lau giọt nước trên mặt, hắn xoay người trở về phòng ngủ, đắp chăn bông đã bị mình làm lộn xộn trên giường cho Yến Chi An một lần nữa. Hắn đứng ở bên giường một lúc, cuối cùng vẫn không đành lòng đi sang phòng khác ngủ, cũng không dám cởi quần áo của mình và Yến Chi An, cứ như thế mặc quần áo chỉnh tề nằm xuống bên cạnh đối phương, cẩn thận ôm người vào lòng, ngửi mùi cam quýt không quá nồng trên cơ thể của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com