Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 164: Hồng Môn Yến (2)

Ước chừng 15 phút, đám Eiji rốt cục đến được không vực lam sắc. Cảm nhận đầu tiên về nơi này là linh khí rất đậm. Đồng thời áp bức thần thánh cũng nặng nề hơn.

Có lẽ xuất phát từ nguồn gốc lực lượng nên Eiji thấy không mấy thoải mái. Mà thôi, chút áp lực ấy còn chưa thể khiến hắn cau mày.

Cả không vực bày trí theo kiểu yến tiệc của vua chúa thời xưa. Có hơn ba mươi cái bàn được dọn sẵn rượu và thức ăn. Trong mười hai dãy bàn đầu tiên tay trái, đã sẵn một vài người ngồi. Nhìn sơ qua thì có một số gương mặt quen thuộc.

Tên đầu trọc, người đàn ông phổ thông và trích tiên. Còn có cả thằng nhóc Tiểu Húc.

Vừa nhìn thấy Eiji, Tiểu Húc vốn đang ăn bánh cũng buông đĩa chạy sang, mặt mày tươi rói :

-- Anh trai, ở đây.

Trần Minh bất lực thực sự, chỉ có thể cắn răng theo thằng em không biết sống chết này qua. Đến cả kẻ mù cũng nhìn thấy người đàn ông đó không bình thường, chỉ có thằng em hắn là không thấy.

-- Anh trai, có đói không?

Tiểu Húc thành công tiếp cận Eiji, không quên lườm lườm Triều Viêm. Còn Guren thì cố ý đứng cản tầm nhìn để Tiểu Viêm không nhìn thấy. Nếu thấy thì chắc chắn lại chạy tới tranh sủng.

Đám người Eiji vô thức trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Tựa như là thiên địch của nhau từ kiếp trước, ánh mắt Linh Nhi va chạm xẹt lửa giữa không gian. Thậm chí nhìn rõ từng tia xà điện vờn quanh hai người, chỉ đợi hiệu lệnh là khai chiến.

" Lòng dạ đàn bà thật đáng sợ. "

Thâm tâm Eiji cảm thán.

Ngoại trừ Linh Nhi ra thì còn một mỹ nữ không hề kém cạnh. Không chú ý đến Chúc Thanh, người Tống Tử Nguyệt đang nhìn là Nhục Chân. Nếu hai người kia là yêu tinh đầy mị hoặc thì Tử Nguyệt và Nhục Chân là hai đốm lửa tranh nhau cháy. Nóng đến chết người.

Không tính tu vi, chỉ riêng ngoại hình thôi thì họ ngang tài ngang sức. Nếu mà đánh thật thì chắc đám Linh Nhi hơi thua thiệt. Vì hai người kia... Đều là Bán Thần.

Còn có Thiên Diệc đang dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn Guren. Mà Guren sau khi xác định người kia cũng là Bán Thần giống mình thì ngoảnh mặt đi, dán mắt lên người Tiểu Viêm của hắn.

Không cần biết ngươi là thứ gì, Tiểu Viêm của ta là trên hết.

Thiên Diệc chút nữa đã đánh người, mặt lạnh hơn vài phần.

Bạch Hằng cười đến vui vẻ :

-- Hắn đang nghĩ ngươi khinh thường hắn.

Đáp lại, Guren hờ hững :

-- Không phải hắn nghĩ, ta chính là đang khinh thường hắn.

-- Cùng một cấp, ngươi không cho người ta chút trọng lượng nào sao?

Guren cũng thành thật gật đầu:

-- Trong cùng một cảnh giới, ta là vô địch.

Bạch Hằng ngậm mỏ không muốn bàn thêm chút nào nữa. Cái sự tự tin chết tiệt này thật khiến người ta chướng mắt. Nếu lát nữa có tỷ thí bàn luận thì huynh đài hãy thay ta đập cái tên Guren này một trận, ta sẽ cảm ơn ngươi chân thành.

Thế là Thiên Diệc khi không trở thành niềm hy vọng của Bạch đại ca. Hắn bị ánh mắt mà Bạch đại ca cho là " trìu mến " nhìn trúng, bất chợt ớn lạnh. Thiên Diệc chạm phải ánh mắt Bạch Hằng, tự nhiên hốt hoảng .

"Chỉ là Hỗn Nguyên?! Nhưng cái áp lực gì thế này? "

Ngoài Tiểu Húc ra thì không ai chú ý đến Eiji, tựa như không nhìn thấy. Nhưng ở một nơi khác, có người đang chăm chú vào nhất cử nhất động của hắn, lấy đó làm trò giải trí tiêu khiển. 

Thông qua quả cầu pha lê, gã có thể tường tận nhìn thấy những người ở buổi yến tiệc. 7 người trong một căn phòng tối, dán mắt vào pha lê cầu.

Một cô bé học sinh cấp 3 tay cầm một đĩa thịt " tươi " ngồi trên đùi gã đàn ông to lớn. Vừa để gã thò tay vào áo bóp lấy bộ ngực mềm vừa nhâm nhi thịt trong đĩa.

Những tên đàn ông khác cũng vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ của người phụ nữ đang chôn đầu vào hạ thân. Tiếng nhóp nhép, tiếng rên rỉ dâm dục trộn vào hơi thở tanh tưởi khiến căn phòng trở nên thật ghê tởm.

Duy chỉ có một kẻ ngồi trên chiếc ghế cao nhất là đang mân mê bông tường vi đỏ kẹp giữa kẻ tay, gác chân lên ngực một cô gái loã thể nằm ngửa dưới đất. Thỉnh thoảng vì vài biểu cảm trên mặt Eiji mà trở nên hào hứng, phấn khích chà đạp cô gái kia không thương tiếc.

-- Oa, cậu Hino thật đáng yêu!

Gã vừa reo lên khi thấy Eiji ngậm một viên kẹo hồ lô rồi dùng lưỡi liếm đi nước đường vô tình dính trên môi. Gã cũng thè lưỡi liếm môi mình rồi liếm lên cánh tường vi trong tay.

" Nếu là môi cậu ấy thì sẽ thế nào nhỉ?"

Càng nghĩ, gã càng không nén nổi kích động muốn cướp đoạt đi từng tấc vị ngọt trong miệng Eiji, đem người ấy trở thành của mình, rồi gã sẽ điên cuồng chiếm hữu đến khi nào cậu ấy khóc lóc cầu xin nhẹ lại.

Chết tiệt! Sao lại thế này? Đây là lần đầu tiên trong đời gã ham muốn một người đến độ mất kiểm soát.

Gã nốc một ngụm rượu ,vỗ mạnh vào đầu, dùng đau đớn khiến mình thanh tỉnh. Nhưng kết quả lại chỉ khiến cho hình ảnh Eiji trong đại não trở nên rõ ràng hơn.

Gã muốn, muốn xé toạc đi lớp mặt nạ đó, muốn nhìn thấy đôi mắt lưu ly tím ngậm đầy nước. Gã  muốn thúc mạnh, muốn nghe thấy thanh âm vụn vặt phát ra từ cổ họng cậu ấy, rồi gã sẽ nuốt lấy những lời rên rỉ vô nghĩa đó khi quấn lấy cái lưỡi mềm, để chính cậu ấy cảm nhận được thống khổ khi khiến gã trở nên tồi tệ như lúc này.

Cái thứ cự vật giữa hai chân đã từ lúc nào trở nên to lớn và cứng rắn, cũng nóng đến độ ép gã phải mở phăng khoá quần giải phóng. Hai mắt người phụ nữ dưới chân rõ ràng đã sáng lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt thiên thần của gã đàn ông đến chảy nước dãi.

Gã nhếch mép cười, ngón tay ngoắc ngoắc ra hiệu ả bò đến. Nơi khuôn miệng ấm nóng bị lấp đầy bởi con quái vật còn nóng hơn. Nó cứng rắn đâm tận sâu cổ họng làm ả suýt ói mấy lần. Nhưng cứ mỗi lần như thế, gã lại hung hăng nắm tóc, ấn đầu ả sâu vào.

Trong não gã cứ mãi hiện lên hình ảnh của cậu ấy. Đến mức gã nhìn ả đàn bà dưới thân cũng trở thành khuôn mặt tội nghiệp của cậu ấy. Cậu ấy đang thống khổ vì mình, cậu ấy đang cố nuốt con quái vật của mình. Cậu ấy đang nhìn mình... Cậu Hino...

Ả đàn bà sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược cố kéo căng mồm để chịu đựng mỗi cú thúc uy lực của gã đàn ông. Cái thứ đó đã vào sâu tận cổ họng làm nó rách toạc. Nhưng mà sao ả lại không biết đau đớn mà còn trở nên khoái cảm hơn bao giờ hết. Mọi dây thần kinh trên người đều nói với ả rằng nó đang cực kỳ hưng phấn.

Nếu là người đàn ông đó, thì có phải cũng sẽ sung sướng như thế này không? Ả liếc mắt nhìn pha lê cầu, nơi diện mạo phong trần của Eiji hiện lên không một góc chết. Những người đàn ông mạnh mẽ chỉ có thể thuộc về ả.

Chủ nhân Lưu Gia Viện đang phát tiết trên người ả, rồi sẽ đến người đàn ông tên Hino đó. Thêm một thời gian nữa, ả có thể dựa vào hai người đàn ông xuất sắc nhất để đạp lên mặt con nhỏ Thủy Linh Nhi.

Tương lai đầy màu hồng vẽ lên trong đầu Ngô Xảo Xảo. Giữa căn phòng tối om, chỉ còn le lói ánh sáng mờ ảo từ pha lê cầu.

Tách!

Rồi trong cơn say tình, hình ảnh gương mặt Eiji bỗng dưng vỡ tan thành nhiều mảnh. Pha lê cầu xuất hiện vết nứt rồi lan rộng như mạng nhện, cuối cùng làm quả cầu vỡ thành mảnh vụn.

Gã bất ngờ rồi đẩy mạnh ả đàn bà dưới thân ra. Trơ mắt nhìn " cậu Hino" biến mất. Gã như một thằng điên lao tới hốt mấy mảnh pha lê đã tối om ôm vào ngực bật khóc nức nở.

Ngô Xảo Xảo như con búp bê bị vứt bỏ, ngơ ngác nhìn gã đàn ông vừa nãy còn tựa ác quỷ nhưng bây giờ khóc như một đứa trẻ.

Đứa trẻ mặt đầy nước mắt ôm mảnh pha lê vỡ, để chúng cắt bàn tay đầy máu, như một u linh không ngừng lẩm bẩm :

" Cậu Hino, cậu ở đâu? Đừng bỏ ta."

Xà Vương bước xuống, bế người đàn ông đặt lên ghế, đạp Ngô Xảo Xảo sang một bên.

-- Cút ra.

Gã đàn ông có gương mặt thiên thần ngơ ngác như con nai vàng lạc giữa cánh rừng lá rụng vàng ươm, miệng lặp đi lặp lại cái tên Hino như một chấp niệm.

Đám thuộc hạ cũng không dám có hành động gì, lặng lẽ rút ra ngoài. Cả Ngô Xảo Xảo cũng bị Đề Mặc nắm đầu lôi đi. Từ trên cao nhìn xuống, Xà Vương nghiến răng nghiến lợi siết chặt hai tay, ánh mắt tiếc rèn không thành thép.

" Thằng điên "

_____

Viết xong chương này thấy tội Eiji thật 😂, bị hai má biến thái nhớ thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com