Chương 3: Rung động bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt
Trích dẫn:
“ Gần nhau một chút thôi...là đủ khiến anh mất kiểm soát ”
Buổi xế chiều tại phòng riêng của Lục Thừa Thiên tại biệt thự nhà họ Lục.
Đi học về thì Tạ Nguyệt liền chạy qua nhà họ Lục, lên phòng riêng của Lục Thừa Thiên để mà giải quyết một số bài tập mà cậu không thể tìm ra đáp án.
Tạ Nguyệt ngồi gọn gàng bên cạnh Lục Thừa Thiên. Bàn gỗ dài đặt sát cửa kính lớn, ánh nắng nhẹ hắt vào khiến không gian trầm ấm và riêng tư đến lạ. Không khí gần như yên tĩnh tuyệt đối – chỉ có tiếng lật sách và gõ bàn phím.
“ Đề tài này hơi khó ha? ” – cậu nghiêng đầu, ngón tay lướt nhẹ qua trang tài liệu.
“ Không hẳn. Nếu phân tích từ hành vi phòng vệ trong tâm lý thì sẽ dễ triển khai hơn. ” – hắn đáp, giọng trầm thấp, ánh mắt không rời khỏi màn hình laptop.
Cậu hơi rướn người nhìn sang, mái tóc nâu đỏ rủ xuống vai hắn.
“ Anh giỏi thật đấy. Có cảm giác anh đã đọc hết cả thư viện EV này rồi. ”
“ Không hẳn. Chỉ là có người ngồi cạnh khiến anh tập trung hơn. ” – hắn mỉm cười nghiêng đầu nhìn cậu.
Khoảng cách lúc này chỉ vừa đủ để nghe thấy nhịp thở nhau.
Cậu quay đi, khẽ hắng giọng, cố trấn tĩnh tim mình:
“ Anh nói kiểu đó dễ khiến người ta hiểu lầm lắm.”
“ Vậy em có muốn hiểu rõ hơn không?” – hắn nói, tay vẫn gõ, nhưng giọng nhỏ hơn.
Tim cậu đập hụt một nhịp.
“ E–Em...không ” – mặt cậu có chút đỏ, ánh mắt hướng về phía khác để tránh ánh nhìn từ hắn.
Hắn nhìn hành động có hơi lảng tránh của cậu liền cười mỉm, trong đầu liền nổi lên suy nghĩ:
*Mèo nhỏ ngại rồi*
__________
Tối cùng ngày, nhà họ Tạ
Cậu ngồi trước gương, lau mặt sau khi tắm xong. Vẫn như thói quen, cậu mặc chiếc áo phông rộng và quần short ngắn ngang mông, tóc còn ẩm nước.
Cửa phòng khẽ mở. Là chị gái – Tạ Yên Nhã.
“ Ê nhóc, mai có định ra tiệm không? Chị có khách muốn tư vấn xăm hình theo phong cách Nhật cổ ”
“ Ừ, mai em đi với chị. Học nhóm lùi lại cũng được ” – cậu nói, tay chống cầm
Tạ Yên Nhã liếc nhìn qua gương, mỉm cười:
“ Cẩn thận đấy. Mắt em nhìn người khác, nhưng trong gương lại toàn thấy hình ảnh của hai thằng bé họ Lục đó ”
Cậu cười nhạt, vờ như không nghe thấy nhưng tim lại đập loạn nhịp khi vừa nghe tới hai tên họ Lục kia rồi
__________
Tối muộn – biệt thự nhà họ Lục.
Lục Thừa Kỳ ngồi một mình trong phòng tập boxing ngầm dưới tầng hầm. Âm thanh duy nhất là tiếng đấm vào bao cát – mạnh, dứt khoát, như mang theo tức giận âm ỉ.
“ Đi chung, ngồi chung, cười đùa, học cùng ngành...Mẹ kiếp! ” – ánh mắt y tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com