Chương 31. (2)
04/06/2021
Tác giả: Ngụy Tùng Lương
Biên tập: Lục Quy
_______________________
Mỗi khi có tiết, Tiêu Cát cơ hồ đều có thể thấy Chiêm Dữ, nhìn cậu mang tạp dề hoa không nói tiếng nào. Anh bị người này làm cho phiền lòng nhưng không thể làm gì, chỉ có thể từng lần từng lần nhắc nhở bản thân không được để ý đến cậu.
Tháng ba, khí hậu ấm áp xua tan đi sự lạnh lẽo của mùa đông, sáng tối chênh lệch nhiệt độ lớn khiến nhiều người dễ sinh bệnh. Nhà đã bán, phòng mới chưa tìm được, anh hiện tại ở tại khách sạn. Trong khách sạn có nhiều người, Tiêu Cát bất hạnh trúng chiêu, bị lây cảm mạo, đi bệnh viện khám mang thuốc về.
Uống thuốc xong anh ở trong phòng mơ mơ màng màng thiếp đi.
Khi anh tỉnh lại đã là ngày hôm sau, điện thoại vẫn luôn vang, anh cau mày, híp mắt lục lọi di động.
Sau khi tìm được, anh liếc nhìn, là nhân sự gọi tới.
Rất nhiều thông báo cuộc gọi nhỡ, Tiêu Cát mặt chôn ở trong gối, âm thanh khàn khàn uể oải, "A lô..."
"Ông chủ, cuối cùng anh cũng nhận điện thoại, ngày hôm qua anh không có tới, bọn tôi gọi suốt mà không có ai trả lời, tất cả mọi người đều bị hù chết, tưởng anh xảy ra vấn đề rồi."
Tiêu Cát ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Tôi không sao, chỉ là bị cảm nhẹ, đã uống thuốc rồi, hiện tại rất tốt."
"Ông chủ, anh đang ở khách sạn hả?"
"Ừm."
"Ở khách sạn nào, định vị cho bọn tôi đi, mọi người vẫn không yên lòng về anh."
Tiêu Cát bất đắc dĩ, kéo chăn chầm chậm ngồi lên, anh cười khổ nói: "Tôi thật sự không có việc gì!"
Ngay tại lúc này, cửa phòng vang lên tiếng chuông.
Tiêu Cát ngẩn người, nói đùa với người đầu dây bên kia: "Có người nhấn chuông cửa, không phải là mọi người đi, tôi đây định vị vẫn còn chưa phát đây."
"Không phải chúng tôi đâu."
"Vậy tôi đi mở cửa trước." Tiêu Cát cúp điện thoại, xuống giường loạng choạng đi tới cửa.
Vừa mở cửa ra liền thấy nhân viên khách sạn. Anh nhíu mày hỏi: "Có việc gì vậy?"
Giám đốc khách sạn nhìn thấy anh không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người chỉ sang người sau lưng, "Tiên sinh, vị tiên sinh này nói cậu ấy là bạn của ngài, nhờ chúng tôi hỏi xem ở đây có ai là Tiêu Cát tiên sinh không, cậu ấy nói có thể bị bệnh, chúng tôi cùng đến xem sao."
Giám đốc khách sạn nói tương đối hàm súc, mà Tiêu Cát cũng có thể tưởng tượng tình cảnh lúc ấy.
Tiêu Cát dựa vào cửa, hướng giám đốc cười cười, "Tôi không sao, cũng có chút cảm vặt, uống thuốc đã ngủ. Cậu ấy là bạn tôi, không liên lạc được liền cho rằng tôi xảy ra vấn đề rồi."
Giám đốc thở ra một hơi, "Ngài không có chuyện gì là tốt rồi."
Nhân viên khách sạn lần lượt rời đi, ở cửa chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hành lang rất yên tĩnh, thảm trải sàn màu đỏ, đèn hành lang màu vàng, như thủy tinh tản mạn phân bố, chiếu lên mặt đặc biệt đẹp.
Tiêu Cát nhìn chằm chằm Chiêm Dữ, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao cậu biết tôi ở đây?"
Tiêu Cát chưa nghe được câu trả lời đã bị một thân thể đập lại, Chiêm Dữ từ trước người anh ngã xuống.
Tiêu Cát hoảng hốt, quỳ trên mặt đất cầm lấy cánh tay Chiêm Dữ, hỏi cậu làm sao vậy?
Chiêm Dữ giật giật, nằm thẳng cẳng dưới sàn, ngửa mặt lên.
Tiêu Cát sững sờ, chỉ thấy cậu mở to mắt, không chớp một cái, ấp a ấp úng nói: "Quá mệt mỏi."
"Cái gì?"
"Trường học nói anh hiện giờ ở trong khách sạn, tôi tìm khách sạn xung quanh đây xem sao."
Tiêu Cát bán quỳ trước mặt cậu, sửng sốt, không dám tin nói: "Cậu đi tìm từng khách sạn tới?"
Chiêm Dữ giơ tay lên, hai tay che mặt, thân thể chậm rãi cuộn mình, hậu tri hậu giác nói: "Làm như vậy có chút ngu ngốc, nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ được cách này."
Tiêu Cát không biết nên nói gì, trầm mặc một lúc lâu. Chiêm Dữ tự bò dậy, bước đi có chút loạng choạng. Tiêu Cát liền đứng dậy theo, hỏi cậu: "Cậu đi đâu vậy?"
"Tôi chưa khoá xe đạp vừa mượn." Chiêm Dữ dừng một chút rồi đi đến chỗ Tiêu Cát, đứng lại ôm lấy anh một hồi.
Tim Tiêu Cát đập nhanh hơn bình thường, chỉ nghe được thanh âm mỏi mệt của Chiêm Dữ, cậu nói: "Anh không có chuyện gì là tốt rồi!"
.
.
Sau khi khỏi bệnh Tiêu Cát liền đến trường, hôm nay anh tâm tình không tệ, thay xong quần áo từ phòng thay đồ đi ra, đi ngang qua quầy lễ tân, lúc ẩn lúc hiện hát lên.
Lễ tân gọi anh lại, cười hỏi: "Ông chủ, anh khoẻ rồi hả?"
"Khoẻ rồi." Tiêu Cát nói.
Lễ tân đem danh sách học viên đưa cho Tiêu Cát, anh nhìn lướt qua, thuận miệng hỏi: "Vương Đại Bảo đâu?"
"Đại Bảo đồng học xin nghỉ, hình như là có việc, nghỉ ba tháng."
"Ba tháng?" Tiêu Cát sửng sốt.
Anh yên tĩnh đi tới phòng học, tâm tình vui vẻ vừa rồi không còn nữa. Tiêu Cát thở dài một hơi.
Dạy học xong, anh trở lại phòng thay đồ, ngồi trên ghế dài một hồi, đứng lên, mở tủ ra thay quần áo.
Mặc quần áo tử tế, Tiêu Cát đóng lại cửa tủ, dựa vào cửa tủ xem điện thoại di động.
Không có cuộc gọi nhỡ, Tiêu Cát quét mắt nhìn, một dãy số mà anh đã sớm nhớ kỹ hiện lên màn hình.
Anh đã xoá tên, bây giờ chỉ còn là một dãy số không tên, có chút ám muội.
.
.
Ngón tay vuốt màn hình, cậu nhìn tin nhắn, khoé miệng chậm rãi câu lên.
Trong phòng chờ máy bay, Du Tạp buồn bực nhìn Chiêm Dữ, đến gần hỏi: "Chiêm ca, em thấy anh sửa tin nhắn nãy giờ rồi, đang cùng ai nhắn tin vậy?'
Chiêm Dữ cầm di động, xốc lên mắt thấy hắn. Ưu Ưu ở bên cạnh cười nói: "Đây là yêu đi."
Du Tạp giật nảy cả mình, không khỏi kêu sợ hãi, "Yêu?"
Đoàn đội dồn dập nhìn về phía Chiêm Dữ, Chiêm Dữ tay trái đánh chữ, tin nhắn còn chưa viết xong đã bị mọi người nhìn chăm chú, cậu kéo vành mũ xuống, quay lưng lại tiếp tục sửa tin nhắn.
"Tiêu lão sư, anh hết cảm chưa? Ngày đó tôi đến, kỳ thực có việc muốn nói với anh. Đến mùa giải mới, tôi phải đi thi đấu ở quận Will, mấy tháng tới không có cách nào tham gia tiết học của anh, thật xin lỗi."
Lúc Du Tạp đang ồn ào nói chuyện cậu liền gửi đi, móng tay gõ nhẹ màn hình, rất ít khi Chiêm Dữ lo lắng như vậy.
Chờ giây lát, cậu thấy hai chữ đã xem, khoé miệng hơi mím.
Nhận được là một chuỗi dấu hai chấm, sau đó Tiêu Cát gửi đến bốn chữ, "Thi đấu trên hết."
Lục Quy: Tưởng ngược lắm ai dè=)))))
May quá mị thích ngọt hehe
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com