Chương 36. (2)
Ngày 8/7/2021
Cậu đứng bên ngoài rất lâu, một thân lạnh lẽo đứng trước cửa một lúc, cuống cùng không có đi vào, quay người đi.
Tiêu Cát cúp điện thoại, liền dựa vào ở trên ghế sa lon ngẩn người.
Anh nghĩ tới chính mình khi còn bé, cha mẹ mắt lạnh nhìn mình, tình cờ anh nghe được, sau lưng bọn họ thảo luận thân thể của anh.
"Chính là cái tiểu quái vật."
"Còn phải sinh thêm một đứa."
"Em thật không thích nó, không biết cách ở chung với nó như thế nào, nó đến tốt cùng là trai hay gái?"
Đã đến tuổi hiểu chuyện, anh kéo cửa ra liền đóng lại, tại một góc âm u, đến khóc cũng không dám lớn tiếng.
Sau đó, cha mẹ tuy vẫn muốn sinh thêm một đứa cuối cùng cũng không thể mang thai.
Tình cảnh của Tiêu Cát từ từ cải thiện, mẹ Tiêu nguyện ý đi tìm hiểu anh, cha Tiêu dò hỏi anh muốn làm cái gì. Bọn họ đối với anh cũng rất tốt, cho tiền để anh xuất ngoại làm những gì anh muốn. Lúc anh kết hôn, cha mẹ cũng đến chúc phúc.
Có thể là cơn ác mộng khi còn bé thành bóng ma trong lòng, anh vẫn không quên được.
Tiêu Cát co rúc ở trong ghế sô pha, thân thể mệt mỏi, cả người bủn rủn. Anh rất không thoải mái, hiện tại không chỉ là bởi vì sinh lý, mà còn vì tâm lý.
Anh cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, tay đè lên bụng, một luồng cảm giác buồn nôn liền dâng lên trên. Tiêu Cát bưng cổ họng của chính mình, lảo đảo hướng trong phòng vệ sinh chạy. Anh nằm nhoài trên bồn cầu, vốn là không ăn cái gì, nôn ra tất cả đều là nước đắng.
Tiêu Cát nhắm hai mắt, nước mắt nước mũi đều chảy ra. Anh chậm rì rì ngồi dậy, đi tới trước bồn rửa tay, rửa mặt, nhìn chính mìn tiều tụy chật vật trong gương, bi ai mà nở nụ cười.
Anh vẫn là tự ti, không dám tưởng tượng, trong thân thể của mình dĩ nhiên còn có thể dựng dục một sinh mệnh, là một tiểu quái vật giống như anh sao?
Tiêu Cát từ trong phòng tắm đi ra, chuông cửa liền vang lên. Anh bụm mặt kéo bước chân đi mở cửa, kéo cửa ra rũ mắt cố ý không nhìn tới người đứng ngoài cửa, nghiêng người sang thấp giọng nói: "Chiêm Dữ, tôi..."
Lời của anh còn chưa dứt đối phương đã tiến đến trước mặt, một người trắng gầu, xương gò má bất ngờ nổi lên, một luồng mùi nước hoa xông vào trong mũi. Tiêu Cát sửng sốt một chút, nhấc lên mí mắt lên nhìn.
Lâm Sâm nhếch môi hướng anh cười cười, "Chào anh, tôi đến tìm Chiêm Dữ, nó ở đâu vậy?"
Đối phương nói tiếng phổ thông tốt từng tới phân, Tiêu Cát há miệng, âm thanh khàn khàn, "Cậu ấy đi ra ngoài rồi."
"Làm sao vậy? Sao anh lại có biểu cảm này? Các anh cãi nhau sao?" Lâm Sâm lấy ngón tay chọt chọt mặt Tiêu Cát, "Nó bắt nạt anh?"
Tiêu Cát lùi về sau, rúc vai lắc đầu, "Không, là tôi bắt nạt cậu ấy."
Tiêu Cát nói như vậy, Lâm Sâm ngẩn ngơ, tiếp thân thủ kéo cánh tay Tiêu Cát lại, "Đừng ngốc ở trong phòng, đi chơi cùng tôi đi."
Còn chưa chờ Tiêu Cát trả lời, Lâm Sâm đã kéo anh đi ra ngoài. Tiêu Cát kêu sợ hãi, "Tôi còn chưa lấy thẻ phòng."
"Không sao, nếu không thì khỏi cần về ngủ."
"Không, ngày mai tôi phải về nước."
"Về nước? Các anh thật sự cãi nhau nha?" Lâm Sâm tò mò trừng mắt nhìn.
Tiêu Cát lắc đầu, Lâm Sâm thở dài, mở ra thang máy đi vào, sau đó liền hướng Tiêu Cát vẫy vẫy tay.
Tiêu Cát hướng hai bên nhìn một chút, hành lang trống trải, anh ngay cả thẻ phòng cũng không lấy, không thể làm gì khác hơn là cùng Lâm Sâm đi vào cùng thang máy.
Sau khi Tiêu Cát đi vào, Lâm Sâm cùng anh nói vài câu, như mở máy hát ra, đề tài vây quanh Chiêm Dữ, càng nói càng nhiều.
"Chiêm Dữ không nhiều lời, khi còn bé chúng ta đưa em ấy về, nó cũng có chút tự bế, ai cũng không nói chuyện, qua hai năm mới xem như nói nhiều hơn."
Tiêu Cát hơi kinh ngạc, Lâm Sâm còn nói: "Tôi đây tiếng phổ thông cũng là theo chân thầy dạy quốc ngữ của Chiêm Dữ học.
"Không trách, tiếng phổ thông của cậu rất tốt."
"Vẫn được đi, so với Chiêm Dữ phải tốt."
Tiêu Cát nở nụ cười, bọn họ từ thang máy đi ra, Lâm Sâm chỉ vào sòng bạc, "Có đi hay không? Tâm tình không tốt liền đi đánh cược một lần."
"Có thể trên người tôi không mang tiền."
"Không có chuyện gì, tôi cho anh mượn, có gì thì đòi nợ Chiêm Dữ." Lâm Sâm nói xong liền túm Tiêu Cát đi đổi thẻ.
Lần đầu tiên Tiêu Cát tới chỗ như thế này, bị trang thiết bị bên trong làm hoa mắt, đi theo phía sau Lâm Sâm chơi vài bàn, nhìn Lâm Sâm thua hết, trong lòng anh càng cảm thấy rất sảng khoái, như là đem quần áo trên người ném hết đi.
Chơi một vòng, Lâm Sâm hỏi anh có khát hay không? Bên tai âm nhạc ầm ầm vang, Tiêu Cát liếm môi khô khốc, anh nói khát.
Lâm Sâm tay cầm một ly rượu đuôi gà, bỏ thêm một cục đá rồi đưa cho anh.
Tiêu Cát hai tay tiếp nhận, cười nói câu cảm ơn. Anh cúi đầu, thời điểm đôi môi muốn đụng tới miệng ly, ly rượu trong tay đột nhiên bị lấy xuống, trực tiếp bị đổi thành một hộp sữa bò.
Tiêu Cát ngây người, quay đầu nhìn lại.
Mặt Chiêm Dữ tại ánh đèn màu đỏ, cậu cầm ly rượu kia, ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch.
Lâm Sâm ở đầu kia nói: "Tôi gọi điện cho Chiêm Dữ, không nghĩ tới nó đến nhanh như vậy."
Tiêu Cát ngơ ngác sững sờ, một câu cũng không nói ra được.
Bàn tay anh bị người kia dắt, Tiêu Cát loạng choà loạng choạng đứng lên. Âm thanh Chiêm Dữ ở phía sau, trầm thấp nặng nề như vào đông dông tố. Tim Tiêu Cát chìm chìm nổi nổi, nghe Chiêm Dữ nói: "Ca, anh ấy không thể uống rượu, ngày mai còn phải lên máy bay, em dẫn anh ấy trở về."
Nói xong, nhẹ nhàng kéo một cái, tim Tiêu Cát như bay lên, bay đến ngoài không gian.
Lục Quy: Trong hẻm của mị có nhà ko biết là f0 hay f1, vừa mới lấy mẫu xong, mọi người ở nhà nhớ cẩn thận nha!
P/s: Thấy lỗi chính tả thì cho mị một chấm nha, nếu rảnh thì ghi lỗi ra luôn rồi mị tự sửa 😁😁😁
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com