Chương 41. (1)
Ngày 15/07/2021
Cùng Chiêm Dữ lên lầu, thang máy từng tầng từng tầng hướng lên trên, Tiêu Cát cảm thấy có chút ngộp, thở hổn hển hai cái. Chiêm Dữ cúi đầu nhìn anh, nhăn chặt mày lại.
"Anh có khỏe không?"
Tiêu Cát lắc lắc đầu, hướng về phía cậu cười nhẹ, "Anh không sao, chỉ là có chút ngộp."
Chiêm Dữ giơ tay, ngón tay đụng lên khuôn mặt tái nhợt của anh.
Cửa thang máy mở ra, Chiêm Dữ nắm tay Tiêu Cát đi ra ngoài, ấn xuống mật mã quen thuộc, cửa mở ra, mở đèn rồi đi vào bên trong liền nhìn thấy một đống hộp giấy.
Chiêm Dữ ngẩn người, quay đầu lại nhìn Tiêu Cát, thấp giọng nói: "Lâu rồi không về nên nhiều đồ chuyển phát nhanh, sau khi em về bận quá nên quên lau dọn.
Lời này nếu như bị Du Tạp nghe, sợ là muốn cười đến rụng răng.
Cậu bận, nhưng là bận ngủ.
Chiêm Dữ dùng chân đá văng ra một con đường, dẫn Tiêu Cát đến ghế sa lông.
Trên khay trà màu đen để gạt tàn thuốc, mà bên trong đều là tàn thuốc lá, Tiêu Cát liếc mắt nhìn, Chiêm Dữ liền tiến lên đem cái gạt tàn lấy đi.
Cậu đi tới nhà bếp định đổ đi, mở nước vốn muốn rửa sạch nhưng nghĩ đến cái gì liền liền "Ầm" một tiếng, ném gạt tàn vào trong thùng rác.
Cậu mở ra tủ lạnh, bên trong không có thứ gì.
Lần trước nấu nước xong quên không rửa giờ bên trong kết đầy một tầng rêu, Chiêm Dữ mím môi đi khỏi nhà bếp, ngồi xổm trước mặt Tiêu Cát, nhìn thẳng có thể thấy bụng của anh.
"Làm sao vậy?" Tiêu Cát hỏi cậu.
Chiêm Dữ hơi giương mắt, tầm mắt không quá cam lòng dời đi, cậu nói: "Anh đói không? Trong nhà không có thứ gì, chúng ta gọi thức ăn ngoài được không?"
Tiêu Cát gật đầu đáp ứng, anh thật sự đói bụng, hai tháng nay khẩu vị so với trước đây tốt hơn rất nhiều.
Chiêm Dữ lấy điện thoại ra, tư thế ngồi xổm biến thành ngồi, dựa vào bên chân Tiêu Cát, mở app đặt đồ ăn hỏi: "Anh muốn ăn gì?"
Tiêu Cát suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Muốn ăn miến chua cay."
Chiêm Dữ sững sờ, "Anh có thể ăn chay sao?"
"Kỳ thực... Một chút cay cũng không liên quan." Tiêu Cát cúi đầu nhìn màn hình điện thoại cậu, chỉ vào một cửa tiệm nói: "Miến chua cay của tiệm này ăn rất ngon, anh thường hay ăn ở quán này."
Chiêm Dữ mở ra cửa tiệm kia, âm thanh nhỏ đi, rầu rĩ nói: "Em còn tưởng rằng anh không thể ăn cay."
"Là không thể ăn, loại kia vị cay khô khốc nên anh không thích, còn món này chua chua cay cay ăn rất ngon." Tiêu Cát nói như vậy liền có chút ngại ngùng, anh né tránh ánh mắt của Chiêm Dữ, lùi về sau ghế sô pha, nhẹ giọng nói: "Thật giống như sau khi có đứa bé, khẩu vị của anh liền thay đổi một chút."
Chiêm Dữ hơi há mồm, biểu tình có chút ngốc. Cúi đầu xem điện thoại di động, lướt màn hình, không đến vài giây liền ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bụng Tiêu Cát, nhìn hai giây cúi đầu, sau đó liền ngẩng đầu, lặp lại mười mấy lần, nhìn một lần lại một lần.
Cuối cùng Tiêu Cát không nhịn được hỏi cậu, "Em chọn món gì?"
Chiêm Dữ lúc này mới hoàn hồn, "Còn chưa có chọn, anh chờ em một chút nha."
Tiêu Cát chọn một phần miến chua cay, còn cố ý kêu Chiêm Dữ ghi chú cho nhiều đậu đũa chua một chút. Chiêm Dữ nhìn hai chữ "nhiều chút" này liền cảm thấy ê răng. Còn cậu chọn một phần xúp thật cẩm cay.
Chọn xong thức ăn ngoài, Chiêm Dữ gọi điện thoại cho shipper, kêu đối phương giúp cậu mua mấy bình nước ở cửa hàng dưới tiểu khu. Cậu hỏi Tiêu Cát muốn uống gì, anh liền trả lời: "Muốn uống sữa bò mà ban ngày em mua cho anh."
Chiêm Dữ ho khan một tiếng.
Gọi xong, Chiêm Dữ đem điện thoại di động ném ở một bên.
Tiêu Cát đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng cào lên cằm Chiêm Dữ.
Chiêm Dữ nhìn về phía anh, tầm mắt không tự chủ được buông xuống, liền nghe đến Tiêu Cát nói: "Muốn nhìn nó một chút không?"
Chiêm Dữ ngây người, kinh ngạc mà nhìn anh, như là choáng váng.
Tiêu Cát ngồi ở trên ghế sa lông, hai chân khép lại. Quần áo rất rộng rãi, vải vóc mềm mại nhạt màu khiến người ta nhìn rất thoải mái. Ngón tay của anh ôm lấy vạt áo từ từ kéo lên trên.
Bụng trắng như tuyết bại lộ dưới ánh đèn, Chiêm Dữ ngừng thở, không dám làm một cử động nhỏ nào.
"Sáu tháng nhưng nhìn cũng không lớn lắm." Tiêu Cát giả vờ trấn định, vành tai đỏ chót.
Chiêm Dữ theo dõi cái bụng ngô lên kia, giơ tay lên, ngón tay lạnh lẽo xẹt qua da dẻ Tiêu Cát.
Tiêu Cát nghe cậu nói: "Thật thần kỳ."
Tiêu Cát âm thanh khô khốc, hô hấp rất nhẹ, anh nhẹ giọng hỏi: "Ngoại trừ thần kỳ còn gì nữa?"
Chiêm Dữ nhìn anh, mí mắt nhăn nheo tựa hồ cũng biến sâu đậm, cậu nói: "Rất đẹp." Nói, cậu chậm rãi hướng phía trước, hai tay chống lên hai bên đùi Tiêu Cát, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, thân thể hướng về phía trước, cúi đầu, độ con êm dịu như trứng gà lột xác, chóp mũi cọ qua làn da trắng nhẵn nhụi, Tiêu Cát không khỏi hít một hơi.
Chiêm Dữ hôn lên cái bụng hơi gồ lên của anh, dục vọng tham lam như một kẻ đào vàng. Cậu hé miệng, nụ hôn ướt át tràn đầy dục vọng chiếm hữu, liên tiếp không ngừng chạm lên bụng Tiêu Cát.
Tiêu Cát phát ra tiếng thở dốc yếu ớt cùng rên rỉ nhỏ vụn, thân thể trốn về phía sau, anh gọi tên Chiêm Dữ, nhỏ giọng nghẹn ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com