Chương 43
Ngày 20/07/2021
Tác giả: Ngụy Tùng Lương
Editor: Lục Quy
Ngày thứ hai quay chụp, Chiêm Dữ nổi sớm.
Thời điểm Du Tạp gọi điện thoại tới cậu vẫn còn ngủ, điện thoại vừa rung hai lần liền bị Chiêm Dữ ấn tắt. Cậu ôm người trong ngực, phía sau lưng cuộn tròn, không chịu lên.
Tiêu Cát dựa vào khuỷu tay Chiêm Dữ, thân thể giật giật, âm thanh có chút khàn, "Điện thoại em vang lên kìa."
"Em sợ đánh thức anh."
"Không, anh đã sớm tỉnh rồi." Tiêu Cát vượt qua thân, thoáng ngẩng đầu. Hơi thở Chiêm Dữ phả vào cổ anh, nụ hôn ấm áp như có như không, đôi môi kề sát trên da dịch xuống, tay dò vào trong vạt áo của anh, ở trên lồng ngực bằng phẳng xoa xoa.
Chiêm Dữ xoa bóp mấy cái, hạ thấp giọng hỏi: "Nơi này sẽ lớn lên sao?"
Tiêu Cát sững sờ, đầu vú bị bóp tê dại, anh rên rỉ một tiếng, nói: "Anh không biết, hẳn là sẽ không."
"Có đúng không?"
Chiêm Dữ nói xong kéo áo anh lên, hé miệng, hàm răng cắn lên đầu vú. Tiêu Cát "a" một tiếng, thân thể nhịn không được co lại, Chiêm Dữ cắn chỗ kia vang "chụt chụt".
Tiêu Cát giơ chân lên không nhịn được đi cọ, đầu gối bị Chiêm Dữ đẩy ra, cái đùi lớn mở ra, bắp đùi bị bóp nhẹ, sau đó mò vào trong quần lót. Chiêm Dữ vói đi vào một ngón tay, nhẹ nhàng mà hướng bên trong thăm dò, Tiêu Cát ừ a a mà gọi. Cậu ngẩng đầu lên, buông tha đầu vú của anh, liếc nhìn, âm thanh rất nặng, "Hình như lớn hơn."
Tiêu Cát nhắm mắt lại, đỏ lên mặt im hơi lặng tiếng. Phía dưới anh bị Chiêm Dữ làm, chân muốn khép lại kẹp lấy tay Chiêm Dữ, cuối cùng chỉ thật yếu ớt chuyển hướng, tùy ý Chiêm Dữ làm cho mình cao trào.
Anh bắn vào trong tay Chiêm Dữ, chất lỏng màu trắng dinh dính trên tay cậu, Tiêu Cát hô hấp dồn dập, lông mi run rẩy.
Anh nằm ở trên giường thật lâu chưa kịp phản ứng.
Chiêm Dữ từ bên cạnh anh rời đi, khi trở về trên người mang theo hơi nước vừa tắm xong. Tiêu Cát nghiêng đầu nhìn lại, nhỏ giọng hỏi: "Em đi đâu vậy?"
Chiêm Dữ cau mày, trên mặt là biểu cảm kiểu học sinh làm bài kém bị bắt đi học bù, cậu nói: "Đi quay quảng cáo."
Tiêu Cát nghe xong kéo chăn che trên ngực, nghiêng người sang hỏi cậu: "Lúc nào em về?" Thanh âm có chút gấp, nói xong chính mình cũng sửng sốt một chút.
"Du Tạp nói, buổi trưa có thể về."
Chiêm Dữ đi tới phòng thay quần áo, từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo mang tới trước mặt Tiêu Cát, ướm trên người, hỏi: "Em mặc đồ trắng có đẹp trai không?"
Tiêu Cát ngơ ngác gật đầu, nói em thử cho anh xem.
Chiêm Dữ liền ở trước mặt anh đem quần áo tròng lên, hai tay kéo vạt áo xả xuống, bên eo nắm chặt, trên cơ bụng đều là dấu răng cùng dấu hôn. Tiêu Cát nhìn qua, có chút ngượng ngùng thoáng liếc mắt.
Anh nhích đầu lên trên gối sau đó lười biếng nói: "Vậy trưa nay em về bọn mình ra ngoài ăn nha!"
Chiêm Dữ mắt híp lại, lộ ra một nụ cười, "Được."
Chiêm Dữ lái xe đi studio, Du Tạp đã sớm ở bên trong chờ cậu, nhìn thấy Chiêm Dữ tiến vào, không khỏi mở to mắt, chạy lại, "Chiêm ca, hôm nay anh mặc cái gì đây? Giáo thảo thanh thuần của đại học hả?"
Chiêm Dữ nhíu nhíu mày, đẩy vai cậu ta đi về phía trước. Hôm nay cậu mặc áo lông có hoạ tiết xoắn ốc, quần màu cà phê, tóc tai còn chưa đi cắt ngắn nên trông có vẻ nhu thuận, nhìn y như là em trai nhà bên.
Du Tạp còn muốn nói, Chiêm Dữ đã đi xa.
Cậu ngày hôm nay phi thường chủ động, thợ trang điểm giúp cậu trang điểm, sửa sang quần áo xong liền đi tới bên cạnh nhiếp ảnh gia, dò hỏi hôm nay quay cái gì? Trạng thái hôm nay đối lập hoàn toàn với lần trước, mấy tiếng đã xong việc, ngay cả trợ lý cũng không nhịn được cảm thán: " Trạng thái của Chiêm Dữ hôm nay tốt ghê, khuôn mặt này của cậu ấy mà không vào giới giải trí thật là đáng tiếc."
Đến mười một giờ, quay chụp kết thúc. Chiêm Dữ đi thay đổi quần áo, Du Tạp nhìn bộ dáng cậu vội vội vàng, ở phía sau hỏi cậu: "Chiêm Ca, anh đi đâu vậy?"
Chiêm Dữ bước chân dừng lại, quay đầu, trên mặt không biểu tình gì, "Cùng Tiêu lão sư đi ăn cơm trưa."
Du Tạp nháy mắt mấy cái, nở nụ cười, "Hẹn hò sao?"
Chiêm Dữ dừng một chút, "Ừm."
Cậu nghĩ, đây tính hẹn hò đi.
Chiêm Dữ chạy về nhà, vừa vào cửa liền ngây ngẩn cả người.
Trong phòng khách đống hộp giấy không còn, mấy đồ vật thượng vàng hạ cám trở nên chỉnh tề, trên ban công treo đầy quần áo sạch cùng với ga trải giường. Trong phòng ngủ cũng vậy, quần áo bị nhét loạn ở trong va ly đều được treo lên, rèm cửa mở ra, ánh nắng chiếu sáng trên sàn nhà.
Chiêm Dữ đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tiêu Cát vừa vặn từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy cậu trở lại liền cười nghênh đón, anh nói: "Hay là khỏi ra ngoài ăn đi, đã lâu rồi không làm cơm, anh mua chút đồ để lát mình nấu."
Chiêm Dữ mím môi, nói được.
Tiêu Cát mua một chút rau dưa, anh nhớ tới Chiêm Dữ không thể ăn thịt lợn, liền mua miếng thịt bò.
Tiêu Cát làm cơm, Chiêm Dữ thì làm trợ thủ, cầm dao gọt củ quả, băm thịt bò, cái thớt mới mua phát ra tiếng vang trầm nặng.
Tiêu Cát làm canh nấm còn có rau dưa bánh thịt bò, món chính là spaghetti, cà chua nước mùi vị vừa vặn, thả một chút gia vị, quấy lên liền xong.
Chiêm Dữ rửa chén dĩa thả ở bên cạnh, sau đó ôm lấy Tiêu Cát.
Cậu đứng ở phía sau Tiêu Cát, hai cánh tay từ đằng sau ôm lấy, bàn tay xoa lên địa phương nhô lên kia. Tiêu Cát cảm thấy có chút ngứa, dịch về phía trước, nắm chặt bàn tay ở trên eo, Chiêm Dữ nghiêng đầu muốn hôn.
"Ngứa... Em buông anh ra!"
"Không buông!"
Chiêm Dữ dùng chóp mũi cọ vành tai của anh, Tiêu Cát rụt cổ một cái, mở tay Chiêm Dữ ra, anh xoay người lại. Chiêm Dữ cúi đầu nhìn Tiêu Cát, tiện tay tắt bếp sau đó đưa tay lên nâng mặt anh, thân thể nghiêng về phía trước, ngậm môi dưới của anh.
Tiêu Cát mở mắt ra nhìn cậu, thấy viền mắt cậu lấp loé ánh sáng, ngón tay nhẹ nhàng cọ, hô hấp xốc xếch, "Quay quảng cáo vui không em?"
"Không vui."
"Vậy tại sao lại nhận quảng cáo?"
Tay phải nâng mặt Tiêu Cát, ngón tay bên eo vỗ nhẹ, Chiêm Dữ nói: "Muốn gặp anh."
Ăn cơm trưa xong, Tiêu Cát muốn đi rửa chén liền bị Chiêm Dữ kéo lại. Chén dĩa nhét vào trong bồn, Chiêm Dữ ôm anh đặt lên ghế sa lông, "Em rửa cho."
Cậu tuy không hay rửa chén nhưng không phải là không làm.
Tiêu Cát dựa vào trong ghế sô pha, cửa bếp không đóng, liếc mắt là có thể nhìn thấy Chiêm Dữ.
Tiêu Cát nhìn một lúc lâu, mí mắt có chút chìm. Mãi đến khi Chiêm Dữ lại đây, ghế sô pha hơi lún xuống, anh hơi hơi giật giật, xoay người, đầu tựa lên bờ vai cứng rắn của cậu.
"Anh chuyển đến ở cùng em có được không?"
Chiêm Dữ đột nhiên mở miệng, Tiêu Cát đang mơ mơ màng màng buồn ngủ liền tỉnh táo. Vừa mở mắt ra liền tiến vào trong tầm mắt của Chiêm Dữ, vì rất gần nên biểu cảm trên mặt liếc mắt một cái là rõ mồm một.
Chiêm Dữ là hy vọng còn Tiêu Cát do dự.
Anh không đáp ứng, cự tuyệt Chiêm Dữ.
Tiêu Cát nói: "Anh không muốn chuyển tới, anh cảm thấy hiện tại khá tốt rồi."
Chiêm Dữ cúi đầu, trầm mặc.
Tim Tiêu Cát đập nhanh, nhanh đến mức trong lòng đều có chút đau, anh há miệng, nói rằng: "Hai ngày trước người môi giới gọi điện đến nói là tìm được một căn hộ tương đối thích hợp. Ngày mai em rảnh không? Mai anh muốn đi xem nhà."
Chiêm Dữ không lên tiếng, Tiêu Cát cũng không biết nói cái gì, trong miệng hơi khô, nghiêng người sang từ trên ghế sa lông xuống, muốn đi lấy nước uống. Eo đột nhiên bị ôm, có chút dùng sức, bụng bị đè ép một chút, anh rên lên một tiếng.
Chiêm Dữ liền lập tức nhẹ tay lại, hai tay thành vòng ôm Tiêu Cát lại. Mặt đặt ở trên lưng anh, Chiêm Dữ rầu rĩ nói: "Đừng đi."
Tiêu Cát vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, "Anh không đi, có chút khát, anh đi rót cốc nước uống."
"Để em lấy cho."
Chiêm Dữ đứng dậy, đi tới nhà bếp, đổ nước nóng từ trong ấm ra, nước có chút nóng, cậu mở tủ lạnh vặn một chai nước khoáng rót vào.
Cậu nâng cốc đi ra, đưa cho Tiêu Cát. Cũng không ngồi lên ghế sô pha, trực tiếp quỳ ngồi ở trên thảm trải sàn, áo lông rộng lớn màu trắng, vô cùng đáng thương rũ xuống mắt, Tiêu Cát nhìn cậu chằm chằm, tim đập không có cách nào không gia tốc.
Nhưng anh thật sự không thể đáp ứng, trong lòng anh sợ sệt.
Anh sợ khi rời khỏi cậu liền ăn cơm một mình cũng không được.
Buổi chiều Tiêu Cát trở về khách sạn, không cần Chiêm Dữ đưa đi. Chiêm Dữ nhìn Tiêu Cát lên xe, chậm rì rì đi trở lại.
Lần này cậu nghĩ cùng hẹn hò không giống nhau lắm. Chiêm Dữ ngồi trên ghế sô pha, cầm lấy chăn Tiêu Cát vừa đắp ôm vào trong ngực, như lúc bị lạc ở trong sa mạc nhìn thấy một ốc đảo sâu sắc ngửi.
Lục Quy: Ba ngày không đăng chương nào, hôm 17 coi Bo Bo nhà mị lắc hông mlem mlem, 18 19 20 hóng dưa Ngô Diệc Phàm 😂😂😂 cả ngày không dám buông điện thoại luôn bà con ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com