Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Nói dối

Nghe Trương Thiết Hàn hỏi mà Liễu Y Thương run lẩy bẩy, y thực sự đã đến đường cùng, nếu thành thật trả lời do được đại tiểu thư xoa đầu mà khóc, vậy thì y sẽ bị cho là có lá gan đổ tội cho chị gái của chủ nhân.

Còn nếu nói dối, Liễu Y Thương không dám tưởng tượng cái gì sẽ đến với y.

Buổi sáng hỏi không trả lời, tới bây giờ hỏi vẫn ấp a ấp úng, một bộ giấu diếm, Trương Thiết Hàn tức giận đến cực điểm, vung tay đánh một cú trời giáng vào má của Liễu Y Thương. Liễu Y Thương ngã về một bên, cả người cơ hồ muốn co lại ước mình có thể như vậy mà thu nhỏ rồi biến mất, nhưng y vẫn quỳ dậy, hai tay chắp lại chà sát với nhau, miệng liên tục nói 'em xin lỗi, em xin lỗi', mong một chút thành khẩn này có thể hạ lửa giận của Trương Thiết Hàn. 

Trương Thiết Hàn bị cơn giận xâm chiếm, còn đâu hơi mà nhìn y cầu xin tha thứ, hắn quát to: "Trả lời cho tôi!"

Liễu Y Thương cả người giật giật, lệ bắt đầy chảy, đầu óc hỗn loạn thành một cục rối như tơ vò, miệng lắp ba lắp bắp, cuối cùng lại vô thức thốt ra: "Do...do bị ngã..." Y cũng không hiểu sao mình lại nói như vậy nhưng bây giờ tâm y thực sự không có cái gan nói ra từ 'đại tiểu thư' trong tình huống này.

Ngã? Ở trong phòng cả ngày, ngã như thế nào mà đến nỗi phải khóc trước mặt Trương Băng? Trương Thiết Hàn lửa giận bốc lên ngút trời, đạp một cái lên người Liễu Y Thương, gầm lên: "Nói dối cẩn thận tôi cắt lưỡi của em."

Liễu Y Thương nghe thấy thì run còn lợi hại hơn, bò tới gần nắm lấy gấu quần hắn, vừa khóc vừa nói: "Em xin lỗi, thực xin lỗi. Em không dám nữa. Cầu...cầu ngài tha cho em đi, làm ơn, em thực sự không dám nữa."

Trương Thiết Hàn đá phăng y ra, đi tới nắm lấy tóc y kéo ra đằng sau, để y ngước mặt lên, hắn đưa hai ngón tay vào trong miệng như muốn chọc vỡ họng y, gằn từng chữ: "Em không cần cái miệng này nữa?" Vừa nói vừa thô bạo bới móc sâu trong cổ họng. "Tôi hỏi em không trả lời, bây giờ còn có gan nối dối, tôi dạy em như vậy hả!?" Nói tới chữ 'dạy', hắn liền rút tay ra, đá thẳng vào bụng Liễu Y Thương.

Do đau đớn, Liễu Y Thương co quắp cả người lại, miệng phát ra vài tiếng nôn ọe còn mang theo một chút nức nở nghe đến đáng thương, mà hai tay y, từ đầu đến cuối đều chắp lại cố gắng cầu xin Trương Thiết Hàn.

Hắn thấy y nôn vài cái thì đen mặt, nhờ sự thô bạo ban nãy, cuối cùng hắn cũng hạ hỏa được chút đỉnh, xoay người ngồi xuống ghế, ngoắc ngoắc thủ hạ ra lệnh: "Treo lên. Tách hai chân ra."

Thủ hạ liền đi tới treo y lên, gấp hai chân lại tách ra, dùng dây trói lại thành hình chữ M lơ lửng trên không, mà Trương Thiết Hàn mắt quét một lượt cái bàn bày dương cụ giả, theo thứ tự từ nhỏ đến lớn. Hắn nhìn một chút, dứt khoát chọn cái lớn nhất, khoảng 27 cm, chiều rộng 10 cm, bề mặt còn có gai gồ ghề.

Kế tiếp, một thủ hạ đem một cái giá đỡ đến dưới người Liễu Y Thương, dương cụ giả to đến đáng sợ kia cư nhiên được đặt trên giá đỡ, nhắm thẳng hậu huyệt của y. Trương Thiết Hàn nhìn thấy đã bố trí xong, phát ra mệnh lệnh bắt đầu.

Thủ hạ đầu bên kia đang giữ sợi dây bèn từ từ thả ra, mắt Liễu Y Thương thấy đỉnh dương vật khổng lồ sắp chạm vào hậu huyệt khô khốc, y liền không nhịn khóc to lên: "Chủ nhân, cầu ngài tha cho em đi. Em...em thực sự biết sai rồi...Cầu..."

"Dừng lại." Trương Thiết Hàn giơ tay làm động tác 'ngừng' ngay khi đỉnh của dương cụ chạm hậu huyệt Liễu Y Thương. Hắn đứng dậy, đi lấy một cái giang tắc cố gắn dương cụ giả dài bằng hai phần ba cái dưới thân Liễu Y Thương, đâm thẳng vào họng y, cài khuy cố định chắc chắn. Hắn bóp cằm Liễu Y Thương, cười lạnh: "Nếu cái miệng của em không nói những gì nên nói.." Hắn siết chặt hơn. "Vậy thì tốt nhất nên câm miệng lại đi."

Lệ chảy ra thấm ướt hai má Liễu Y Thương, miệng y vẫn 'ô,ô' không ngừng, một chút hy vọng nhỏ nhoi nhen nhóm cầu chủ nhân tha cho y. Nhưng Trương Thiết Hàn lại lạnh lùng xoay lưng, phất tay ý tiếp tục hình phạt.

Người Liễu Y Thương hạ xuống, dương cụ bắt đầu đâm vào trong, tiếng nức nở to hơn, vào được hơn phân nữa, y không nhịn được giãy dụa, nhưng vốn chẳng có ích gì, cho tới khi cả người hạ xuống hết cỡ, dương cụ to dài triệt để đâm thẳng vào trong, một chút máu tươi chảy ra, y thậm chí còn cảm thấy bụng dưới như bị đâm thật mạnh một cái.

Cả tầng hầm truyền đến tiếng nức nở đáng thương của Liễu Y Thương khiến người không đành lòng, nhưng Trương Thiết Hàn vẫn thản nhiên ngồi đó, mà trong tay hắn từ lúc nào đã cầm một cái điều khiển nhỏ. Hắn bấm nút một cái, Liễu Y Thương lập tức run bần bật, miệng phát ra tiếng hét bị chặn ngang lại cổ họng.

Dương cụ cư nhiên lại rung một cách dữ dội!

Chấn động mãnh liệt làm Liễu Y Thương khóc thét lên, cả người run kịch liệt theo chuyển động của dương cụ.

Trương Thiết Hàn vẫn ngồi đó, không hề mảy may có ý muốn dừng. Qua một hồi lâu, tiếng nức nở của Liễu Y Thương dần dần nhỏ đi, đến khi im bặt, chỉ còn lại tiếng rè rè đáng sợ của dương cụ. Đầu y rủ xuống, một thân chật vật thảm hại, còn đâu dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ.

Trương Thiết Hàn ngồi đó, nhìn một chút, hồi lâu sau mới lên tiếng nói dừng. Liễu Y Thương lập tức được thả xuống đất, nhưng y lại đau đến nỗi nằm bất động, không có ý muốn di chuyển. Một thủ hạ sau đó liền cầm roi quất một phát vào người, ăn đau, Liễu Y Thương sực tỉnh, cố gắng kéo lê một thân bị hành hạ đau đớn đến trước mặt Trương Thiết Hàn, mệt mỏi quỳ ở đó, thân thể còn không khống chế được run nhè nhẹ.

Thưởng thức ly rượu trong tay, Trương Thiết Hàn thanh âm dửng dưng hỏi: "Thương nhi, em biết tôi ghét những gì đúng không?"

Liễu Y Thương suy yếu gật gật đầu, cơ thể lại run nhiều hơn.

Mắt Trương Thiết Hàn nhìn thẳng vào Liễu Y Thương: "Vậy vì sao còn nói dối?"

Lần này Liễu Y Thương ngẩng đầu lên, hai tay chắp lại, mặt tái nhợt thì thào: "Em biết sai rồi. Em..em không dám nữa. Em thực sự không dám nữa..."

"Vì sao sáng nay khóc?" Trương Thiết Hàn bất thình lỉnh hỏi lại câu hỏi ác mộng kia.

Liễu Y Thương giật một cái, đầu óc y vẫn chưa đủ tỉnh táo để đàng hoàng đáp lời hắn. Y vẫn cứ cuối đầu, hai bàn tay bấu vào nhau nhằm tạo cho mình một chút thanh tỉnh.

Trương Thiết Hàn lạnh giọng chất vấn: "Em lại muốn bị treo lên lần nữa?"

Liễu Y Thương cả kinh, lắc lắc đầu, miệng bắt đầu mở ra rồi khép lại. Lần này Trương Thiết Hàn có kiên nhẫn chờ câu trả lời của y.

Cả người Liễu Y Thương hơi lắc lư một chút, cuối cùng thì thào thốt ra sáu chữ, sau đó ngả về một bên, hoàn toàn ngất đi. 

'Được đại tiểu thư xoa đầu'? Sắc mặt Trương Thiết Hàn thoáng hiện lên vẻ khó hiểu cùng ngạc nhiên, nhưng sau đó liền biến mất. Xoa xoa ấn đường, ra lệnh cho người đem y về phòng, còn hắn thì đứng dậy đi về thư phòng. 

Về tới thư phòng, liền thấy Trương Băng từ khi nào đã ngồi đợi hắn ở trong, vẻ mặt cô có phần nghiêm túc. Trương Thiết Hàn uể oải ngồi xuống ghế, giọng mang một chút lười biếng: "Có chuyện gì?"

Trương Băng không nói gì mà đưa một tập hồ sơ cho hắn, bề ngoài in hai chữ 'LK'.

Trương Thiết Hàn nhíu mày, nhìn Trương Băng, giọng mang theo vài phần khó chịu: "Chuyện gì đây?"

Sắc mặt của Trương Băng cũng không dễ chịu hơn là mấy, hất hất cằm y bảo hắn mở ra xem.

Hai chị em Trương gia khó chịu là đúng, bởi vì LK là tổ chức sát thủ đã sát hại phụ mẫu họ năm năm về trước. Phụ mẫu Trương Băng và Trương Thiết Hàn bị giết hại bởi một sát thủ bắn tỉa chuyên nghiệp, hai viên đạn chuẩn xác xuyên qua cửa kính, bắn chết bọn họ ngay trong phòng ngủ, mà trên mỗi viên đạn đều khắc hai chữ 'LK'.

Mấy năm qua Trương Thiết Hàn đã cho người lùng sục khắp đất nước, diệt đi hang ổ của bọn chúng, nhưng chung quy vẫn là vẫn không tìm được người đứng sau tổ chức này.  

Trương Thiết Hàn mở tập hồ sơ ra, bên trong là một sấp ảnh chụp lại một vụ cháy. Lửa cháy phừng phực trong mỗi tấm ảnh, còn chụp được người người hoảng loạn chảy trốn khỏi nhà kho đang bốc cháy. Mà bên dưới góc phải của mỗi tấm ảnh đều ghi một dòng chữ nhỏ: 'LK 2014'

Không sai! Đây là một trong những hang ổ trực thuộc tổ chức LK mà Trương Thiết Hàn đã tiêu diệt vào năm 2014. Hắn nhíu mày, gặn giọng hỏi Trương Băng: "Chị có ý gì đây?"

Trương Băng vẫn từ chối nói chuyện, cô bước tới, cầm một tấm ảnh ra, đưa cho hắn xem, ý bảo hắn nhìn kĩ hơn. Trong tấm ảnh, thấp thoáng thấy một cậu bé tầm 17, 18 tuổi đang hoảng sợ chạy trốn ra khỏi nhà kho.

Mà, cậu bé này, khuôn mặt lại giống Dạ Yến đến tám phần!

__________________________

Hai chương cùng một lúc!!! Vậy được phi thăng không? Liên của tui phi như phi dép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com