Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: "Đi đi."

Sắc mặt Trương Thiết Hàn âm trầm vài phần, hắn nhìn chăm chú tấm hình trên tay đến nửa ngày mới hé môi, nói với Trương Băng: "Đừng tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai. Cứ coi như bức ảnh này chưa từng tồn tại." Hắn vừa nói vừa xé tấm hình thành từng mảnh nhỏ.

Trương Băng lo lắng nhìn hắn hỏi: "Em thực sự không sao?"

Trương Thiết Hàn nói: "Không có gì là không sao cả." Dừng một chút, lại mệt mỏi nói, "Chị về phòng đi."

Trương Băng ngập ngừng như muốn nói gì đó nhưng vẫn quyết định rời khỏi thư phòng Trương Thiết Hàn.

Trương Thiết Hàn ngả người lên ghế, xoa xoa ấn đường. Nói hắn không bị đả kích là nói dối, thậm chí có cảm giác không thể tin nổi cùng với nhói nhói trong ngực, Dạ Yến thực sự diễn kịch bên cạnh hắn suốt hai năm? Nếu vậy kĩ năng diễn xuất thật đúng là thần sầu, hắn hoàn toàn không nhìn ra lỗ hỏng nào. Mục đích thực sự của y là gì? Nếu muốn giết hắn thì y có cả ngàn cơ hội, vì sao không thực hiện? Không đủ khả năng hay căn bản là có ý định khác?

Đầu mày Trương Thiết Hàn nhíu chặt, nên nói hắn sơ xuất hay chính là ngu xuẩn? 

Tối ngày hôm sau, Dạ Yến được tháo bỏ xích chân đem lên phòng Trương Thiết Hàn. Đối với quyết định này của hắn, Dạ Yến có hơi sửng sốt cùng một chút bất an khó hiểu trong lòng.

Trương Thiết Hàn nhìn Dạ Yến đang quỳ, mệnh lệnh: "Lên giường."

Dạ Yến không chút do dự đoan chính quỳ trên giường đợi chủ nhân. Y căn bản là đợi Trương Thiết Hàn lấy ra một vài dụng cụ đáng sợ hay là làm động tác thô bạo như quất đánh gì đó....

Nhưng tất cả đều không đó, hắn chỉ đẩy ngã Dạ Yến xuống giường.

Mắt Trương Thiết Hàn vô cảm nhìn Dạ Yến như đang đánh giá một món đồ. Dạ Yến căng thẳng đến nổi người muốn nhũn ra, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Bỗng, y cảm giác được trán truyền đến hơi ấm, mà khuôn mặt Trương Thiết Hàn cách y chỉ có vài ly..

Chủ nhân đang hôn y, nhẹ nhàng hôn y.

Dạ Yến thụ sủng nhược kinh, tay run rẩy không khống chế được sờ sờ chỗ vừa được hôn, miệng lắp ba lắp bắp: "Chủ...chủ...chủ nhân..."

Trương Thiết Hàn không nói gì, một tay luồng xuống dưới bắp đùi nâng chân Dạ Yến lên, để lộ ra hậu huyệt đỏ tươi. Dạ Yến tay bấu chặt ra giường, mắt nhắm lại, chờ đợi đau đớn quen thuộc xông lên não, chờ đợi cự vật ấm nóng kia mạnh mẽ tràn vào.

Nhưng đi vào lại là ngón tay, nhẹ nhàng tách ra mị thịt bên trong y.

Dạ Yến kinh nghi, mắt mở to nhìn một chút người tàn nhẫn, lạnh lùng đang áp trên người y. Đây thực sự là chủ nhân của y?

Dạ Yến lại nhìn kĩ hơn, mặc dù vô lễ, nhưng y thực sự đang mang ý muốn xác nhận lại. Đây đúng là chủ nhân. Nhưng vì sao được đối xử dịu dàng, y không cảm thấy sung sướng mà là cảm giác lo sợ cùng bất an lại nảy sinh?

Hai đầu ngón tay khuấy động bên trong huyệt khẩu của y, chà xát vách tràng, xấu xa ấn ấn tuyến tiền liệt chưa bao giờ được hưởng thụ đối đãi kinh người như vậy.

Thắt lưng Dạ Yến nhũn đi, hai chân cũng nhịn không được run run, do không dám cạ lên người Trương Thiết Hàn mà bất an chà chà ra giường.

Nước mắt sinh lý nhanh chóng chảy ra, thấm ướt một vùng má. Trải nghiệm này thực sự quá mới mẻ đối với Dạ Yến, thân thể đã qua điều giáo, làm y kích thích chịu không nổi. Đây là chân chính làm tình sao?

Trương Thiết Hàn mở rộng một hồi rồi rút ra, gel bôi trơn cũng theo đó mà chảy ra, làm ướt ra giường, trông còn có vẻ động tình hơn. Hắn nhanh chóng lấy ra phân thân đã cương cứng từ lâu, tuốt tuốt vài cái, động hông nhét vào cửa huyệt đang ướt đẫm thẹn thùng khép mở của Dạ Yến.

"A..." Tay Dạ Yến bấu chặt ra giường, phần bụng dưới giật giật vài cái. Quá nhẹ nhàng, quá kích thích, đến nỗi y muốn khóc nấc lên, không phải vì đau, mà là vì sướng.

Trương Thiết Hàn ngựa quen đường cũ, vừa vào đã trừu sáp mãnh liệt, tiếng bành bạch dâm mỹ vang lên khắp cả phòng, thậm chí còn ẩn âm thanh nhót nhép của gel bôi trơn và dịch dâm thuỷ dính ở kiều đồn của Dạ Yến.

Dạ Yến rên ê ê a a, mắt ngấn nước nhìn người đang ra sức vận động ở trên. Hôm nay y được hôn, được mở rộng, được cảm thụ khoái cảm chân chính...tay Dạ Yến run run, lần đầu không kiềm chế được, can đảm vòng qua cổ Trương Thiết Hàn.

Chủ nhân...

Trương Thiệt Hàn mạnh bạo ma xát bên trong, đến nỗi huyệt khẩu của Dạ Yến chảy nước không ngừng, phân thân y cũng đã đứng thẳng, hưng phấn giật giật vài cái.

"A...a...a.." Cả chân cũng vô lễ quắp lấy thắt lưng Trương Thiết Hàn, đầu ngón chân co lại vì khoái cảm. Giọng y mang theo âm khóc: "Chủ nhân...cầu ngài...nữa đi...cho em..nữa đi..." Như mèo tới kì động dục, mặt ửng đỏ, thở gấp, tiếng nói đứt quãng do động tác bạo lực của Trương Thiết Hàn.

Nói y dâm đãng cũng được, y mặc kệ, y đã không còn là người, sự dâm đãng này cũng chỉ dành cho chủ nhân tôn quý của y.

Tốc độ của Trương Thiết Hàn càng ngày càng nhanh, nhanh đến kinh người, làm Dạ Yến la đến khan cả họng, run run rẩy rẩy tiếp nhận xâm phạm của hắn.

Hơi thở của hắn chợt nhanh hơn, thân thể cũng khựng lại một chút, một dòng dịch thể nóng ấm tràn vào người Dạ Yến.

Làn da hắn thấm đẫm mồ hôi, áo sơ mi, quần tay vẫn còn mặc trên người, chỉ riêng phân thân cường tráng do vừa bắn vẫn chưa kịp xụi xuống, mang đến một cảm giác cấm dục kì lạ cũng với sự tàn nhẫn và quyền lực vốn có trong khí chất của hắn.

Dạ Yến xụi lơ nằm trên giường, vẫn đang cố kiềm nén để không bắn ra dù phân thân đã có dấu hiệu bạo phát sắp chịu không nổi. Chưa kịp dè dặt mở miệng xin phép, cửa huyệt lại một lần nữa bị lấp đầy.

Trương Thiết Hàn lần thứ hai tiến công, còn mãnh liệt hơn lần đầu, khiến Dạ Yến khóc um trời, lời nói cầu xin thậm chí còn không phát ra tròn chữ, ú ú ớ ớ như trẻ lên ba.

Thẳng đến khi Trương Thiết Hàn thoả mãn đạt cào trào thì y đã xụi không thể xụi hơn, nhưng phân thân vẫn kiên cường đứng thẳng. Vừa đau vừa sướng, y không thể không nức nở mở miệng cầu một cái gật đầu của Trương Thiết Hàn: "Chủ nhân, em r...ra được không?"

Nếu là những lần trước, y hoàn toàn không có hy vọng, nhịn xuống. Nhưng lần này thì khác, khoái cảm như triều cường dâng lên, còn đến hai lần, y không thể không len lói một chút tia sáng trong lòng.

Trương Thiết Hàn nhìn y một chút, gật đầu.

Dạ Yến bất ngờ, nhưng bây giờ đầu óc mụ mị, cũng không còn sức để nghĩ, chỉ biết cảm tạ long ân, run người bắn ra dòng sữa trắng đục.

Sau khi hầu hạ Trương Thiết Hàn tắm rửa cũng vệ sinh thân thể xong, Dạ Yến theo quy củ nằm co người ở góc phòng thiếp đi, trước khi ngủ khoé miệng còn hơi cong lên.

Sáng hôm sau, như thường lệ ăn xong bữa sáng, bây giờ đáng lẽ Dạ Yến phải ngốc trong căn phòng dưới tầng hầm, nhưng y lúc này lại quỳ trước cửa ra vào của biệt thự.

Trương Thiết Hàn ném một bọc đồ cho Dạ Yến, lạnh nhạt nói: "Đi đi."

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Dạ Yến đờ đẫn, tình huống này cứ như ném y xuống hầm băng vạn trượng mà bản thân y cũng không ý thức được mình đang hầm băng hay động nham thạch.

Ngay khi phát giác Trương Thiết Hàn xoay người đóng cửa lại, Dạ Yến như bị tạt nước cho tỉnh, liều mạng bò tới ôm cứng ngắc chân Trương Thiết Hàn, giọng nói gấp gáp: "Chủ nhân, em nghe lầm đúng không? Ngài chỉ là...chỉ là.."

Chỉ là gì?

Trương Thiết Hàn hiếm khi có kiên nhân lặp lại, nói: "Đi đi."

Dạ Yến ngẩng đầu lên, trợn mắt hỏi ngược lại: "Ngài đuổi em đi?"

Cử chỉ này rất vô lễ, Trương Thiết Hàn nhíu mày, nhiệt độ xung quanh đã hạ xuống vài độ.

Phát giác ra mình vừa làm gì, Dạ Yến nhanh chóng nhu thuận lại, nhưng vẫn nhìn ra được hai bàn tay y đã run lẩy bẩy.

Dạ Yến thành khẩn nhìn Trương Thiết Hàn: "Em làm gì sai rồi sao? Em sẽ sửa, thỉnh chủ nhân nói em biết."

Trương Thiết Hàn lạnh lùng không đáp lời, sao lại cất công hỏi như vậy, lỗi gì thì không phải tự chính em biết sao?

Em dùng cả đời cũng sửa không được cái lỗi này, Yến nhi...

Thấy Trương Thiết Hàn im lặng, sắc mặt Dạ Yến tái nhợt, hai tay ôm chặt lấy chân Trương Thiết Hàn nổi lên gân xanh chói mắt, giọng nói không còn bình tĩnh được nữa, câu nói ra cũng lộn xộn đi.

"Em sai em sẽ sửa mà..."

"Em sẽ không dám ôm chủ nhân nữa đâu."

"Em sẽ...sẽ không chạm vào ngài nữa..."

"Đừng đuổi em đi. Đừng đuổi em đi mà."

Nói tới đây, Dạ Yến khóc nấc lên.

"Đừng đuổi Yến nhi đi. Không có chủ nhân em sống..."

'Sống không nổi?' Y thực sự sẽ sống không nổi. Dạ Yến cười tự giễu, từ khi nào y trở nên vô dụng như vậy, thảo nào, chủ nhân ghét y là đúng.

Nụ cười của Dạ Yến trong mắt Trương Thiết Hàn lại mang ý nghĩa khác. Hắn giơ chân hất văng Dạ Yến ra, quát: "Đi cho khuất mắt tôi!"

Cửa đóng sầm lại, trời lại đúng lúc đổ mưa, sấm sét đùng đùng chói tai, cứ như vô hình nện lại bóng người đơn bạc ngoài cửa.

_________________________

Tui đã trở lại, sorry mọi người nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com