Chương 24: Chiến (hạ)
Trong màn đêm tối tăm, chiếc Audi A8 phòng nhanh trên mặt đường như một con báo đen hung dữ. Nó phòng vun vút, bỏ lại tất cả cảnh vật đằng sau vào trong bóng đêm dày đặc. Mà xa xa một góc của nhà máy bỏ hoang đã hiện lên trước mắt.
Trương Thiết Hàn thắng mạnh xe trước nhà máy, làm nó xoay một vòng cung đẹp đẽ, bốc lại một làn khói bụi. Hắn bước xuống, tây trang bảnh bao, khí chất quyền lực toát lên làm người run sợ. Cạch! Tiếng đạn sạc vang lên, hắn cầm súng lục ầm trầm cất bước đi vào.
Bên trong nhà máy không bụi bặm cũ kĩ như bên ngoài, tất cả mọi thứ đều được tân trang tốt nhất có thể để đáp ứng nhu cầu ở lâu dài. Trương Thiết Hàn đứng quét một vòng quanh tầng 1 rộng lớn của nhà máy, như một cây cổ thụ mạnh mẽ đứng thẳng trước giông bão.
Bốp bốp bốp! Tiếng vỗ tay hào hứng vang lên. K2 từng bước từng bước chậm rãi từ trên lầu bước xuống, vừa đi vừa tán thưởng: "Quả nhiên là con trai Trương gia, không ngoài dự định của tôi, đến nhanh như vậy."
Trương Thiết Hàn: "Quá khen."
Đoàng! Một phát súng sượt qua tai trái K2, đục một lỗ trên bức tường ngay sau đầu gã. Gã kinh ngạc, không ngờ Trương Thiết Hàn sẽ động thủ nhanh như vậy, sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn.
Trương Thiết Hàn vẫn điềm tĩnh: "Người đâu?"
K2 lại bày vẻ mặt nhơn nhở rợn người đó ra: "Ai a? Liễu Y Thương hay là...Dạ Yến?"
"Liễu Y Thương."
"Ồ! Nhanh vậy đã chọn rồi. Cũng phải mà, ai lại chọn kẻ giết cha mẹ mình chứ."
Trương Thiết Hàn bắn một phát nữa, ngay trên đỉnh đầu của K2, làm gã khựng lại cái miệng đang cười toác ra kia. Gã chán ghét ngoắc ngoắc ngón tay, liền thấy thuộc hạ từ góc khuất bên cạnh đi ra, theo sau là một người gầy yếu, sắc mặt y hơi tái. Ngay lúc y nhìn thấy nam nhan cao to đứng ở dưới lầu, liền chồm người lên trước, môi mấp máy như muốn nói gì đó.
K2 cao giọng: "Liễu Y Thương, chủ nhân cậu hàng ngày nhung nhớ đã tới rồi kìa. Còn không mau chạy lại đi."
Liễu Y Thương kinh nghi, không lẽ gã chỉ đơn giản thả đi như vậy. Trương Thiết Hàn bước một bước định đi kéo Liễu Y Thương về, K2 lại la lên, miệng cười tới tận mang tai, mặt trợn xuống dưới: "A a không được nha, phải để Liễu Y Thương của Trương thiếu đây chạy lại thì mới giống phim truyền hình tình cảm, mới đẹp a."
Trương Thiết Hàn tay đưa súng nhắm gã: "Bớt nói nhảm."
Bỗng má Trương Thiết Hàn rát lên, một viên đạn xẹt quá ngay trước mắt. K2 hứng thú nhìn hắn: "Tôi cũng đâu thể để bức tường phía sau bị đục đầy lỗ được. Cho nên a, Liễu Y Thương mau mau chạy lại ôm lấy người cậu yêu đi."
Trương Thiết Hàn nhìn ra ngoài, thấy một tia sáng chớp xa xa trong bóng tối, là bắn tỉa. Hắn lại nhìn Liễu Y Thương, hiếm khi ôn nhu nói: "Thương nhi, lại đây với tôi, từ từ."
Liễu Y Thương a một tiếng, ma xui quỷ khiến thế nào cứ cất bước chân tới gần nam nhân tàn nhẫn quyền lực đó, mà giờ phút này lại dịu dàng dẫn dụ y từng bước, cho y một cảm giác an toàn khó hiểu.
Ngay khi y chỉ còn cách Trương Thiết Hàn khoảng 5 mét, một viên đạn xẹt mạnh qua trước mặt, khiến y khựng đứng lại tại chỗ.
Trương Thiết Hàn nghiến răng: "Ngươi...!!!"
K2 cười to: "Ha ha không có chướng ngại vật thì làm sao thú vị được, nào nào tiếp tục đi."
Trương Thiết Hàn nhìn Liễu Y Thương lo sợ bước tiếp, một viên đạn lại xẹt qua. Nắm tay hắn nổi gân xanh, gần như mất bình tĩnh.
K2 lúc này lại thoải mái trò chuyện: "Liễu Y Thương, có đáng không? Không phải người đo ngày nào cũng tàn nhẫn đánh đập, hành hạ, tra tấn cậu sao. Cậu thực sự muốn về đó, không bằng ở lại đây còn thoải mái hơn. Thực sự đáng để cậu mạo hiểm mạng sống của mình sao?"
Trong mắt Liễu Y Thương hiện qua một tia do dự, có đáng không? Trương Thiết Hàn bỏ ngoài tai những lời nói ấy, vươn tay với Liễu Y Thương: "Thương nhi, lại đây."
Có đáng không? Liễu Y Thương thế nhưng bước tiếp. Y không biết có đáng hay không, nhưng mà y rất nhớ người này, y muốn gần người này, y không muốn ở lại đây.
Liễu Y Thương càng bước càng nhanh. Lạ thay, lần này lại không có viên đạn nào cả, y thành công chạm tới được cánh tay của Trương Thiết Hàn, hắn liền đem y hộ ở đằng sau.
K2 vỗ tay: "Không hổ danh là thủ hạ của Trương thiếu, nhanh như vậy đã giải quyết mối nguy hiểm."
Lúc Liễu Y Thương đã an toàn tới bên Trương Thiết Hàn, là lúc thuộc hạ của hắn đã giàn hàng sau lưng, đồng loạt chỉa súng vào một mục tiêu.
Ngón tay K2 tắc một tiếng, một loạt sát thủ chuyên nghiệp cũng xếp hàng trước mặt hắn. Gã bước ra đằng trước, nhìn xuống Trương Thiết Hàn, cười cười: "Tôi quên nhắc Trương thiếu, nếu dữ liệu của tập đoàn ngài bị công bố thì như thế nào?"
Trương Thiết Hàn nhíu mày: "Ngươi đã ăn cắp dữ liệu?"
"Đúng vậy, ngài Trương chủ tịch đây nên cân nhắc trước khi bắn tôi a. Nếu dữ liệu được bán ra, đối thủ của ngài sẽ nhằm vào đó hạ Trương thị, giá cổ phiếu giảm, cổ đông giảm, tới lúc đó Trương thị sẽ đứng trên bờ vực phá sản."
Trương Thiết Hàn nhìn chằm chằm K2, K2 cũng nhìn lại. Một cuộc đấu mắt diễn ra gay cấn, một lạnh một cười nhởn nhơ. Mà lúc này, Liễu Y Thương bên cạnh Trương Thiết Hàn nói nhỏ vào tai hắn: "Ngài cứ bắn đi, dữ liệu đó đã mất rồi."
Trương Thiết Hàn kinh ngạc, dữ liệu đã mất rồi? Bọn chúng sẽ tự tin lấy thứ không tồn tại ra để đe doạ đối thủ? Khoé môi Trương Thiết Hàn cong lên: "Ngươi có chắc là đã lấy được dữ liệu?."
K2 đắc ý: "Tất nhiên..."
Đúng lúc này, một thủ hạ của gã chạy ra, vẻ mặt gấp gáp. Sau khi được thì thầm vào tai, sắc mặt gã hết trắng rồi lại đen. Gã dè dặt hẳn lên, yên lặng lùi về phía sau dàn sát thủ.
Dữ liệu đúng là bị mất?! Trương Thiết Hàn dẫn Liễu Y Thương lui ra đằng sau, quát to: "Bắn!"
Một loạt súng đạn vang lên, bắn kịch liệt đến nỗi cảnh tượng trước mắt chỉ là những đốm sáng loá lên và tiếng sạc đạn. Trương Thiết Hàn quan sát K2, gã vẫn trốn sau thủ hạ của mình. Hắn đưa năm ngón tay ra hiệu, tức thì một viên đạn bắn trúng đầu một sát thủ bên người K2, máu văng tung toé. Lần lượt những sát thủ còn lại đều bị một viên đạn xuyên đầu chết ngay tại chỗ. Máu thịt lẫn lộn, một vài giọt máu tươi còn văng lên mặt K2.
Bắn tỉa.
K2 tức giận, mặt gã không còn cười nữa mà nổi gân xanh ghê rợn hận không thể cắt đầu từng người đang ở đây. Gã thò tay bắt lấy một người nãy giờ vẫn đứng trong bóng tối đằng sau, dùng người đó che chắn làm khiên, gã hét lớn: "Bắn đi bắn đi. Đây Trương Thiết Hàn, người đã trực tiếp nã đạn vào đầu ba mẹ mày đây. Bắn đi rồi mày sẽ trả được thù cho ba mẹ mày."
Khi Dạ Yến xuất hiện, Trương Thiết Hàn theo phản xạ đưa nắm tay lên ra hiệu dừng. Hắn nhìn Dạ Yến, y cúi đầu, hoàn toàn xem chuyện xung quanh không liên quan đến mình. Mà Trương Thiết Hàn lần đầu tiên mang vẻ mặt trộn lẫn cảm xúc, có ghét, có hận, có...khao khát.
Hắn ra lệnh: "Chặn tất cả lối thoát của nhà máy."
Trong lúc đó, K2 với cái khiên Dạ Yến từng bước từng bước lùi về trong góc khuất bên cạnh. Trương Thiết Hàn xoay người, dẫn Liễu Y Thương ra khỏi nhà máy dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của toàn bộ thuộc hạ. Hắn quét qua toàn bộ cảnh vật, ra lệnh: "Khai hoả."
Toàn bộ thủ hạ lần lượt lùi cách xa nhà máy hơn trăm mét, làm thành một vòng tròn quanh Trương Thiết Hàn và Liễu Y Thương, từng cái khiên được đem ra làm thành một vòng chắn kiên cố quanh họ. Trương Thiết Hàn lấy tay che đầu Liễu Y Thương, y theo động tác mà nép vào lồng ngực to lớn của hắn.
Đùng! Đùng! Đùng!
Nhà máy số 35 bỗng sáng rực giữa màn đêm, khói bốc lên thành hình nấm khổng lồ. Mà chiếc Audi A8 sau đó lại lạnh lùng phóng đi, để lại đám lửa đang tàn nhẫn nuốt trọn cả người lẫn vật một cách lặng lẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com