Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Tra Tấn (Thượng)

Liễu Y Thương lểu thểu dè dặt đi theo sau Trương Thiết Hàn. Y mặc một chiếc áo phông màu trắng, quần jean đơn giản, trên cổ có đeo một chiếc vòng định vị, phải có dấu vân tay của Trương Thiết Hàn thì mới mở ra được. Y thích thú nhìn hai bên đường nhộn nhịp, đôi khi lại ngửa mặt lên trời hưởng thụ ánh nắng bởi lâu lắm rồi y mới được ra ngoài ngắm nhìn xã hội đời sống thường ngày như thế này.

Tối hôm trước.

Liễu Y Thương quỳ trước bàn làm việc của Trương Thiết Hàn. Hắn không có ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Chuyện gì?"

Liễu Y Thương xoắn xoắn ngón tay, cẩn thận đáp: "Em và Phi Ly đã nhận nhau rồi. Cho nên, có thể cho em ra ngoài mua chút đồ cho y được không? Anh ấy không nhìn thấy, cho nên...cho nên..."

Trương Thiết Hàn ngẩng đầu lên, châm chọc nói: "Tiền đâu?"

Nghe xong, Liễu Y Thương nghệch mặt ra, đúng rồi tiền đâu có mà mua? Nhưng không hiểu sao hôm nay gan y lớn, mặt dày cúi đầu xuống hỏi Trương Thiết Hàn: "Ngài có thể cho em một ít không? Em không cần nhiều, chỉ mua một chút đồ để Phi Ly vui vẻ hơn thôi. Chủ nhân, có thể..."

Trương Thiết Hàn: "Có thể."

Nghe xong Liễu Y Thương ngẩng phắt đầu lên, sáng mắt ríu rít: "Thật ạ?"

Trương Thiết Hàn nheo mắt, lạnh băng nói: "Ý em là tôi đang nói dối? Gan càng ngày càng lớn!"

Liễu Y Thương mặt tức thì đổi màu, hấp tấp đáp: "Em không dám! Em chỉ vui mừng quá thôi. Xin chủ nhân thứ lỗi." Nói rồi y lại nhanh chóng dập đầu, sợ hắn sinh khí rồi lại đổi ý. "Em xin lỗi. Em sai rồi...Em cảm ơn ngài nhiều lắm." Y lại lén liếc mắt nhìn Trương Thiết Hàn một cái.

Hắn cũng đang nhìn chằm chằm y, thấy ánh mắt bẽn lẽn khe khẽ của y thì sầm mặt xuống, quát lớn: "Nhìn cái gì? Biết lỗi biết cảm ơn còn không mau lại đây hầu hạ!"

Liễu Y Thương giật run cả người, y liền bò lại xoa bóp chân cho hắn, xoa một hồi hắn liền dứt khoát đạp y xuống tư thế quỳ rạp, gác chân lên lưng y mà thong thả ngồi làm việc.

Nhớ lại Liễu Y Thương liền thở dài một hơi, tay xoa xoa phần hông, chán nản cái lưng đau đến tê dại vì quỳ làm đồ gác chân cho Trương Thiết Hàn suốt ba tiếng. Thế nhưng, phần đau đớn nhanh bị y vứt ra sau đầu bởi vì chủ nhân cũng đã cho phép y mua một chút đồ cho Phi Ly ngày hôm nay.

Trương Thiết Hàn vừa dạo phố vừa nghiền ngẫm xung quanh, hắn một mặt đến đây là để xem xét địa hình xung quanh để giải mã tam giác trên bản đồ hôm trước, một phần cũng là vì ước nguyện của Liễu Y Thương.

Còn đang chú tâm vào các toà nhà cao tầng trên phố thì đột nhiên có cái gì đó hơi kéo tay áo của hắn. Quay đầu lại thì thấy Liễu Y Thương đang dè dặt cúi đầu, hắn nhíu mày nhìn tay y, nhưng do đây là nơi công cộng, hắn cũng không muốn gây phiền toái. Thế là liền lạnh mặt chờ Liễu Y Thương mở miệng. Chân Liễu Y Thương đang run lẩy bẩy, theo bản năng muốn quỳ xuống, nhưng vẫn cố gắng cầu Trương Thiết Hàn trong tư thế này: "Đằng kia có một cửa hàng bán đồ dành cho người khuyết tật, em có thể vào đó xem một chút được không ạ?"

Trương Thiết Hàn không nói gì, chỉ lách khỏi bàn tay đang sợ sệt bấu víu của Liễu Y Thương, hướng tới của hàng kia. Thấy hắn đi tới đó là biết hắn cho phép, Liễu Y Thương liền chạy theo sau. Nhân viên nữ thấy một nam nhân cao to lịch lãm và một cậu thiếu niên đẹp đến khuynh nước khuynh thành vào cửa hàng thì ngay lập tức bỏ qua khách khác, bước tới tiếp đón hai người, mơ hồ còn có thể thấy nước dãi đang chảy ở khoé miệng cô.

Liễu Y Thương cúi chào người nhân viên, sắc mặt cô liền đỏ lên, e thẹn đáp lại y. Trương Thiết Hàn quét mắt qua thấy tình huống bên này thì ánh mắt sắc lạnh lườm Liễu Y Thương một cái, hừ một tiếng lạnh lùng bước ra ngoài.
(Hàn ca dỗi =)) ) 

Liễu Y Thương chột dạ, y không dám nhìn nữ nhân viên nữa, chỉ nhẹ giọng nhờ cô tư vấn. Ra ngoài rồi, Trương Thiết Hàn tiếp tục quan sát các toà nhà và địa hình xung quanh. Nếu toà nhà nằm ở thành phố, nhưng Dạ Yến lại không đề cập đến âm thanh của xe cộ, vậy thì "hòn đảo" này nhất định phải có hệ thống cách âm.

Đang tập trung suy nghĩ thì Liễu Y Thương không biết từ khi nào đã đứng sau, tay cầm một cái túi lớn, nhìn chằm chằm vào gáy hắn. Trương Thiết Hàn quay đầu lại, hỏi: "Làm gì?"

Liễu Y Thương giật cả mình, hơi đưa cái túi ra, cẩn thận đáp: "Em mua được bộ tự học chữ nổi cho Phi Ly. Không mắc lắm đâu, em đã nhờ người ta tư vấn cái rẻ nhất."

Trương Thiết Hàn hừ một tiếng: "Tôi cũng không phải người thiếu tiền."

Liễu Y Thương ực một cái ở cổ họng, thầm nghĩ chắc chắn chủ nhân còn đang sinh khí chuyện lúc nãy. Y hít sâu một hơi, lại tiếp tục theo sau Trương Thiết Hàn trên con phố đi bộ. Đột nhiên, vào lúc hai người rẽ ở một ngã tư, lại vô tình khúc này ít người hơn, thì một đám thanh niên xăm trổ, đeo khuyên, đầu gấu đang bước tới hướng này.

Lúc Liễu Y Thương nhìn thấy đám người đó thì liền xanh mặt, y không biết làm gì, chỉ có thể hơi trốn sau lưng Trương Thiết Hàn, cố tránh khỏi tầm mắt của bọn hắn. Thế nhưng với một khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành quá gây chú ý như vậy, thì không ai có thể quên được.

Một thằng trông có vẻ là cầm đầu hình như nhận ra Liễu Y Thương, la lên: "Ấy! Đây không phải là Hạ Hạ ở quán bar quận X hay sao?"

Hạ Hạ là nghệ danh của Liễu Y Thương khi còn tiếp khách.

Mấy tên khác cũng bắt đầu đặt sự chú ý lên người Liễu Y Thương, bọn chúng tiến tới nâng cằm y lên, ngả ngớn bàn luận, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của Trương Thiết Hàn.

Thanh niên A: "Đúng rồi! Là Hạ Hạ này!"

Liễu Y Thương lùi về phía sau, sắc mặt tái mét cố gắng biện minh: "Các người nhận lầm người rồi!"

Thanh niên B: "Sao lầm được? Hạ Hạ là hạng 1 của quán đó! Ai mà có thể quên được vẻ đẹp này?"

Thanh niên C hưởng ứng: "Tao còn nhớ Hạ Hạ chỉ lấy $500 mà tiếp luôn 4 đứa này."

Thanh niên cầm đầu thè lưỡi ra liếm thoẹt một cái, nheo mắt nói: "Hương vị đúng là không thể quên được."

Da mặt Liễu Y Thương vốn trắng nay đã là một màu trắng bệch đến không còn huyết sắc. Y lén nhìn Trương Thiết Hàn, thấy hắn bình tĩnh nghe hết thì y ước sao không để y ngất đi ngay lúc này.

Trương Thiết Hàn từng bước một đều đặn tới thanh niên kia, không nói một lời bóp cổ gã dán lên vách tường. Gã còn chưa kịp mở miệng rên lấy không khí thì cổ đã quắp về một bên, hơi thở tắt lịm. Một đám thanh niên đằng sau thấy đại ca chúng nó bị giết trong tích tắc thì sợ đến đi ra quần, ba chân bốn cẳng co giò lên chạy.

Liễu Y Thương cũng hoảng sợ, đôi mắt đã đông lệ, không phải vì cái chết của thanh niên kia mà do Trương Thiết Hàn bây giờ đã đứng trước mặt y, sắc mặt âm trầm không khác gì diêm vương.

Hắn lấy điện thoại ra, nói thủ hạ xử lý đồng thời đón hắn ở chỗ này. Liễu Y Thương đã chảy nước mắt, y quá sợ. Đây không phải chỉ đơn giản là một lỗi sai, mà là phạm vào cấm kị của Trương Thiết Hàn. Hắn biết y từng là trai bao, không còn sạch sẽ gì nữa nhưng vẫn đem y về, điều giáo để phục vụ lấy lòng hắn, chứ không phải ở ngoài đây lẳng lơ thu hút đàn ông. 

Trương Thiết Hàn xách cổ Liễu Y Thương lên, một cái bạt tai như trời giáng đổ lên má y, khiến khoé miệng y đổ máu. Chát! Lại một cái nữa. Chát! Lại một cái nữa. Chát! Một cái nữa. Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát! Chát!

"Hức...Chủ...nhân....Hức..!"

Hai má Liễu Y Thương sưng tím lên, nhìn không ra hình dạng gì. Y vẫn giữ khư khư cái túi có chứa bộ học chữ nổi như cọng rơm cứu mạng. Trương Thiết Hàn lại bắt đầu tát, miệng y bây giờ như một bình chứa máu, nhỏ tong tong xuống đất, thấm đỏ một mảng chiếc áo phông màu trắng của y, chiếc áo duy nhất y được mặc trong suốt hơn một năm nay.

________________________

Phi Ly

Dạ Yến

Liễu Y Thương
Cre: Drawn by __Lunaire__ of AnGia_Team

Khuyến mãi cho mấy bức hình, chiếm ngưỡng dung nhan của mấy bé, mặc dù mấy bé không bao giờ nhìn nguyên vẹn đẹp đẽ được như vậy =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com