Chương 39: Câm
Bác sĩ Trịnh co giò hấp tấp chạy tới biệt thự bởi bao năm nay, đây là lần đầu tiên ông phát giác sự vội vàng hiếm có trong lời nói của Trương Thiết Hàn. Theo chân của quản gia, ông đẩy cửa phòng của Liễu Y Thương. Đập vào mắt ông là tấm lưng đầy máu, đầy mảnh vỡ thủy tinh của Liễu Y Thương, ông lại để ý tới Trương Thiết Hàn đứng cạnh ban công, quay mặt ra ngoài. Bác sĩ Trịnh nói một câu chào hắn thì liền tới gần, tiến hành điều trị cho Liễu Y Thương.
Mỗi lúc một mảnh thủy tinh nhuốm máu được gỡ ra thì lưng y là một chút giật giật người từ cơ thể y, nhưng không hề có một tiếng rên nào cả, ngay cả khi ông bẻ lại xương chân cho y. Ông Trịnh kiểm tra cổ họng của y, lập tức phải hút khí một cái, đến tột cùng Liễu Y Thương đã làm nên tội gì thế này.
Lúc này Trương Thiết Hàn quay lưng lại, sắc mặt âm trầm hỏi ông: "Như thế nào?"
Bác sĩ Trịnh: "Tôi đã băng bó lưng và chân cho cậu ấy. Còn về cổ họng...Khụ...Ừm cậu ấy không thể nói được trong một thời gian dài, dây thanh quản bị tổn thương nặng, tôi sẽ cố gắng cho thuốc để hồi phục, nhưng tôi không thể đảm bảo có thể hồi phục khả năng nói chuyện của cậu ấy."
Trương Thiết Hàn: "Còn về thức ăn?"
"Trong tháng đầu tiên chỉ có thể tiêm dịch dinh dưỡng, 5 cử mỗi ngày, tháng sau tôi sẽ lại tới kiểm tra, nếu tiến triển thì có thể ăn một chút đồ lỏng hoặc cháo loãng."
Trương Thiết Hàn gật đầu, xem như tiễn bác sĩ Trịnh đi. Hắn lại gần chiếc giường, nhìn sắc mặt tái nhợt cùng đôi mắt nhắm nghiền của y, bỗng hắn cất giọng: "Tôi biết em tỉnh rồi."
Liễu Y Thương giật mình, y run rẩy ngồi dậy, đau đớn làm động tác của y càng thêm chật vật hơn. Trương Thiết Hàn nhìn thân thể thảm hại của y đang ngồi cúi đầu trên giường, hắn ngồi xuống, Liễu Y Thương dường như quá sợ hãi, phản xạ có điều kiện giật bắn người về phía sau. Y mới phát giác mình thất thố, liền chỉ có thể chậm chạp chỉnh lại tư thế, chờ đợi Trương Thiết Hàn.
Lạ thay, hắn chẳng hề sinh khí, chỉ lạnh lùng hỏi: "Em hận tôi?"
Liễu Y Thương ngạc nhiên, nhưng y không dám nhìn lấy Trương Thiết Hàn, chỉ có thể mở miệng ra lí nhí trả lời. Nhưng miệng mở ra lại không có âm thanh, y mới thực sự nhận ra lời bác sĩ nói không sai, y đích xác bây giờ là người câm.
Trương Thiết Hàn kiên nhẫn chờ Liễu Y Thương, thấy y gật gật đầu rồi lại mãnh liệt lắc đầu. Y Thương thấy Trương Thiết Hàn không có phản ứng, thì cũng chỉ biết ngồi đó xoắn xoắn ngón tay, rớm rớm nước mắt: không phải vì đau, mà vì cảm giác tủi thân đến cực độ, từ một người bình thường đến bây giờ lại mất đi khả năng giao tiếp. Y ngồi bó gối lại, như thế coi đầu gối y là vật sưởi ấm, lệ từ lúc này đã bắt đầu rơi lã chã. Y há miệng ra, dường như muốn nói cho ra chữ, nhưng dù cố đến mấy đều là một mảnh im lặng. Nếu lúc này y nói được, thì chắc chắn là đang khóc thất thanh, khóc đến nhói lòng người.
Trương Thiết Hàn không trả lời, hắn đứng dậy muốn ra khỏi phòng. Đột nhiên tay áo bị kéo lại, là Liễu Y Thương. Y hình như muốn nói gì đó, nhưng không biết làm sao, chỉ biết run run giơ tay diễn tả. Càng diễn nước mắt y càng tuôn, càng hoảng vì sợ Trương Thiết Hàn không hiểu y. Chỉ một thoáng này thôi, y cảm thấy mình như là phế nhân, thực sự bất lực.
Hắn nhìn y giơ tay loạn xạ không ra hình thù gì, liền thở dài mở hộc tủ, lấy ra một quyển sổ và cây bút, đưa cho Liễu Y Thương. Y mừng rỡ nhận lấy, cấp tốc viết ra vài chữ.
[Xin ngài đừng đánh Phi Ly.] Lúc trước khi ngất đi hoàn toàn, y nghe thấy tiếng gọi của Phi Ly, lập tức chắc chắn rằng Phi Ly đã thay y cầu xin.
Trương Thiết Hàn im lặng. Liễu Y Thương nghĩ hắn thực sự sẽ đi đánh Phi Ly, liền cố viết thêm vài dòng nữa.
[Em xin lỗi đã gây phiền phức cho ngài. Là lỗi của em. Phi Ly không có lỗi.]
Liễu Y Thương co rúm người, đắt quyển sổ xuống, nắm lấy viền áo của Trương Thiết Hàn cầu xin. Miệng y mở ra rồi đóng lại, nhưng không hề có âm thanh nào phát ra, chỉ là một hồi giãy dụa thống khổ trong im lặng. Trương Thiết Hàn nhìn người trước mặt, nước mắt đầy mặt, thương tích đầy mình, còn có đôi môi mà hắn không thể nghe thấy được.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy xót trong ngực. Cực kì xót.
Hắn cầm lấy tay y, nhấc khỏi viền áo của mình, trả lời: "Được, tôi sẽ không đánh."
Nghe xong, Liễu Y Thương liền thở phào nhẹ nhõm, y lập tực mặc đau đớn đi xuống giường, quỳ trên sàn dập đầu liên tục cảm ơn Trương Thiết Hàn.
Lần này, hắn dứt khoát bỏ đi. Kể từ khi phụ mẫu mất, cùng với lần Phi Ly bị móc mắt, đây là lần hiếm thấy cho cái cảm giác đau đớn phát ra từ trong tim này của hắn.
Trương Thiết Hàn cất bước ra bên ngoài sân, nơi hai thân ảnh đó đang nghiêm túc quỳ. Hắn bước tới trước mặt hai người, đúng hơn là trước mặt Phi Ly. Nhưng cặp mắt của hắn lại liếc qua Dạ Yến, nhìn chằm chằm vào y. Dạ Yến mù mịt một hồi, rốt cuộc cũng hiểu được là chủ nhân muốn ngồi. Y liền bò tới sau hắn, tứ chị chống xuống đất tạo thành một cái ghế. Trương Thiết Hàn không do dự ngồi xuống, khom người về phía trước, hai khuỷu tay chống hai bên đùi, bình tĩnh gọi: "A Ly."
Phi Ly cũng phát giác Trương Thiết Hàn tới, thấy hắn gọi thì lập tức quỳ rạp xuống, đáp: "Chủ nhân."
Trương Thiết Hàn thong thả ngồi trên lưng Dạ Yến, lạnh lùng hỏi: "Có muốn biết tình trạng của Thương nhi?"
Phi Ly hơi ngẩng đầu, gấp gáp trả lời: "Dạ muốn."
"Câm rồi."
Ngay lập tức ngón tay Phi Ly hơi co lại, y mặc dù đã dự đoán được, nhưng sự thật cũng là khó chập nhận, y đã không bảo vệ được em trai duy nhất của mình.
Trương Thiết Hàn nhìn thấy phản ứng của y, lại nói tiếp: "Mặc dù không nói được, nhưng vẫn cố cầu xin tôi không đánh em."
Phi Ly thực sự cảm thấy em trai mình còn rất bốc đồng, điều này chỉ có thể làm chủ nhân nổi đoá lên, có khi còn đánh hai người bọn họ nặng hơn.
Biết y đang nghĩ gì, Trương Thiết Hàn cực kì băng lãnh nói: "Tôi sẽ không đánh em nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không phạt em."
Phi Ly kinh nghi, nhưng bao năm nay đủ để y hiểu không nên nói điều gì dư thừa ngay lúc này. Y dập đầu một cái thật to, cung kính đáp: "Em sai rồi. Xin chủ nhân trừng phạt."
Trương Thiết Hàn cầm lấy bộ học chữ nổi hắn nhân tiện đem theo khi đi ngang qua phòng khách, ném đến trước mặt Phi Ly, phân phó: "Cấm lấy rồi lên phòng Thương nhi, tôi cho hai người nói chuyện một chút, còn tối em nhịn đói, xuống tầng hầm mà ngủ, ngày mai tôi tính chuyện với em."
Phi Ly: "Cảm ơn chủ nhân." Nói rồi y đem theo bộ học chữ từng bước mò theo đường đá ở ngoài sân mà bò vào trong biệt thự.
Trương Thiết Hàn đứng lên, đá đá Dạ Yến dưới chân, thanh âm lạnh băng cả sống lưng cất lên: "Đi xuống tầng hầm. Ngay bây giờ."
Dạ Yến không dám chậm trễ, bò theo Trương Thiết Hàn xuống căn phòng địa ngục ở dưới. Y vừa mới an vị quỳ xuống trước mắt hắn thì một ly nước lạnh tạt thẳng vào mặt , ngay sau đó một luồng điện truyền vào người y. Có nước điện giật còn mãnh liệt hơn, y la toáng lên, co quắp trên sàn run bần bật. Sắc mặt trong vòng một giây liền trở nên trắng bệch, cho tới khi da y bắt đầu tím đi, điện mới dừng.
Trương Thiết Hắn lấy chân tàn nhẫn chì chiết lên hai chữ "Tội Nô" trên tình hoàn của y, lạnh giọng hỏi: "Không phải tôi nói cậu là phải chăm sóc Phi Ly, không để y chạy loạn hay sao?"
Tinh hoàn bị chà đạp khiến y đau đến nghẹn giọng, chỉ biết gắng gượng thốt ra ba chữ : "Em... xin lỗi."
Trong mắt Trương Thiết Hàn không có sự thương xót, hắn chỉ lại cất lên một mệnh lệnh với thủ hạ, mà cái lệnh tàn nhẫn này khiến Dạ Yến sợ điếng cả người.
"Mang nước sôi ra đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com