Chương 41: Quá khứ
28 năm trước.
Đoàng! Một phát súng bắn vào đầu của người đàn ông trung niên, máu văng tung tóe lên mặt người phụ nữ và một đứa bé bốn tuổi đằng sau. Mắt họ trơn to lên, đứa con la lớn, vùng vẫy ra khỏi vòng tay của mẹ bé, gào khóc: "Ba! Ba! Ba ơi!"
Người mẹ hai mắt đỏ ngầu, tay phát lực ôm lấy đứa con, nhìn kĩ thì lại thấy tay cô run rẩy kịch liệt, nhưng dù thế nào, cô vẫn không buông con cô ra. Cô giương mắt nhìn một đám người xông vào nhà của mình, lại đăm đăm nhìn vào nòng súng vừa mới bắn chết người đàn ông kia. Hai tay cô ôm chặt đứa con, kiên định nói: "Thằng bé không liên quan đến việc này. Thả nó đi, tôi hứa sẽ đi theo các người."
Nam nhân kia cười khinh một cái, miệt thị đáp: "Được thôi."
Người mẹ là cô quay người đứa con lại, tay cô mơn trớn má đứa bé, in một nụ hôn nhẹ nhàng lên má, bĩnh tình nói: "Hàn nhi, mẹ yêu con nhiều lắm. Ba mẹ đều rất yêu con. Nhưng mà mẹ phải đi công việc một chút, con có thể ở nhà ngoan chờ mẹ được không?"
Đứa bé vẫn còn nức nở, ngây thơ hỏi: "Mẹ đi đâu vậy? Con đi với mẹ được không?"
Hai mắt cô ngấn lệ, để làm bé yên lòng hơn, cô nói: "Là công việc của mẹ thôi. Mẹ đi một chút rồi về. Con ngoan! Ở nhà đợi mẹ về như mọi ngày nhé." Cô vuốt vuốt tóc bé, ôm lấy đứa con của mình, khiến nó không thể thấy khuôn mặt yếu đuối đầy nước mắt của cô. Giọng cô nghẹn ngào, ghì chặt đứa con: "Ngoan! Mẹ yêu con! Trong tủ lạnh có bánh con thích, cứ lấy mà ăn rồi ngồi trong nhà đợi mẹ về nhé."
Một hồi lâu, bé cũng đáp: "Dạ. Con yêu mẹ. Mẹ nhớ về sớm nhé."
Nam nhân bên kia đã dẫn mất kiên nhẫn, khinh miệt lên tiếng: "Nhanh lên!"
Người mẹ sau một hồi lưu luyến, cuối cùng cùng cương quyết buông đứa trẻ ra, không ngoảnh đầu lại cất bước theo sau đám người kia. Đứa bé đứng im thin thít nhìn mẹ mình đi khỏi tầm mắt, sau đó ngồi xuống bên cạnh xác chết của ba, ngoan ngoãn ngồi đó đợi như lời mẹ bé nói.
Nhưng mẫu thân của bé không bao giờ trở về nhà, dù bé có ngồi đợi ngoan cỡ nào đi nữa.
27 năm trước.
"Nghiệt chủng! Nhanh lên! Lại muốn bị đánh hả?!" Một gã râu xanh bặm trợn tàn nhẫn lấy chân đạp lên người một cậu bé. Cậu bé chỉ mới năm tuổi thôi, nhưng tay phải khuân vác những thùng nước nặng, quần áo thì rách rưới, hài cũng không có, để lộ đôi chân trần trầy trụa. Cậu cố gắng gượng người dậy, nhưng lại bị trợt té do sàn nhà đầy nước. Gã kia thấy vậy, lại tức giận cho thêm một đạp lên lưng cậu, mắng: "Vô dụng!"
Rắc một tiếng, hình như xương cậu bị gãy rồi. Cậu im lìm nằm co ro, môi cắn chặt, nước mắt giàn dụa. Gã râu xanh kia háo sắc, lại thích những bé trai nhỏ, thấy cậu bé không rên tiếng nào thì liền lấy một cây roi quật tới tấp lên người cậu, miệng phun đầy nước miếng: "Mày lì này! Tao cho mày lì này! Nghiệt súc!"
Cậu bé cuối cùng cũng chịu không nổi, hai tay cam chịu nắm lấy chân gã, run rẩy nói: "Ông chủ tha cho con. Làm ơn tha cho con."
Nghe xong, gã mãn nguyện cười một cái, rồi bỗng chốc lại thay đổi thái độ, ôm lấy cậu vỗ về, chất giọng khàn khàn cất lên: "Đúng rồi. Phải như vậy chứ. Ta đánh con là thương con, biết không?"
Cậu bé nhẹ gật đầu.
Gã sờ sờ người cậu, nói: "Đau lắm phải không? Để ta xem nào."
Cậu nằm im, để gã râu xanh cởi hết quần áo, bế cậu vào phòng ngủ của gã. Sau khi băng bó cho cậu xong, gã đè cậu bé xuống giường. Dáng người nhỏ bé, chưa phát triển đủ của cậu nằm dưới thân gã đàn ông to lớn mập mạp khiến cậu trông càng thêm yếu ớt, dường như trông chốc lát sẽ bị gã kia ăn tươi nuốt sống.
Thân dưới gã thúc kịch liệt, làm thân người cậu bé dập dềnh lên xuống liên tục, cơ hồ sẽ thổi bay cậu ngay giây sau. Cậu hai tay nắm chặt ra giường, mím môi không lên tiếng. Gã thấy vậy, tát mạnh vào mặt cậu, giọng nói mang theo dục vọng, gầm: "Rên lên! Mày câm à?"
Ăn đau, cậu nghe lời há miệng rên. Gã râu xanh thích thú, tiếp tục tàn nhân xé rách phía dưới của cậu. Gã đột nhiên bóp cằm cậu, ra lệnh: "Cười một cái tao xem."
Cậu ngạc nhiên, nhưng cũng nghe theo, cười lên. Nụ cười của một đứa bé năm tuổi đặc biệt dễ nhìn, gã khoái chí la vài tiếng, luận động thân dưới: "Ha ha. Tao biết mày thích mà. Chậc, đúng là tiểu yêu tinh. Tao yêu mày còn không hết đi."
Tao yêu mày còn không hết đi.
Yêu mày còn không hết...
Yêu mày còn...
Yêu mày...
Yêu...yêu...yêu...
Nụ cười của cậu vẫn còn nguyên rất tươi trên mặt, nhưng hai hàng lệ lại cứ đặc biệt chảy dài không hết.
21 năm trước.
Cậu bé năm nào đã 11 tuổi. Cái áo cậu mặc vẫn rách rưới, bên trong còn thoáng hiện chằng chịt những vết roi, trộn lẫn với vài dấu bầm, cũ có mới có. Ở dưới đáy quần cậu thậm chí còn in vài vết máu đã khô lâu ngày.
Cậu đang bò ở dưới đất, tay cầm khăn cật lực lau sàn. Đột nhiên ở bên trong vọng ra tiếng quát tháo của gã râu xanh kia: "Nghiệt súc! Mày đâu rồi?"
Cậu cầm khăn chạy vào trong, cúi đầu hỏi: "Ông chủ có chuyện gì ạ?"
Gã ngồi chễm chệ trên ghế, cái bụng phình ra khỏi chiếc áo làm bằng tơ lụa, mắt gã liếc liếc xuống dưới chân, thản nhiên nói: "Tao mỏi chân."
Cậu không nói gì, chỉ xếp khăn qua một bên, quỳ xuống bóp cái chân nặng trịch đầy mỡ của gã. Thoải mái hừ hừ vài tiếng, gã nói: "Chiều này có khách, tiếp cho đàng hoàng, nghe chưa?"
Cậu gật đầu, đáp: "Vâng ông chủ."
Chiều hôm đó cũng đã đến, quả nhiên một vị khách trung niên, tóc hơi hoa râm, vẻ mặt của một người thông minh, trải đời, toàn thân toả ra khí chất của một thương nhân thành đạt. Ông chào hỏi gã râu xanh, ngồi xuống ghế. Ngay lập tức cậu bé liền quỳ ở một bên rót trà cho ông, tay dâng một chút bánh trái.
Ông cười cười nhận lấy, rồi chuyển tầm mắt sang gã kia, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn làm một vụ giao dịch."
Gã xoa xoa tay đáp: "Vâng vâng, ngài cứ nói."
Ông chỉ tay vào cậu bé đang ở bên chân mình, bình tĩnh nói: "Tôi muốn cậu bé này."
Gã nghệch ra, hơi miễn cưỡng đáp: "Ừm chuyện này..."
Người đàn ông cắt lời gã, lạnh nhạt nói: "1000 tỉ. Tôi muốn cậu bé này."
Cả gã và cậu bé đều kinh nghi. Dù cậu chưa bao giờ được ra ngoài tiếp xúc với xã hội, nhưng ở với gã râu xanh, cậu luôn nghe thấy hắn bàn chuyện buôn bán, biết chắc rằng số tiền này không nhỏ.
Gã kia phản ứng nhanh hơn, thái độ xoay chuyển tức thời, cười hì hì đáp: "Được thôi. Nó là của ngài."
Người đàn ông lịch sự gật đầu, đưa chi phiếu cho gã, sau đó liền dẫn cậu bé li khai. Cậu bé quay lại nhìn gã râu xanh mà cậu đã sống cùng 6 năm kia, chỉ thấy hắn không có liếc cậu dù chỉ một khoé mắt, trong mắt gã chỉ là tờ chi phiếu triệu đô kia.
Đi ra khỏi căn nhà cậu đã ngụ nhiều năm, chính xác hơn là ở phòng chứa củi hoặc là sàn nhà phòng ngủ của ông chủ, cậu bỗng thấy hơi choáng váng bởi độ nườm nượp của đường phố bên ngoài. Cậu bé dời tầm mắt qua người đàn ông đang ngồi khuỵ xuống trước mình, nghe thấy ông nhẹ nhàng hỏi: "Con tên gì?"
Cậu bé lắc đầu, ý nói không biết, gã râu xanh luôn gọi cậu là nghiệt súc với nghiệt chủng.
Người đàn ông vẫn kiên nhẫn hỏi: "Con không nhớ tên mình à?"
Cậu lúc này suy nghĩ một chút, rồi thốt lên: "Hàn." Hồi ức mơ hồ quay về, hình như trong tên cậu có một chữ Hàn.
Người đàn ông cười, vui mừng nói: "Được! Từ nay con sẽ tên là Trương Thiết Hàn." Ông vuốt đầu cậu, dịu dàng nói: "Kể từ bây giờ ta sẽ là gia đình của con, Hàn nhi."
__________________________
Hàn nhi, ta đã đợi để nói câu này lâu lắm rồi. "Hàn nhi về đây má thương."
Hàn nhi: "Cút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com