Phần 1
Nhân sinh vốn là bi kịch.
Tình kiếp luân hồi, đời đời kiếp kiếp.
Thiếu người, phải trả cho người.
Một thoáng hồng trần là nghiệt hay duyên.
..........
Vu Lạc năm thứ 6, thái tử Trung Quân lên ngôi, hiệu Thần Lạc Đế. Thần Lạc Đế dùng ba năm bình ổn non sông quy về một mối. Đất nước phồn thịnh, quốc thái dân an.
Vu Lạc năm thứ 10, Trung Quân sắc phong thái tử phi Quỳnh Lương thành hoàng hậu, cùng ngự trị một nửa giang sơn.
Dõi mắt khắp nghìn dặm non sông, đây là một thiên tình nồng ý mật.
Nhưng miệng lưỡi nhân gian, thiên hạ lưu truyền, cũng chỉ đến thế mà thôi...
Khi Tiên Hoàng còn tại thế, sau khi chiến sự phương Bắc vừa tan. Thiên Dực quốc quy hàng, đưa sang 4 vạn chiến mã cùng đại công chúa xin hòa thân. Giai nhân như ngọc, quân tử hảo cầu. Vừa gặp đã yêu, 5 năm phu thê, thái tử Vu Lạc ba nghìn con sông chỉ chọn một ráo.
Nhưng nước có tình, hoa lại vô ý.
Thái tử phi vốn đã có ý trung nhân. Uyên ương liền cành liền bị một gậy đánh gãy. Thân xác nàng ở Vu Lạc, hồn lại không thể rời Thiên Dực quốc.
Trung Quân một mực dùng ôn nhu đổi lấy nụ cười của thái tử phi, một năm lại một năm trôi qua.
Tết Nguyên Tiêu, triều đình mở yến tiệc, thái tử phi cáo bệnh. Trung Quân một thân tiến cung. Đến canh ba vì không yên lòng liền hồi phủ.
Đi đến trước phòng thái tử phi, tay chưa chạm đến cửa liền phát hiện động tĩnh bất thường bên trong.
Thích khách xông vào khuê phòng. Hắc y nhân dùng đoản đao kề cổ thái tử phi từng bước lùi về hậu viện. Thứ duy nhất thấy được chính là một đôi mắt phượng hẹp dài.
Trung Quân giằng lấy cung tên trong tay cận vệ giương lên hướng về phía hắc y nhân, vụt một tiếng, tiễn xé gió mà đến, máu nhuộm đỏ tầm mắt. Chỉ thấy hắc y nhân đổ ra đất, máu đỏ chậm rãi từ ngực lan ra dần dần thấm ướt y phục huyền sắc. Thái tử phi lộ vẻ bàng hoàng ngã quỵ trên đất. Môi run rẩy không thành lời.
Cận vệ tùy tống Trung Quân đến gần, xác thích khách nằm đó đột ngột bùng lên ngọn lửa. Phừng phực thao túng cơ thể kia. Ngọn đuốt do chính tay thái tử phi ném vào. Hừng hực thiêu cháy thân xác một người, ánh lửa rực đỏ trong mắt một người....
Vu Lạc năm thứ 6, Tiên Hoàng cưỡi hạc về trời. Thái tử Trung Quân lên ngôi, 4 năm sau liền phong thái tử phi Quỳnh Lương làm hoàng hậu. Lời hứa một đời một đôi khi thú nàng vào cửa vẫn không thay đổi, chỉ tiếc rằng tình ý năm xưa đã sớm bị thời gian bào mòn. Lòng cũng đã nguội lạnh.
Hoàng Hậu đoan trang thục đức, độc sủng hậu cung. Hoàng Thượng lên ngôi đã lâu vẫn không tuyển tú khai chi tán điệp. Tình cảm lưu luyến mặn nồng như vậy khiến người người đều hâm mộ cùng ghen tị không thôi.
Nhưng thực hư mọi chuyện ra sao? Chỉ những kẻ trong vòng lẫn quẩn ấy sáng tỏ.
________________
Trăng sáng phủ một tầng bạc mỏng rọi lên mặt hồ, thuyền nhỏ chậm rãi rẽ nước, hương sen vương vấn trên chóp mũi, nhẹ nhàng mà khoang khoái, xoa giãn đôi mày kiếm nhíu chặt. Một thân cẩm phục nghiêm nghị mà cô độc, tóc dài tùy ý buông sau lưng, chấp tay mà đứng trên đầu thuyền.
- Dừng lại.
Âm thanh trầm thấp vang lên. Chỉ thấy nam nhân thu lại vẻ tình lặng, chậm rãi nhìn xuống mặt hồ.
Sen trắng giữa hồ ngậm sương, tinh thuần vươn lên trên mặt nước, đẹp không tả xiết. Trung Quân cúi xuống chạm vào một đóa sen bên ngạnh thuyền. Đầu ngón tay thon dài hữu lực chạm lên cánh hoa mềm mại tựa nhung, như bị mê hoặc mà cầm lấy.
Mặt hồ lay động, một bàn tay nổi lên khỏi mặt nước. Bàn tay ấy như nối từ cuống sen, ngón tay trắng như sen, lại mềm mại hơn cả cánh sen, nửa ẩn nữa hiện trong làn nước.
Quang mang chưa kịp hiện lên trong mắt thì phản ứng cơ thể liền nhanh hơn một bướt, bắt lấy cổ tay kia, dùng lực kéo lên.
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng. Ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng biến thành một tầng huyền ảo bao lấy cơ thể người kia. Tóc bạc tuyệt nhiên không nhiễm nước, đổ tán loạn sau lưng, rủ xuống đầu vai, mờ mịt buông trên dung nhan tuyệt sắc. Mắt phượng nhắm chặt, mũi cao môi mỏng. Một nam nhân không mảnh vải như ẩn như hiện trong ba ngàn tóc bạc, lại không hề dung tục, cũng không hề diêm dúa, ngược lại trong phút chốc ấy như nhấn chìm mọi thứ xung quanh, làm lu mờ vạn vật. Câu cả hồn phách quân vương...
Chẳng biết đã qua bao lâu, Trung Quân vừa hồi thần liền vội vàng cởi ra ngoại bào, bọc kính người kia ôm vào ngực. Động tác nhẹ nhàng cẩn trọng như sợ đánh thức đến giấc ngủ của y.
Người kia ngủ say trong vòng tay, gò má ngoan ngoãn tựa vào ngực, tóc bạc rơi trên tay Trung Quân, chậm rãi trượt khỏi lòng bàn tay. Một tia run rẩy lẫn ngứa ngáy theo đầu ngón tay chạy thẳng vào tim.
- Người đâu! Hồi cung.
Một đường bế người trên tay. Vội vàng bước về tẩm cung, nhưng từ đầu chí cuối từng bước lại vô cùng vững vàng. Phút chốc lại nhìn xuống người trong ngực, như sợ y sẽ bị chấn động mà tỉnh giấc.
- Thần thiếp thỉnh an Bệ Hạ.
Âm thanh trong trẻo tựa chuông bạc. Làn váy lụa mềm mại thả trên mặt đất như cánh hoa nở rộ, dung nhan diễm lệ yêu kiều. Trâm phượng rũ xuống vang lên từng tiếng đinh đang. Nữ nhân duy nhất đứng đầu hậu cung - hoàng hậu Quỳnh Lương. Nàng chuyển mắt nhìn người nằm trọn trong lòng Trung Quân. Phút chốc ngọc dung liền thất sắc. Thất thố mà quên luôn cả lễ nghi, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Trung Quân chỉ nhìn nàng một cái, vừa lên tiếng "miễn lễ" liền mang người rời đi. Bỏ lại âm thanh mang theo sự nôn nóng truyền về phía sau:
-Mau truyền thái y!
_______________
Thừa Dương Cung.
Trung Quân ngồi trên long sàng nhìn người vẫn an giấc. Cẩn thận đưa tay vén lại góc chăn, lại như hữu ý vô tình chạm vào bàn tay thon dài xinh đẹp lộ ra bên ngoài. Kìm lòng không đặng liền nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy, đôi mắt lãnh đạm nhuốm một tầng ôn nhu.
- Ngươi là ai?
Thấp giọng nỉ non một tiếng như có như không mang theo bảy phần nghi hoặc, ba phần si mê. Chỉ thấy hàng mi dài vốn im lặng rũ xuống nhè nhẹ run rẩy. Ngón tay khẽ cử động trong bàn tay Trung Quân, khiến một kẻ đứng trước vạn quân, đứng trên vạn người không mảy may lay động, nay lại như ngừng thở, chăm chú không rời từng biến hóa trên mặt nam nhân.
Mắt phượng hẹp dài mơ màng nhìn xung quanh, mờ mịt nhìn người bên cạnh. Đồng tử đen thuần không tạp chất, vừa ngây thơ lại lơ đãng mê hoặc lòng người. Như một đóa sen trắng thanh thuần xinh đẹp nở rộ dưới trăng, tản mát hương vị ngọt ngào thấm vào tận tâm can.
Tay nắm trong tay không rời, đồng tử khắc họa từng chút dung nhan. Chỉ một ánh mắt, liền có gì đó chậm rãi thay đổi...
Quần thần truyền tai nhau, Hoàng Thượng đang mê đắm một người ở Bảo Liên cung. Chẳng ai nhìn thấy vị kia xinh đẹp thế nào. Lời đồn cứ thế một truyền mười, mười truyền trăm. Có người nói hoàng thượng kim ốc tàng kiều, có người nói đó là tuyệt sắc giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, có người nói giai nhân dung mạo đẹp hơn phù dung, dịu dàng hơn trăng sáng, cầm nghệ du dương huyền ảo ngày đêm khiến hoàng thượng mê đắm.
Nam nhân từ khi tỉnh lại liền được Trung Quân giữ bên người, cung điện gần nhất tẩm cung của hoàng thượng liền theo đó đổi thành Bảo Liên, liên trong sen trắng, bảo trong báu vật. Chỉ một cái tên liền nói ra bao nhiêu dụng tâm của người ngự bút đề tên.
Say đắm vì dung mạo yêu mị đến mờ ảo? Hay rơi vào lưới tình vì một ánh nhìn không nhiễm chút bụi trần? Không rõ nguyên cớ, chỉ biết rằng Trung Quân đã yêu nam nhân kia, yêu đến luân thường đạo lý nam nam bất khả hợp đều vứt cả sau đầu.
Yêu ngươi, nghìn lí do, vạn cấm cản có đáng gì.
Không tiếng động rời giường. Nhìn nữ nhân đang say giấc. Từ khi nào bên cạnh nàng lại khiến ta cảm thấy xa lạ đến thế. Vẫn là gương mặt ấy, tại sao mọi thứ lại không vẹn nguyên như ban đầu? Từ khi nào dung mạo của nàng trong tâm trí ta đã thay thế thành một bóng dáng khác? Quỳnh Lương, xin lỗi.
Trăng rũ xuống ánh sáng nhàn nhạt, đêm tịch liêu dần hiện lên từng tiếng cầm quen thuộc. Từng bước đi về Bảo Liên cung, vạt áo rộng mở, tóc bạc theo gió lay động, người kia ngồi trên mái đình kéo hồ cầm tạo thành một thủ khúc say lòng.
- Bạch Liên.
Một tiếng gọi không thể kìm chế từ tâm hóa thành lời. Mang theo lưu luyến, cẩn trọng, lại không quá khó nghe ra sự sủng nịnh bên trong. Nam nhân chậm rãi nhìn xuống Trung Quân, mắt phượng nhiễm ý cười nhu tình. Chỉ một điệu cười, vạn vật thất sắc.
Thủ khúc nhẹ nhàng nương theo gió. Mắt chưa từng rời khỏi. Song thủ kéo hồ cầm đưa nghìn lời vạn chữ hóa thành ngọc âm, cưỡi gió mà đến, theo gió mà đi, hòa vào, tiêu thất.
Chỉ thấy Bạch Liên thu lại hồ cầm, thả người xuống từ mái đình. Không một lời báo trước. Chỉ có đồng tử trong suốt vẫn giữ trọn bóng hình người bên dưới. Như phó thác tất cả. Sự tín nhiệm cùng ỷ lại kia khiến cả sắt đá cũng mềm thành một vũng nước xuân.
Y phục phiêu dật lay động, trăng rũ xuống sau lưng. Cảnh đẹp duy mỹ lay động lòng người, chậm rãi khắc sâu vào tâm thức.
Vững vàng đưa tay ôm lấy, đổi lại một tràng tiếng cười trong trẻo hơn cả chuông bạc.
- A Quân, ngươi đến rồi.
Trung Quân nhanh chóng cởi ra ngoại bào, cẩn thận choàng lên cho người trong ngực. Một tiếng: "cẩn thận cảm lạnh" ngậm lấy bao nhiêu cưng chiều cùng bất đắc dĩ. Đưa tay ôm lấy Bạch Liên. Mắt đầy ý cười ôn nhu đặt môi hôn lên chóp mũi xinh đẹp, tinh xảo.
Đêm thanh tịnh, dưới cung điện nguy nga. Hai nam nhân ôm nhau. Bật đế vương thành kính chạm môi người trong ngực, nam nhân đưa tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của đế vương. Vứt bỏ luân thường, vứt bỏ thế nhân. Lưu luyến giao triền.
Giữa hồ sen. Trung Quân một gác tay lên gối. Si mê nhìn ái nhân trong làn nước. Vạt áo rối loạn, mơ hồ phô bày một khoảng lồng ngực, hai điểm anh đào nhu thuận phập phồng, mềm mại, xinh đẹp khiến môi lưỡi khô nóng. Tóc bạc xõa tung trong nước, theo chuyển động liền nở rộ. Đầu vai tinh xảo, cổ thon nhỏ trắng nõn. Mắt phượng lơ đãng câu nhân. Từng chút từng chút khiến người khác cam tâm giao ra cả hồn phách.
Bạch Liên bơi lại mạn thuyền, ngước nhìn nam nhân đang say đắm y. Đôi môi đỏ ửng cong lên như mời gọi. Yết hầu lay động, Trung Quân không thể kiềm chế mà đưa tay chạm vào gương mặt tinh xảo, chậm rãi vuốt ve. Làn da bên dưới tản ra tư vị thơm ngọt. Mềm mại hơn cả tơ lụa thượng hạng, dường như chỉ cần dùng lực một chút thôi sẽ bị bóp vỡ ra, như một trái đào thơm ngọt, sẽ chảy ra từng giọt mật ngon đến phát nghiện. Có chút nhịn không được liền cuối xuống ngậm lấy môi Bạch Liên. Nhấm nháp từng chút một vị ngọt mềm mại tinh thuần. Cổ họng vốn nóng rát liền thỏa mãn đến khoan khoái.
Nụ hôn từ nhẹ nhàng biến thành cuồng nhiệt. Chẳng biết ai động trước, thuyền bị chấn đến lật úp. Trung Quân rơi thẳng vào trong nước, cũng chẳng quản cơ thể ước sũng, đưa tay gắt gao ôm chặt đối phương như muốn khảm người kia vào lồng ngực. Đầu lưỡi ngang ngược tách ra đôi môi thơm ngọt kia, đẩy vào trong hung hăng càng quét.
Sóng nước lay động. Xuân ý ngọt liệm hòa quyện trong không khí. Hai thân ảnh cuốn lấy nhau. Âm thanh gầm gừ của nam nhân xen lẫn tiếng rên rỉ nỉ non, dụ hoặc người khám phá.
- Phù, gọi ta. Mau gọi ta.
Cơ thể bị lay động kịch liệt. Bạch Liên mơ màng ôm chặt lấy cổ Trung Quân, khóe mắt ướt át, từng giọt lệ trong suốt đọng trên hàng mi yếu ớt run run. Vẻ vô thố không biết làm sao trên dung nhan tuyệt mĩ vì động tình mà phá lệ quyến rũ. Từng chút biến đổi đều là độc dược ngọt ngào chí mạng.
Tiếng rên rỉ ngọt nị không thể kìm chế truyền ra từ cuống họng, xen lẫn tiếng nức nở khe khẽ đều đổi lấy một lần lại một lần được yêu thương mạnh mẽ.
- A Quân, A Quân . .. . ..
Hồ sen ước át một mảnh tình sắc khiến người mặt đỏ tim đập. Y phục vương vãi khắp nơi. Nước hồ dập dờn xuân sắc.
Đêm vẫn còn dài
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com